Đồ lưu manh lại động tay động chân, Vu Yên lập tức lui về sau vài bước, tay giữ chặt cửa phòng, làm bộ muốn đóng của, “Đêm đã khuya, ta muốn nghỉ ngơi, tướng quân đi thong thả.”
Nói xong, cô trực tiếp đem cửa phòng khép lại, nhưng khép được một nửa, một bàn tay to đột nhiên ngăn lại, nhẹ nhàng dùng một chút lực, cả người đều tiến vào.
“Chàng làm cái gì?” Vu Yên lui ra phía sau vài bước, có chút bất mãn trừng mắt nhìn người này.
Người sau thuận theo tự nhiên đi vào bàn trà, ngồi xuống, một bên chậm rì rì tự rót cho mình một ly trà, tựa hồ tò mò hỏi: “Nàng không phải sợ tiếng sấm sao? Như thế nào lúc này lại không sợ vậy”
Vu Yên: “......”
Cô chỉ có thể đỏ mặt đi vào, khuôn mặt nhỏ tinh xảo mang theo vẻ ngượng ngùng, “Ta có sơ, nhưng chàng ở đây nhiều...... Người ngoài sẽ bàn tán.”
“Ai sẽ rảnh rỗi như thế?” Tần Diễn buông chén trà, đột nhiên đứng dậy đi đến trước mặt nàng, cúi người đem nàng bế ngang lên, bước về phía giường, “Trong phủ không có người ngoài, nàng không cần lo lắng.”
Vu Yên ôm lấy cổ hắn, sau đó bị người đặt nhẹ nhàng trên giường, người kia có vẻ thành thật, cởi ngoại bào rồi nằm bên cạnh cô, thoạt nhìn tựa hồ không có ý tứ làm gì khác.
Bên trong phòng còn ánh nến mờ lập lòe chiếu sáng, cô có chút khó ngủ, mở to mắt nhìn chằm chằm hắn. Tần Diễn dường như bị nhìn đến mất tự nhiên, duỗi tay ôm lấy eo cô, thấp giọng nói, “Không mệt sao?”
Cô chớp chớp mắt, “Bên ngoài có sấm chớp, ta ngủ không được.”
Dứt lời, Tần Diễn chỉ là thở dài một tiếng, Vu Yên cũng không có phản ứng lại.
Ánh nến lúc này đã tắt, bốn phía lâm vào một mảnh hắc ám, ngoài phòng tiếng mưa rơi như càng thêm rõ ràng, cô lại càng không ngủ được, không tự giác ôm chặt cánh tay hắn, lẩm bẩm nói: “Ta muốn ngày mai trở về phủ.”
Thái Tử đã bị lật đổ, cô trở về cũng không có nguy hiểm, mỗi ngày ở lại đây, rốt cuộc danh không chính ngôn không thuận.
Nghe nàng nhẹ nhàng thỏ thẻ bên tai, Tần Diễn chỉ là nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, tay ôm ở nàng bên hông nắm thật chặt, nhưng không nói cái gì nữa.
Thấy vậy, Vu Yên chỉ có thể nhắm mắt lại cưỡng bách mình ngủ đi, mơ mơ màng màng cũng không biết mình thiếp đi khi nào, nửa đêm khi tỉnh giấc, lại phát hiện bên người không còn thân ảnh ia nữa, bất quá cô cũng không có ý níu lại, như cũ nặng nề rơi vào giấc ngủ.
Ngày kế tiếp tỉnh lại, bên ngoài mặt trời đã ló rạng, dùng đồ ăn sáng xong Tần Diễn sai người lặng lẽ đưa cô về phủ. Lần này thía độ của lão phụ thân đối với Vu Yên ân cần hơn rất nhiều, có thể là ở thiên lao đã ăn chút khổ, cả người nhìn qua đều tiều tụy hơn một chút.
Cô vừa về tiểu viện được một lát, cửa phòng đột nhiên lại bị người đẩy ra, chỉ thấy Trịnh thị cùng nàng lão cha một bộ tươi cười đi qua hỏi chuyện, “Yên nhi mấy ngày qua tốt không?”
Bọn họ quả thật đang hỏi vô nghĩa, nhưng Vu Yên vẫn khách khí gật gật đầu, “Tần tướng quân đối đãi nữ nhi rất tốt, nghe nói cha bị Thái Tử bắt, có bị thương không?”
Vừa nói đến Thái tử, Vu Quốc Hoa sắc mặt khẽ biến, vẻ mặt phức tạp nhìn cô, rồi lại nhìn Trịnh thị, Trịnh thị lập tức thức thời đi ra ngoài.
