Edit: Linhlady
Beta: Phuongman48
“Đương nhiên, mẫu hậu còn có thể lừa con sao.”
Sau khi nghe Hoàng Hậu nói tiểu Mạc Ương đứng dậy, móc ra từ sau lưng một thiết kiếm hơi bị bẻ cong, thậm chí có góc tù.
“Phụ hoàng, đây là lễ vật nhi thầm chuẩn bị cho ngài, hy vọng phụ hoàng bảo trọng thân thể, chỉ dạy Ương nhi luyện kiếm!”
Thiết kiếm bị tàn phá như vậy chắc chắn là tự tay tiểu Mạc Ương mài giũa.
Mạc Càn nhìn đến ngón tay tiểu Mạc Ương nổi bọt nước cùng sưng đỏ, gật gật đầu, đem thiết kiếm nhận lấy.
“Khụ khụ...... Phụ hoàng thực thích cái lễ vật này...... Khụ khụ”
Mạc Càn không ngừng ho khan, Hoàng Hậu vội vàng vươn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ phía sau lưng Mạc Càn.
“Còn có, của ngươi đâu?”
Mạc Càn đột nhiên đem chuyện chuyển tới trên người Mạc Ly.
Biểu tình Mạc Ly bình đạm, như là căn bản không có chuẩn bị lễ vật tặng Mạc Càn vậy.
Nhìn bầu khí giữa Mạc Càn cùng Mạc Ly trở nên khẩn trương, Nạp Lan Tĩnh Vận vội vàng đứng dậy, hơi hơi cong thân, hành đại lễ: “Phụ hoàng, con dâu có chuẩn bị cho ngài một lễ vật.”
Ngay sau đó quay sang bên bảo ra hiệu cho tỳ nữ mang pho tượng tuấn mã đang chạy.
“Ừ”
Ngữ khí Mạc Càn bình đạm đáp.
Sau đó đem đầu chuyển hướng về phía Tô Linh Nhi, kia ý tứ giống như là hỏi lễ vật mà ngươi chuẩn bị cho trẫm đâu.
Nhưng nhìn ở đây nhiều lễ vật như vậy, Tô Linh Nhi đột nhiên ý thức được một vấn đề, đó chính là nếu đem dược trị ho trình lên, chẳng phải là khuến Mạc Càn trước mặt nhiều ngừii như vật thừa nhận rằng mình có bệnh nhẹ hay sao.
Nếu là người có rắc tâm châm ngòi thổi gió, nói không chừng sẽ làm Mạc Càn tức giận.
Đang lúc Tô Linh Nhi không biết đáp lại như thế nào, ở bên Mạc Ly đột nhiên mở miệng nói: “Con cùng Nhu Nhi trước đó vài ngày cùng đi tới miếu Bồ Tát ở ngoại hoàng thành cầu một ít nước thánh, kỳ nguyện hy vọng phụ hoàng thân thể an khang, vạn thọ vô cương.”
Nói xua tay, lập tức có người đem hộp gấm mà Tô Linh Nhi chuẩn bị từ trước ra.
“Hừ!”, nghe được Mạc Ly nói Mạc Càn hừ lạnh một tiếng.
Hoàng Hậu thấy thế vội vàng mở miệng khuyên nhủ: “Mạc Càn, đây cũng là một phần tâm ý của Ly nhi cùng Nhu Nhi.”
Tiểu Mạc Ương gật gật đầu bắt lấy bàn tay to của Mạc Càn không phục nói: “Phụ hoàng, ngày hôm qua phu tử dạy Ương nhi một câu nói, gọi là lễ khinh tình ý trọng! Nếu ngài không xem trọng lễ vật thái tử ca ca chuẩn bị cho ngài chính là xem thường lễ vật mà Ương nhi tặng cho ngài.”
Nhìn bộ dáng quật cường cùng vẻ mặt không phục của tiểu Mạc Ương.
Vẻ mặt đang làm bộ uy nghiêm, tức giận của Mạc Càn đột nhiên lộ ra vẻ tươi cười.
“Ai nói trẫm chướng mắt lễ vật của thái tử ca ca của ngươi.”
Tầm mắt Mạc Càn đảo qua cái hộp gấm kia.
“Nhiều lễ vật như vậy, phụ hoàng thích nhất kà hộp gấm và thiết kiếm này.”
Các hoàng tử vốn đang còn vui sướng khi người khác gặp hoạ, sau khi nghe thấy lời Mạc Càn nói, một đám không khỏi trừng lớn đôi mắt, vẻ mặt không thể tưởng tượng.
“Một đám hỗn trướng!”
Một giây trước vẻ mặt Mạc Càn còn ôn hoà, giây tiếp theo đột nhiên bạo nộ, cầm lấy chén rượu đồng trên bàn mém về phía những người quỳ trên đại điện.
“Các ngươi có biết mấy thứ này đều là mệnh bá tánh thiên hạ đổi lấy, ta thấy các ngươi không phải tới chúc thọ trẫm, mà các ngươi là tới làm trẫm giảm thọ...... Khụ khụ”
Bởi vì tức giận, Mạc Càn bắt đầu kịch liệt ho khan.
Thấy thế, Hoàng Hậu vội vàng đứng dậy không ngừng nhẹ nhàng vuốt phía sau lưng Mạc Càn.
Đức phi thấy tình thế không ổn lập tức đứng dậy nhìn Mạc Lâm quở mắng: “Phụ hoàng các ngươi tâm ở thiên hạ, các ngươi ngược lại lại cầm tiền mồ hôi nước mắt của bá tánh tiêu xài, làm sao khiến phụ hoàng các ngươi an tâm đây!”
Vừa nói, một bên hướng tới Mạc Lâm nháy mắt ra hiệu.
Mạc Lâm vội vàng quỳ xuống.
Mặt khác hoàng tử thấy thế sắc mặt trắng bệch quỳ rạp xuống đất.
4.12.21018
Edit: Tính để dành mà hôm nay Việt Nam vô định, thôi bạo chương vậy. Ahihi.