Edit: Linhlady
Beta: Phuongman48
Mạc Lâm cầm cánh tay bị mũi tên xuyên qua, đau đớn hô lên: “Phụ hoàng, nhanh lên tuyên thái y, nhi thần muốn chết!”
Nghe vậy, Mạc Càn mở choàng mắt.
cầm nghiên mực trên bàn hướng về phía Mạc Lâm mà ném.
“Hỗn trướng, làm sao trẫm lại sinh ra loại nghiệt tử như ngươi!”
Thời gian chưa trôi qua lâu, trên người Trần Lập vì trúng kịch độc mà tản ra mùi thịt thối.
Phịch một tiếng!
Nghiên mực hung hăng nện ở trên đầu Mạc Lâm.
Máu tươi chảy xuôi xuống dưới uốn lợn qua một bên mắt của Mạc Lâm.
“Ha ha ha ha......”
Mạc Lâm đang im lặng đột nhiên cười ha hả.
“Phụ hoàng, có phải người cảm thấy trận chiến này nhi tử đã thua rồi phải không......”
Mạc Lâm vừa định đứng lên, hưu một tiếng, ngân quang lóe lên.
Một cây mũi tên trực tiếp đâm vào mắt cá chân Mạc Lâm.
Bùm!
Mạc Lâm trực tiếp ngã trên mặt đất, lại như cũ không màng đau xót giãy giụa suy nghĩ muốn đứng lên.
Hưu!
Lại thêm một mũi tên nữa bắn ra.
Hai chân Mạc Lâm xem như hoàn toàn phế bỏ!
Nhưng mặc dù là như vậy, Mạc Lâm vẫn là dùng một bàn tay chống xuống đất, ngồi dậy.
Nhìn Mạc Càn, Mạc Lâm đột nhiên lại lần nữa cười nói: “Phụ hoàng, nhi thần mặc dù là thất bại, nhưng ngài cũng đừng hi vọng chiếm được chỗ tốt từ trong tay nhi thần, từ trước tới nay trong mắt ngài chỉ có mạc ly là tốt nhất, nếu nhi thần không tính sai mà nói, hắn đã bị nhi thần phái một nhóm tử sĩ giết chết! Ha ha ha......”
Mạc Càn cả kinh, vội vàng xoay người đối với Nạp Lan minh đức nói: “Mau, cầm hổ lệnh trẫm giao cho ngươi, chạy nhanh tới phủ thái tử, ngàn vạn lần không thể làm Ly nhi cùng Nhu Nhi xảy ra chuyện.”
Nghe vậy, Mạc Lâm cất tiếng cười to: “Phụ hoàng, hiện tại đã chậm! Ngôi vị hoàng đế cùng Mạc Ly, ngài nhất định sẽ mất đi một thứ!”
Mạc Càn nhìn lướt qua Mạc Lâm, nói với vệ cấm quân bên ngoài “Đem Lục hoàng tử giam vào thiên lao!”
Ở một nơi khác, phủ thái tử.
Mạc Ly bị mười mấy hắc y nhân vây quanh, hoài cẩn cùng ám vệ từ hai sườn bảo hộ Mạc Ly.
“Thái tử, ngài mang Nhu trắc phi nhanh chóng rời khỏi đây đi! Nơi này từ chúng ta chống đỡ.”
Nghe vậy, Mạc Ly hừ lạnh một tiếng, quay đầu nhìn ám vệ cùng hoài cẩn nói: “Hai người các ngươi đi bảo hộ Nhu Nhi!”
Ám vệ sửng sốt, thấp giọng kháng nghị nói: “Thái tử, bọn họ rõ ràng là vì ngài mà tới, Nhu trắc phi không có nguy hiểm.”
“Làm càn!”
Mạc Ly vung tay áo.
Vô số giọt mưa vẩy ra.
“Bảo ngươi đi thì ngươi đi đi, không lẽ ngươi định làm phản!”
Ám vệ thở dài một hơi, một cái phi thân lại bên người Tô Linh Nhi.
Thấy thế, Tô Linh Nhi vẻ mặt vội vàng nói: “Ám vệ, hai người các ngươi không cần ở bên cạnh ta, nhanh qua bên kia trợ giúp A Ly đi.”
Nếu không phải nguyên chủ chưa bao giờ học võ nghệ, Tô Linh Nhi sợ tùy tiện ra tay khiến cho Mạc Ly hoài nghi, do đó bại lộ thân phận.
Nếu không nàng đã sớm lao vào đám tử sĩ kia rồi, phải biết rằng ở lần luân hồi đầu tiên sau khi kết thúc nàng đạt được kĩ năng “Đấu vật cận chiến“.
“Nhưng mà Nhu trắc phi, chủ tử nói......”
Nghe vậy, Tô Linh Nhi không hề nghĩ ngợi: “Ngươi cũng biết lần này bọn họ vì thái tử mà tới, ta ở đây sẽ không có nguy hiểm gì, bằng không để mình Hoài Cẩn ở đây bảo vệ ta, ngươi qua bên kia trợ giúp A Ly giúp!”
Nghe đề nghị của Tô Linh Nhi, ám vệ suy nghĩ một hồi, rốt cuộc gật gật đầu nói với Hoài Cẩn ở bên cạnh: “Nhất định bảo vệ tốt Nhu trắc phi!”
“Yên tâm đi!”
Hoài cẩn cầm kiếm đứng ở một bên.
Tô Linh Nhi khẩn trương nhìn cùng hắc y nhân hỗn chiến cùng Mạc Ly.
Trên người Mạc Ly mặc thật thân lụa mỏng màu đen bị nước mưa làm ướt nhẹp.
Dính sát vào ở trên người, thoạt nhìn phá lệ dụ hoặc.
Nhận thấy suy nghĩ của mình đang lệch lạc, Tô Linh Nhi cuống quýt lắc đầu đem lực chú ý đặt ở tình hình chiến đấu phía bên kia.
Bất quá, Mạc Lâm hiển nhiên đánh giá cao tử sĩ bản thân phái qua đây.
Chỉ thấy bạc kiếm ở trong tay Mạc Ly ở trên cổ tử sĩ không ngừng múa may xẹt qua.
Như dùng kiếm thân sĩ, tuy rằng là đoạt đi tính mệnh người khác, nhưng thoạt nhìn phá lệ cảnh đẹp ý vui.