Đợi trong phòng chỉ còn lại hai người, Vu Quốc Hoa mới nhíu chặt mày, vẻ mặt nghiêm túc nhìn cô, nói: “Trước kia đều là cha không biết tình thế, thế nhưng lại muốn đem con gả cho Thái Tử, hy vọng con không trách vi phụ hồ đồ.”
“Con sao có thể, cha cũng là vì muốn tốt cho nữ nhi, Yên nhi đều hiểu rõ.” Vu Yên “Thiện giải nhân ý” nói.
Thấy cô còn tính là ngoan ngoãn, Vu Quốc Hoa cũng vừa lòng gật gật đầu, thần sắc dần dần trở nên nghiêm túc hơn, “Thái Tử ngu ngốc, hiện giờ Tam hoàng tử đăng cơ, danh xứng với thực, con là người nhà Vu gia chúng ta, theo lý cũng nên vì gia tộc mà suy nghĩ, con nói có phải không?”
Bốn mắt nhìn nhau. Thấy ánh mắt đầy tính toán của lão già kia, Vu Yên chỉ muốn cười lạnh một tiếng,, nhưng trên mặt vẫn là biểu tình khó hiểu, “Ý cha là...”
Vu Quốc Hoa đứng lên, khoanh tay đi lại trong phòng, thanh âm phá lệ trầm tĩnh, “Tần tướng quân rất tốt, nhưng thiên hạ là của hoàng gia, lần này hắn có trợ giúp tân đề nhưng hăn công cao chân chủ, từ xưa đến nay có đế vương nào có thể chịu đựng để cho người như vậy tồn tại, con hiểu không?”
Nhìn bộ dáng nghiêm trang trên mặt hắn, Vu Yên không biết nên nói hắn thức thời, hay nói lá gan của hắn quá bé. Nếu Tần Diễn không từ quan, Tam hoàng tử cũng không tha cho hắn.
“Ý cha là gì? Nữ nhi hiện tại đã cùng Tần Tướng quân định ra hôn ước, đây là chuyện bá quan văn võ mãn triều đều biết, há có thể làm bộ?” Vu Yên bình tĩnh nhìn hắn.
Đối diện với tầm mắt bình tĩnh không gợn sóng của cô, Vu Quốc Hoa mạc danh cảm thấy nữ nhi nhà mình có chút thay đổi, lại nghiêm túc nói: “Đó là trước kia, hiện giờ, chỉ cần con nguyện ý, ta hoàn toàn có thể cho con vào cung làm phi, đến lúc đó toàn bộ Vu gia đều vinh sủng không đếm được.”
Dứt lời, Vu Yên thần sắc khẽ biến, thanh âm thanh lãnh: “Cha là có ý tứ gì?”
Nói đến đây, Vu Quốc Hoa cũng không giấu giếm thêm, trực tiếp ngồi đối diện cô, ánh mắt sáng quắc nói: “Tân đế cùng vi phụ đã bàn bạc, chỉ cần con nguyện ý, hắn nhất định sẽ nạp con làm Quý Phi, Tần tướng quân bên kia, hắn cũng sẽ có biện pháp giải quyết.”
“Hoang đường!”
Vu Yên đứng dậy, nhìn thẳng vào Vu Quốc Hoa, kiên quyết, “Con đã cũng Tần Diễn đính ước, vô luận sống chết đều là người của hắn, đừng nói là làm Quý Phi, có cho làm Hoàng hậu ta cũng không cần, ta Vu Yên kiếp này tuyệt đối không tiến vào hoàng gia!”
Kết cục của nguyên chủ rõ mồn một trước mắt, cô có điên mới vì ham một vị trí Quý Phi mà tự đâm đầu vào ổ sói. Hơn nữa, Tần Diễn đối xử với cô tốt như vậy, hắn có thể vì cô từ bỏ hết thảy quyền thế mà lui mình ở ẩn, cô còn ham một vị trí Quý Phi nho nhỏ sao?
“Ngươi...... Ngươi có biết mình đang nói cái gì hay không!” Vu Quốc Hoa trừng mắt, vẻ mặt xa lạ nhìn nữ nhi.
Vu Yên đôi tay chống ở trên bàn, vẫn cứ thẳng tắp nhìn chằm chằm người cha này, khuôn mặt lạnh lẽo lại tràn đầy xa cách, “Nữ nhân không thờ hai chồng, con đã nói rõ ràng, còn Hoàng Thượng bên kia, còn thỉnh cha tiến từ chối, bằng không...... Đến lúc đó mọi người đều rất khó coi.”
Quả nhiên người hoàng gia không có lấy một thứ tốt, Tam hoàng tử so với Thái Tử cũng không thua kém chút nào đâu, căn cơ chưa ổn, tiên đế vừa mới chết mấy ngày, đã gấp gáp không chờ nổi muốn cướp lấy thê tử của thần tử.
