Mau Xuyên: Cứu Vớt Nữ Phụ Xinh Đẹp

Chương 6: Chương 6: Hồng nhan bạc mệnh (6)




(6)

Không nghĩ tới một đại nam nhân như hắn cư nhiên lại mang khăn lụa trong người, Vu Yên xoay người lại, tay nắm lấy cương ngựa, không nặng không nhẹ đáp, “Ta làm mất đồ thì sẽ không tìm lại, đâu ra tín vật như tướng quân vừa nói.”

Vó ngựa đi mãi, không biết từ lúc nào đã đi tới bên một dòng suối nhỏ, Tần Diễn xoay người xuống ngựa, sau đó đưa tay nhẹ nhàng đỡ tiểu cô nương xuống, tựa hồ như dùng chút lực thôi cũng sẽ làm đau nàng.

Dòng suối nhỏ trong vắt, Vu Yên khoanh tay bước châm đến bên cạnh dòng suối, hơi ngồi xuống, thả bàn tay xuống dòng nước, chỉ cảm thấy dòng nước lạnh thanh khiết, phá lệ mát mẻ.

Giữa non xanh nước biếc, nàng mặc áo choàng vàng nhạt, làn váy thướt tha, đối tay nhỏ nhắn trắng mịn tinh xảo như bạch ngọc dưới làn nước như phản chiếu thủy quang, cùng cảnh sắc trong rừng lúc này phảng phất hòa hợp tựa nhất thể.

“Nếu đã không cần, vì sao không ném đi, lại còn để ta cầm?” Tần Diễn cất bước ngồi xổm xuống bên cạnh nàng, bóng dáng cao lớn chắn đi không ít ánh sáng.

Vu Yên liếc mắt nhìn nam nhân EQ đáng thương này, hừ nhẹ một tiếng, “Ta cũng không nói là tặng cho tướng quân, ngài vứt đi là được.”

Nói xong nàng rút tay từ trong nước ra, hướng về phía hắn vung tay một cái, bọt nước tức khắc tung tóe khắp nơi, dính cả trên mặt Tần Diễn. Vu Yên nhìn vẻ mặt ngây ngốc của hắn, dựa ào tảng đá lớn phía sau ôm bụng cười.

Tiếng cười trong vắt thanh thoát trên gương mặt sáng lạn vui vẻ của nàng không khỏi làm người thất thần. Ánh mắt Tần Diễn tối sầm lại, tiến gần hơn về phía nàng, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm nàng, “Tiểu thư đưa khăn cho ta, một người thô lỗ như ta còn biết đây là phương thức đính hôn của nam nữ trong dân gian...”

Hắn đột nhiên tới gần làm thân mình Vu Yên không tự giác lui về sau thêm một chút, chớp chớp mắt, khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn tràn ngập vẻ lên án, “Ta cũng không biết chuyện này, lại nói, tướng quân cũng không đưa lại cho ta cái gì, sao có thể tính là tín vật đính ước?”

Tần Diễn nghe vậy, cúi đầu tay sờ trên người một vòng, cuối cùng lôi ra một khối ngọc bài nhét vào tay nàng, nghiêm trang nói, “Hiện tại đã tính.”

Vu Yên:...

Ngươi đây là chơi xấu rồi.

“Ai muốn đồ của ngươi chứ.” Nàng bỗng nhiên đỏ mắt, phản ứng kịch liệt, đem ngọc bài đẩy lại cho hắn.

Thấy hai mắt nàng đỏ hồng, Tần Diễn cũng nhất thời luống cuống, không biết mình có phải hay không là đã làm sai cái gì. Nhưng thủ hạ của hắn đều nói như vậy, phải chăng mình đã hiểu sai ý nàng rồi?

“Tiểu thư, đừng khóc.”Tần Diễn cau mày, cả người như cứng lại.

Vu Yên thoáng nhìn hắn, vừa thấy bộ dáng ngây ngốc không biết phải làm sao của hắn lại thấy buồn cười, nhịn lại, cô quay lưng về phía hắn, thanh âm nghẹn ngào, “Thái tử nói muốn nạp ta làm trắc phi, ta về sau sẽ là người của hắn, sao có thể cùng ngoại nam như ngươi tiếp xúc.”

Nói xong nàng liền vùi đầu vào hai đầu gối, không ngừng khóc nức nở. Tần Diễn mày kiếm nhíu chặt, gả cho Thái tử? Chưa nói đến Thái tử hoang dâm vô độ, háo sắc thành tính, hắn xưa nay đã coi trọng cô nương nào thì sẽ bắt về bằng được. Hắn coi trọng tiểu thư, về sau nàng còn làm thế nào được?

