Edit: Linhlady
Beta: Phuongman48
Thấy Mạc Ly mang vẻ mặt u sầu từ hoàng cung trở về Tô Linh Nhi vội vàng bước ra đón, nghĩ đến cuộc nói chuyện của Mạc Càn cùng Nạp Lan Minh Đức ở ngự thư phòng ngày hôm qua, Tô Linh Nhi nhợt nhạt mở miệng hỏi: “A Ly, lại có chuyện gì khiến chàng phiền lòng sao?”
Nghe vậy, Mạc Ly cau mày nói: “Phụ hoàng nói, Lục đệ cùng Trần Lập liên hợp lại chuẩn bị bức vua thoái vị......”
Chuyện Mạc Lâm cùng Trần Lập bức vua thoái vị làm giả di chiếu hoàn toàn trùng khớp với kiếp trước. Chẳng qua một đời này, bởi vì có sự xuất hiện của cô có nhiều chuyện đã lệch khỏi quỹ đạo.
Mạc Càn đem mật dụ giao cho nàng, mà nàng vì an toàn lại chuyển sang cho Tuyết Mạn Nguyệt bảo quản, ai cũng sẽ không nghĩ đến một vật quan trọng liên quan đến ngôi vị hoàng đế Tây Chu sẽ nằm trên tay một nữ nhân *** như thế.
Hiện giờ xem ra chuyện Mạc Lâm bức vua thoái vị sẽ không thành công giống như đời trước, lần này đảo chính cũng tốt, ít nhất có thể cho rất nhiều người sống sót.
“Hơn nữa nếu phụ hoàng không đoán sai thì trong đêm nay bọn họ sẽ bức vua thoái vị!”
Oanh!
Tô Linh Nhi cả kinh, hiển nhiên không dự đoán được Mạc Lâm sẽ gấp không chờ nổi mà tiến hành bức vua thoái vị như thế, chẳng lẽ có quan hệ đến chuyện ngày hôm qua nàng tiến cung?
“Vậy phụ hoàng tính làm như thế nào?”
Cố nén lại lo lắng trong lòng, Tô Linh Nhi mở miệng hỏi, nàng cũng rất muốn biết bước tiếp theo Mạc Càn sẽ làm sao.
Nghe vậy, chân mày Mạc Ly chậm rãi giãn ra.
“Chỉ là sợ đến lúc đó phụ hoàng thật sự đối mặt với Lục đệ vẫn sẽ rất thương tâm.”
Tô Linh Nhi kéo tay Mạc Ly lại nắm chặt, nhẹ giọng nói: “Ai cũng không thể ép buộc hắn làm chuyện đại nghịch bất đạo này, ta không tin trước đó phụ hoàng không cảnh tỉnh hắn, nếu hắn vẫn là nhất quyết làm như vậy, chứng tỏ hắn đã tổn hại đến tình phụ tử, chúng ta làm sao phải vì một người như vậy mà sầu muộn!”
Nghe vậy, Mạc Ly ôm chặt Tô Linh Nhi dùng giọng trầm trầm nói:
“Nhu Nhi, có nàng ở cạnh ta thật tốt!”
Tô Linh Nhi cũng vươn tay ôm Mạc Ly thật chặt.
Mặc dù là cách quần áo, cách làn da, hai người dường như chạm đến tâm của nhau.
Thời gian như hạt cát nắm ở trong tay.
Nhìn ngoài cửa sổ bóng đêm đang dần buông xuống.
Hai người đều đang chờ đợi một kết quả.
Ở trong hoàng cung, Mạc Lâm mang theo một đội tử sĩ thêm Trần Lập tiếp ứng, lặng lẽ lẻn vào đại điện.
“Lục hoàng tử, Hoàng Thượng còn ở thư phòng phê duyệt tấu chương.”
Trần Lập vội vàng bước ra từ trong cung điện.
Khuôn mặt Mạc Lâm không có biểu cảm ừ một tiếng xem như trả lời.
Xôn xao......
Đúng lúc này, đột nhiên từ trên trời rơi xuống vài hạt mưa rồi lại nhanh nhiều hơn.
“Trời mưa!”
Mạc Lâm dừng bước chân lại, nhìn từng hạt mưa như hạt đậu nhỏ xuống, đánh vào ngói lưu ly phát ra tiếng vang thanh thúy.
“Lục hoàng tử, chúng ta vẫn nên nhanh lên đi, nói cách khác bỏ lỡ thời cơ tốt nhất, chúng ta cũng khó bảo toàn!”
Nghe vậy, Mạc Lâm chuyển tầm mắt lại phía hắn ta gật đầu đi về phía ngự thư phòng.
Kẽo kẹt.....
Cửa ngự thư phòng đột nhiên bị mở ra.
Mạc Càn theo tiếng ngẩng đầu, phát hiện là Mạc Lâm trong lòng phát lạnh, lạnh như băng hỏi:
“Lâm nhi, đã trễ thế này sao con còn tiến cung? Là có việc gấp gì sao?”
Nạp Lan Minh Đức tránh phía sau bình phong, nghe Mạc Càn nói những lời này bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Đáng thương thay cho tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ!
Mạc Càn nói như vậy chính là muốn cho Mạc Lâm một cơ hội nữa.
Chỉ là Mạc Lâm hiển nhiên không biết dụng tâm lương khổ của Mạc Càn.
Mạc Lâm bước nhanh đi đến giữa phòng, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Mạc Càn: “Phụ hoàng, ngài cũng đã lớn tuổi rồi, thân thể cũng không còn khỏe mạnh như trước, nhi thần thấy không bằng ngài giao lại ngôi vị này cho nhi thần, cũng có thể nhàn nhã an hưởng tuổi thọ.”
“Lớn mật!”
Mạc Càn tức giận đập một cái xuống bàn.
Nhiều năm qua ngồi ở ngôi vị hoàng đế dưỡng thành uy nghiêm,cho nên mặc dù thân thể Mạc Càn mang bệnh nhẹ, vẫn toát ra khí phách vương giả, chỉ như vậy cũng đủ khiến trong lòng Mạc Lâm run lên, thiếu chút nữa quỳ xuống.