Người như vậy, cùng hôn quân ham tham luyến sắc đẹp kia...
Có gì khác nhau?
Nũ nhi trong trí nhớ của Vu đại nhân luôn là một bộ dáng ngoan ngoãn nghe lời, nhưng hiện giờ nữ tử khí thế mười phần cùng bộ dáng trong ký ức hắn hoàn toàn bất đồng, Vu Quốc Hoa càng nghĩ, dường như càng phát hiện nữ nhi đã không còn là nữ nhi trước kia nữa, hắn liền bình tĩnh nhìn nàng vài lần, cuối cùng vẫn là phất tay áo bỏ đi.
Việc này, nếu hắn thật sự ép buộc, cộng thêm Tam hoàng tử bên ki không chịu từ bỏ ý định, Vu Yên không thể không suy xét muốn kích động Tần Diễn thật sự tạo phản.
~
Ngự thư phòng yên tĩnh không tiếng động, mới vừa tiễn đi một vị chủ nhân, nơi này lại bị dỡ ra, hoàn toàn dựa theo sở thích của tân hoàng mà bài trí.
Giờ này khắc này, bên trong cũng chỉ có một nam nhân mặc thường phục, ngồi trên ghế phê duyệt tấu chương, dường nhưu gặp phải nan đề, hắn thỉnh thoảng mày nhíu chặt, thẳng đến lúc bên ngoài phòng truyền đến tiếng thông báo the thé của thái giám, hắn mới buông tấu chương trên tay, mỏi mệt xoa giữa trán.
Cửa phòng sau đó mở ra, người đi vào đến trước thư án, lập tức khom người quỳ xuống hành lễ, “Lão thần tham kiến Hoàng Thượng.”
“Hứa Thừa tướng mau mau đứng lên.” Người ngồi sau án thư lập tức xua xua tay.
Thấy vậy, lão nhân mới chậm rãi đứng lên, phất phất triều phục, vẻ mặt muốn nói lại thôi nhìn người phía trước: “Không dối gạt Hoàng Thượng, lúc trước...... Vu thượng thư đã tới tìm vi thần.”
Dứt lời, ánh mắt Ngụy Văn Cực không khỏi biến đổi, trong mắt dường như hiện lên một tia khẩn trương, nhưng rồi trên mặt lại khôi phục một bộ phong khinh vân đạm nói: “Hắn nói thế nào?”
Dừng một chút, Hứa Thừa tướng vẫn là ấp a ấp úng nói: “Vu đại nhân nói...... Sợ là phải cô phụ Hoàng Thượng hậu ái.”
Nghe vậy, Ngụy Văn cực trong mắt hiện lên một tia hiểu rõ, rồi lại mang theo một tia mất mát, hắn dần dần nắm chặt bút lông sói trong tay, trên mặt không khỏi hiện lên một tia châm chọc, đúng vậy, nàng đến Thái Tử còn có thể cự tuyệt, như thế nào sẽ ham muốn một chi vị Quý Phi nho nhỏ?
Nhìn Hoàng Thượng trẻ tuổi vẻ mặt buồn bã, biểu tình mất mát, Hứa Thừa tướng rốt cuộc nhịn không được nói thẳng: “Hoàng Thượng, thứ cho lão thần lắm miệng, nữ tử này vốn chính là hồng nhan họa thủy, ngài không nên cùng Thái Tử trước đây giống nhau mê luyến không buông, huống hồ hiện giờ nàng vẫn là hôn thê của Tần tướng quân, hiện giờ ngài căn cơ chưa ổn, thật sự không nên đi đắc tội người này.”
Lòng bàn tay căng thẳng, Ngụy Văn Cực nhấp nhấp môi, bỗng nhiên đem bút lông sói trong tay đứt làm đôi ném ở trên bàn, sắc mặt đã là khôi phục bình thường.
“Trẫm minh bạch, Thừa tướng lui ra đi.” Hắn nói, lại từ trên bàn lấy một chiếc bút lông khác, nghiêm túc phê duyệt tấu chương trên bàn.
Thấy vậy, Hứa Thừa tướng mấy phen muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là thở dài một tiếng, xoay người bước ra khỏi ngự thư phòng.
~
Tân đế đăng cơ ngày thứ ba, vốn là tang kỳ tiên hoàng nửa năm không được hành hỉ sự, nhưng tướng quân phủ lại tại đây kết hoa nghênh đèn, tựa hồ muốn rước đích nữ phủ thượng thư.
