Edit: Linhlady
Beta: Phuongman48
Sắc trời bắt đầu tối.
Hoài Cẩn từ bên ngoài đi đến.
“Chủ tử, đêm nay là......”
Mạc Ly quay đầu nhìn thoáng qua Hoài Cẩn.
Lạnh lùng trả lời: “Ngươi thật là càng ngày càng nhiều chuyện!”
Nghe được lời này Hoài Cẩn không khỏi run run một cái, vội vàng lui ra ngoài.
Mới vừa đi ra đã đụng phải ám vệ, Hoài Cẩn vừa sợ vừa giật mình bị doạ tới nổi sắc mặt trắng bệch một mảnh.
“Làm sao vậy?”
Ám vệ hảo tâm thấu tiến lên hỏi.
Hoài Cẩn vừa mới bị Mạc Ly răn dạy, hung hăng trừng mắt nhìn ám vệ một cái.
“Cái tên hỗn đản nhà ngươi, vậy mà không nói chuyện chủ tử đối xử dịu dàng với trắc phi như vậy, hại ta bị chủ tử mắng một trận, chẳng lẽ ngươi hi vọng ta bị chủ tử đuổi đi như vậy.”
Nghe những lời này ám vệ tức khắc hiểu ra, khóe miệng mang theo ý cười.
Hắn châm chọc không chút lưu tình: “Cả ngày hầu hạ ở bên cạnh chủ tử mà chuyện quan trọng như vậy cũng không phát hiện ra được, còn không biết xấu hổ trách người khác!”
Nói xong câu đó, ám vệ nhún thân một cái bay lên mái hiên, đảo mắt liền biến mất không thấy.
“Ngươi......”
Hoài cẩn tức tới nỗi gan cũng đau.
Bên kia, trong phòng.
Tô Linh Nhi cùng Mạc Ly bắt đầu thảo luận quân sự.
Từ chiến dịch Lương Sơn đến biên cương Tây Vực.
Từ binh pháp Tôn Tử đến ba mươi sáu kế.
......
Hai người nói nói, tới khi trời dần khuya.
Mạc Ly nhìn vẻ mặt đỏ bừng của Tô Linh Nhi không khỏi mở miệng cười nói: “Nhu Nhi, sắc trời đã tối, không bằng chúng ta nghỉ ngơi đi.”
Tô Linh Nhi đỏ mặt, tự nhiên hiểu được nghỉ ngơi này cũng không phải là chân chính nghỉ ngơi.
Trầm mặc không lên tiếng, nhẹ nhàng gật gật đầu.
Hồng trướng lung sa, xa hoa mê ly.
Trong phòng đốt hương an thần Mạc Ly lấy từ Thái Y Viện.
Toàn bộ Thanh Lê Viên đều bị một trận gió lốc mang tên hạnh phúc thổi quét.
Sáng sớm hôm sau, Tô Linh Nhi cảm thấy vòng eo của mình như sắp bị bẻ gãy.
Quay đầu phát hiện Mạc Ly sớm đã không còn ở đây, chống thân mình nửa dựa vào giường.
Thước Nhi nghe trong phòng có động tĩnh vội vàng chạy tiến vào, hưng phấn nói: “Tiểu thư, ngài cuối cùng cũng hết khổ, hôm nay sáng sớm Thái tử đã bị Hoàng Thượng kêu tiến cung, khi đi còn dặn dò nô tỳ nhất định phải chiếu cố tiểu thư thật tốt.”
Thước Nhi làm ra vẻ tất cả nô tỳ đều biết mà nhìn Tô Linh Nhi.
“Nha đầu thúi, ngươi lớn được bao nhiêu mà so với ta còn biết nhiều hơn vậy hả?”
Nghe vậy, Thước Nhi khinh thường hừ một tiếng: “Dạ, tiểu thư người cũng không biết nô tỳ đã đợi ngày này bao lâu đâu, một việc nhỏ này còn có thể làm khó nô tỳ sao!”
Tô Linh Nhi trợn trắng mắt.
Thước Nhi lại blah blah ở bên tai Tô Linh Nhi nói cái này nói cái kia khiến nàng không yên.
“Tiểu thư, đây là lần đầu tiên a, nhất định phải chú ý......”
“Ngày hôm sau đau là bình thường!”
“Tiểu thư, ngài đừng lo lắng, nô tỳ đã chuẩn bị tất cả mọi thứ, khăn nhiễm hồng đương nhiên không thể vứt, còn phải lưu lại đưa vào trong cung cho các nương nương xem qua, chứng minh tiểu thư trong sạch.”
Vẻ mặt Tô Linh Nhi kinh ngạc nhìn Thước Nhi.
# tỳ nữ nhà mình là tài xế già, giải quyết như thế nào, online chờ! Gấp! #
Thấy Thước Nhi còn nói không ngừng, Tô Linh Nhi khoát tay, ngữ khí có chút cứng rắn nói: “Ngươi xem rồi làm đi, không cần chuyện gì cũng nói cho ta.”
Thước Nhi nhìn khuôn mặt Tô Linh Nhi đỏ bừng, cười trộm gật đầu ôm khăn trải giường nhanh như chớp chạy đi ra ngoài.
Chờ đến giữa trưa, vẻ mặt Mạc Ly u sầu đi vào Thanh Lê Viên.
“A Ly, làm sao mà từ hoàng cung trở về vẫn luôn mày ủ mặt ê? Chẳng lẽ phụ hoàng lại giao cho chàng chuyện gì khó làm sao?”
Nghe vậy, Mạc Ly lắc đầu, thở dài một hơi:
“Còn không phải vì chuyện cứu tế lần trước sao, không biết sao mấy tên gia hoả ở Đại Lý Tự đột nhiên ở trước mặt phụ hoàng tấu bổn Thái tử một quyển nói là lương khoản cứu tế không khớp!”
11.10.2018