“Ngày mai ta sẽ thỉnh hoàng thượng ban hôn.” Nói đến đây hắn lại chần chờ, nhìn nàng, “Chỉ cần nàng không chê ta nhân lúc cháy nhà đi hôi của.”

Nghe giọng nói trầm thấp thuần hậu của nam nhân, Vu Yên ngẩng đầu nhìn hắn, chớp đôi mắt vẫn còn vương lệ, nghiêm trang hỏi ngược lại, “Gả cho ai đều là gả, người vì sao lại cho rằng ta sẽ không gả cho Thái tử?”

Tần Diễn lúc này lại ngây người, mày nhíu chặt, nhưng ngay sau đó, ngọc bài trong tay lại bị người cướp đi.

Nàng cầm ngọc bài trong tay, đem ngọc bài đặt dưới nắng mặt trời, ra vẻ rầu rĩ nói, “Nếu xâu dây tơ hồng, lại đính thêm trân châu vào, ngọc bài mang trên người nhất định rất đẹp.”

Nhìn nàng cười ngọt ngào, Tần diễn trong lòng bỗng nóng lên, đánh bạo cầm lấy đôi tay trắng nõn nhỉ nhắn của nàng, ánh mắt sáng quắc chăm chú, “Nàng nói nhất định là đúng.”

Vu Yên hơi trừng mắt với hắn nhưng cũng không rút tay về, đỏ mặt quay đi, đứng dậy ý muốn quay trở về, chỉ là theo sau lưng nàng là một đại nam nhân cao lớn.

Đường về hai người đi phi thường chậm, thấy thời gian trôi qua đã lâu, Vu Yên đành phải thúc giục người sau lưng đi nhanh nhanh một chút, bằng không về đến nơi thì trời cũng tối rồi. Tần diễn mặt không đổi sắc trả lời, “Hô nay ngựa chưa ăn cỏ, chạy không được.”

Vu Yên:...

Cỏ không phải mọc đầy đất đấy sao?

Cho nên chờ đến lúc hai người ra khỏi rừng, đám người Thái tử cũng vẫn chưa rời đi. Nhìn thấy mỹ nhân của mình lại đi cũng với Tần Diễn cái đại nam nhân thô lỗ này, Thái tử tức đến mức đầu cũng như bốc khói, muốn nổi trận lôi đình. Hai người kia lại còn gần sát nhau như vậy, lập tức liền cưỡi ngựa chạy về hoàng cung.

Vu Yên đi về bằng xe ngựa, bất quá về phủ thượng thư thì trời đã tối đén, Tần Diễn còn muốn vào bái phỏng phụ thân kia, nhưng Vu Yên nhanh chóng ngăn hắn lại, vị phụ thân kia trong lòng chỉ có một mình Thái tử, sao có thể đồng ý cho cô gả cho người có hiềm nghi tạo phản như Tần Diễn.

~

Trong màn đêm yên tĩnh không tiếng động, Phượng Nghi điện bỗng phải nghênh đón một thân ảnh vội vã, thái giám và cung nữ lập tức quỳ thành một đoàn, mà người chạy đến cũng chỉ bực bội vẫy vẫy tay đuổi bọn họ ra ngoài, sau đó nhanh chóng đi vào nội điện.

“Mẫu hậu, nhi thần có một thỉnh cầu!” Thái tử vừa vào đã quỳ xuống.

Nội điện được bài trí bằng những vật phẩm đẹp đẽ quý giá, đàn hương lượn lờ trong không khí, trên giường nềm là một nữ nhân ung dung hoa quý, trên người bà là cung bào đỏ sậm, gương mặt đoan trang tú lệ, khóe mắt đã có nếp nhăn nhưng khí chất tôn quý trên người càng làm tôn lên vẻ uy nghiêm của nàng.

Hoàng hậu dường như đã quen với hành động này của Thái tử, lười nhác không buồn nói, đưa tay hất tóc ra sau lưng.

“Sao, lại làm ra cái tai họa gì?” hoàng hậu cầm một quyển sách lên, nhẹ nhàng lật lật từng trang.

Dứt lời, Thái tử lập tức ngẩng đầu lên, vẻ mặt nghiêm túc trả lời, “Nhi thần muốn nạp đích nữ phủ Lễ Bộ thượng thư làm trắc phi, mong mẫu hậu thành toàn.”

