Mau Xuyên: Công Lược Thiên Thần Thứ 99

Chương 115: Chương 115: Thái tử si tình (19)




Edit: Linhlady

Beta: Phuongman48

Mạc Ly lại cảm thấy những lời mới nói ra quá mức gấp gáp, vì thế lại lần nữa mở miệng nói: “Được rồi, ngươi đi xuống trước đi, chờ bổn Thái tử dùng qua cơm tối rồi sẽ đi Thanh Lê Viên.”

Ám vệ đi ra ngoài truyền lệnh cho Hoài Cẩn chuẩn bị bữa tối ngon miệng.

Hoài Cẩn đi lại trước mặt ám vệ nhỏ giọng hỏi: “Tiểu tử thúi, ngươi biết thuốc hôm nay chủ tử lấy là cho ai sao?”

Nghe được Hoài Cẩn nói, tức khắc trong đầu xuất hiện hình ảnh Mạc Ly lúc sáng, bộ dáng chân bị tê cùng với vẻ mặt rối rắm kia, không khỏi vui tươi hớn hở cười ra tiếng.

Người đó vẫn là người hành sự bình tĩnh trong mắt bọ họ sao? Là Thái tử luôn cự tuyệt người xa ngàn dặm sao?

“Được rồi, chuyện của chủ tử chúng ta đừng nghị luận, nhanh đi làm việc đi.”

Bị ám vệ trả lời qua loa lấy lệ như vậy, Hoài Cẩn bẹp miệng hừ lạnh một tiếng: “Có gì đặc biệt hơn người chứ, chuyện của chủ tử sớm muộn gì ta cũng sẽ biết!”

Dùng qua cơm tối ở thư phòng xong, Mạc Ly vẫn không thể nghĩ ra cách cho việc cứu tế, vừa vặn nhìn thấy hương an thần trên bàn sách, liền nhớ tới còn chưa đem hương an thần đưa đến Thanh Lê Viên.

Thanh Lê Viên, Tô Linh Nhi mới vừa dùng bữa tối, bây giờ đang nhàn nhã nằm trên giường đọc sách quân sự nguyên chủ mang từ Nạp Lan gia đến.

Nhìn nhìn, Tô Linh Nhi ngay lập tức bị các loại mưu lược, kế sách trong đó hấp dẫn.

Thước Nhi đứng ở một bên nơm nớp lo sợ, sợ Tô Linh Nhi lại giống như lần trước chọc cho Mạc Ly không vui.

Nhưng Mạc Ly đứng ở chỗ này nàng ấy lại không dám nhắc nhở Tô Linh Nhi, chỉ có thể nóng nảy sốt ruột.

Mạc Ly nhìn thấy Tô Linh Nhi xem mê mẩn, tò mò đến gần muốn nhìn xem Tô Linh Nhi đang loại sách gì.

Bên này Tô Linh Nhi đang xem hăng say, đột nhiên cảm thấy ánh sáng bị người khác che mất.

Cau mày, không kiên nhẫn nói: “Nhanh tránh ra, có mắt hay không! Không thấy ta đang đọc sách sao, nếu rảnh rỗi không có việc gì làm thì dựa theo phương thuốc ta đưa lúc trước, tiếp tục ngao nước đường đi......”

Thước Nhi không nghĩ tới chuyện bản thân lo lắng nhất cuối cùng đã xảy ra, cũng không rảnh lo cái khác vội vàng ho khan một tiếng quỳ trên mặt đất: “Chủ tử, Thái tử gia tới.”

Nghe tiếng, Tô Linh Nhi vội vàng đem trong tay để xuống, không ngờ, lại bị một bàn tay khác giữ lại.

“Không có việc gì, nàng xem của nàng, không cần để ý đến ta.”

Tô Linh Nhi ngẩng đầu liền chạm tầm mắt Mạc Ly, phát hiện ánh mắt người kia không có nửa điểm tức giận, ngược lại còn mang theo nồng đậm hứng thú.

Nàng cũng không khách khí cầm sách vừa định bỏ xuống lên.

Vừa định tiếp tục xem lại phát hiện Mạc Ly vẫn còn đang đứng bên cạnh, dịch người sang một bên, nhìn Mạc Ly gật gật đầu, ý bảo Mạc Ly ngồi xuống.

Thước Nhi thấy một màn như vậy thiếu chút nữa hai mắt tối sầm ngất xỉu.

Xong đời, lần này là thật sự xong đời!

Hiện tại Thước Nhi đã hiểu được một đạo lý: Ở trong phủ thái tử này chỉ có sự sủng ái của thái tử mới có nơi đặt chân, vì sao tiểu thư lại không hiểu chứ.

Ngay cả thái tử phi khi nhìn thấy thái tử cũng phải bày ra sắc mặt tốt, cẩn thận hầu hạ.

Nhìn lại chủ tử nhà mình, đầu tiên là ghét bỏ, hiện tại lại là một bộ dáng không lạnh không nóng, vậy phải làm sao cho tốt bây giờ!

Thước Nhi chỉ cho là Mạc Ly sẽ giống lần trước vẻ mặt âm trầm rời đi, thậm chí sẽ bởi vì chuyện này tước đoạt danh hiệu trắc phi của Tô Linh Nhi, nhưng mà động tác kế tiếp của Mạc Ly lại làm Thước Nhi chấn động.

Mạc Ly hiểu ý của Tô Linh Nhi, khóe miệng nở một nụ cười, vung Áo choàng màu đen, an ổn mà ngồi ở trên giường sưởi, tùy tay cầm lấy một quyển sách bên cạnh, cũng tập trung tinh thần đọc.

Đôi lời của beta: Thành thật xin lỗi mọi người vì mấy tuần nay không ra truyện . Chỉ có điều Mẫn vẫn phải thông báo một tin buồn với mọi người: thời gian tới cả Mẫn và Linh đều có kỳ thi hơn nữa Linh còn phải đi thực tập nên thời gian tới truyện sẽ ra lâu hơn rất nhiềuuuu

Hôm nay chỉ ra một chap này thôi, chap tiếp theo sẽ ra khi đủ 150 và 30 cmt. (Tương tác đi các độc giả thân yêu = ̄ω ̄=)

11.10.2018

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.