Bất quá vị trí tân đế này đều là dựa vào Tần tướng quân mà bắt lấy, lúc này ai lại dám ngăn cản, không chỉ có không dám hé răng, ngược lại còn phải tươi cười đến tướng quân phủ chúc mừng.
Kinh thành quạnh quẽ nửa tháng, ngày hôm nay lại vô cùng náo nhiệt.
Vu Yên phải một ngày trước hôn lễ mới biết được tin tức này.
Cô cũng không nghĩ tới động tác Tần Diễn nhanh như vậy, lá gan còn lớn như vậy, dám ở thời điểm này cưới vợ.
Bất quá, nếu hắn đã có cái này lá gan cưới, cô tự nhiên cũng có gan gả.
Sáng sớm liền rời giường tắm gội trang điểm, lăn lộn suốt một canh giờ, ngoài phòng đã lập tức truyền đến thanh âm đón dâu, đồ trang sức rườm rà, váy vóc quấn thân, cô vẫn là thành thành thật thật bị hỉ nương lôi đến kiệu hoa.
Một đường đi thổi chiêng trống đánh rốt cuộc cũng đến được tướng quân phủ, Vu Yên đội khăn voan nên cái gì cũng không thấy rõ, chỉ thấy chung quanh vô cùng ầm ĩ, vất vả bái đường xong, cô lại lập tức bị đưa vào hỉ phòng.
“Phu nhân, ngài nhớ không được tự đem khăn voan gỡ xuống, sẽ không may mắn nha!” Hỉ nương còn ở đó dặn dò một phen.
Vu Yên ngồi ở mép giường gật gật đầu, “Đã biết, các ngươi lui đi.”
Dứt lời, hỉ nương nhóm lại dặn dò thêm vài câu, lúc này mới chậm rãi rời khỏi phòng.
Cũng một chốc kia, gian nhà đều an tĩnh lại.
Bên tai rốt cuộc cũng thanh tịnh, Vu Yên đói đến hốt hoảng, cô đương nhiên không xốc khăn voan, chỉ có thể cúi đầu nhìn dưới mặt đất, từng bước một đi đến bàn trà, duỗi tay tùy tiện sờ soạng mấy khối điểm tâm, rồi cho vào bên trong khăn mà ăn vội ăn vàng mấy miếng.
Từ sáng sớm đến bây giờ cô còn chưa uống một giọt nước, bất tri bất giác liền ăn vài khối điểm tâm, nhưng trong phòng không có nước trà, chỉ có thể uống chút rượu đỡ khát.
Đến khi nghe thấy ngoài phòng truyền đến tiếng bước chân, cô mới lại mò mẫm sờ đến mép giường ngồi xuống.
“Các ngươi lui ra đi.”
“Dạ.” Hỉ nương nhóm cung thanh nói.
Vu Yên lập tức ngồi nghiêm chỉnh, trong lúc nhất thời thế nhưng có chút khẩn trương.
Cửa phòng bỗng nhiên bị người đẩy ra, thân ảnh trầm ổn nện bước đột nhiên tiến vào, trong yên tĩnh, Vu Yên nghe hắn từng bước một đi đến bên người mình, dùng cây tế côn chậm rãi xốc khăn voan lên, tầm mắt nháy mắt rõ ràng hơn rất nhiều, Vu Yên ngẩng đầu, chỉ thấy Tần Diễn một thân hỉ bào phong thần tuấn lãng, đứng ở mép giường lẳng lặng nhìn nàng.
Phát hiện trên người hắn có mùi rượu, khẳng định vừa mới uống không ít rượu, Vu Yên không tự giác liền oán giận một câu, “Chàng mau đi tắm, bằng không hôm nay đừng ở cùng một gian phòng với ta.”
Dưới ánh nến mờ ảo, kiều nhan càng thêm tinh xảo động lòng người, thân mình nhỏ xinh bị bao phủ dưới mũ phượng khăn quàng rườm rà, một đôi con ngươi thanh triệt sáng ngời lại mang theo mạt ghét bỏ, khiến cả người tức khắc chân thật không ít.
“Vừa mới tắm gội xong lại đây.” Hắn ánh mắt sáng quắc, chăm chú nhìn nàng.
Vu Yên bị hắn nhìn đến hốt hoảng, chỉ có thể ra vẻ trấn định trừng mắt nhìn hắn, “Ta không tin, rõ ràng trên người chàng vẫn là còn mùi rượu.”
Nói xong, nhìn bộ dáng nàng đúng lý hợp tình, Tần Diễn bỗng nhiên câu khóe miệng, cúi người xuống đối diện với tầm mắt nàng, thanh âm nhẹ nhàng, “Uống nhiều quá mà thôi, nhưng mà động phòng vẫn có thể.”