Hoàng hậu dừng tay lại, tầm mát lơ đãng nhìn ánh nến, giống như đang lục lọi trong đầu nghĩ xem rốt cuộc nữ tử trong miệng hắn là người phương nào.

“Đích nữ phủ Lễ Bộ thượng thư? Chính là người ở hoa yến lần trước ngã xuống ao sen?” Hoàng hậu hơi híp mắt, tức giận mắng hắn, “Cơ thiếp trong phủ ngươi còn chưa đủ? Còn muốn thêm?”

“Mẫu hậu!” Thái Tử đột nhiên đứng dậy đi đến đằng sau lưng bà, đôi tay nhẹ nhàng đấm bóp vai, lấy lòng dường nói: “Nhi thần bảo đảm, lần này tuyệt đối là người cuối cùng!”

Thấy hắn nói nghiêm túc như vậy, Hoàng Hậu lại nhịn không được cười nhạo một tiếng, tiếp tục cúi đầu xem sổ sách, “Được, ta nhớ rõ lần trước ngươi muốn nạp thứ nữ nhà Lý đại nhân, cũng nói nàng ta là người cuối cùng. Phụ hoàng ngươi hiện giờ thân thể không tốt, các hoàng đệ ngươi lại như hổ rình mồi, chuyện cứu tế Trịnh Châu vốn là cơ hội cho ngươi biểu hiện tốt, ngươi lại chắp tay nhường cho Ngụy Văn Cực cái đứa đê tiện kia, ngươi nói xem ngươi cả ngày suy nghĩ cái gì vậy!”

Hoàng Hậu ngữ khí mang theo ý vị hận sắt không thành thép, bất quá Thái Tử dường như đã quen với loại giáo huấn này, chỉ là cười cười, đấm vai hoàng hậu, “Mẫu hậu yên tâm, chỉ cần cưới kia được nàng ta, nhi thần ngày sau bảo đảm dụng tâm giúp phụ hoàng phân ưu, không cô phụ kỳ vọng của mẫu hậu!”

Nói xong, Hoàng Hậu nhàn nhạt nhìn hắn, tựa hồ lần đầu tiên từ trên mặt Thái Tử nhìn thấy loại quyết tâm này, bà cũng rất tò mò, cô nương phủ Lễ Bộ Thượng Thư rốt cuộc là thần thánh phương nào, có thể làm hoàng nhi si mê như thế?

Thấy nàng không nói lời nào, Thái Tử tự nhiên là biết mẫu hậu đã đồng ý, lại tiếp tục niết vai đấm lưng cho bà.

~

Sáng sớm hôm sau Vu Yên đã nhận được tin Hoàng hậu nương nương muốn gặp cô. Trịnh thị nghe vậy vui đến điên rồi, lập tức sai người mang cô đi trang điểm thật lộng lẫy, mong hoàng hậu lưu lại ấn tượng về nàng.

Vu Yên có chút thấp thỏm bất an, Tần Diễn nói hôm nay sẽ thỉnh hoàng thương ban hôn, cưới cô làm vợ, nhưng mà lúc này còn chưa hạ triều, lão phụ thân cũng chưa về nhà, không biết hoàng hậu lúc này tìm cô làm gì.

Ôm tâm tình thấp thỏm bất an, cô vẫn mâng theo Tiểu Tinh đến trước cổng hoàng cung, đến nơi đã thấy có cung nữ của Phượng nghi điện đứng chờ.

Có lẽ là lần đầu tiên nhìn thấy nữ nhân xinh đẹp như vậy, cung nữ có chút sửng sốt, nhưng cũng rất mau lấy lại tinh thần, hơi hơi hành lễ với Vu Yên, “Nô tỳ gặp qua tiểu thư, nương nương đang chờ tiểu thư ở trong cung, thỉnh tiểu thư đi theo nô tỳ.”

Dứt lời, cung nữ đi thẳng, Vu Yên đành phải đi heo nàng ta vào trong, nhìn lớp lớp cung nữ thái giám, cô tự hỏi hôm nay hung cát sẽ như thế nào.

Vu Yên tiến lên một bước, nhìn nhìn xung quanh, cởi ra một chiếc vòng tay rồi lặng lẽ nhét vào trong tay cung nữ kia, thấp giọng hỏi, “Xin hỏi cô nương, Hoàng hậu nương nương hôm nay triệu ta vài cung không biết là có việc gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.