(10)
Trạng thái cuả Vu Yên có chút không tốt, có lẽ là kỹ thuật diễn của Đường Càn quá tốt, cô bất tri bất giác bị áp lực rất lớn, có đôi khi thậm chí sẽ quên mất bản thân nên biểu hiện như thế nào, chỉ có thể xoa xoa mặt, nỗ lực vực tinh thần dậy.
Lại quay thêm một lần nữa, Vu Yên lại bị người túm chặt cánh tay, thất tha thất thểu kéo vào phòng, ngay sau đó liền tức khắc bị ấn ở trên tường, chợt đối diện một đôi con ngươi lạnh nhạt.
“Ngươi muốn cùng hắn thành thân, vậy ta đây là cái gì!” Đường Càn nhíu mày vẫn là vẻ mặt lạnh lẽo nhìn nàng.
Vu Yên hơi cúi đầu, môi anh đào hơi nhấp, “Ngọc Cầm chỉ là một thị nữ, gánh không nổi hậu ái của tướng quân.”
Dứt lời, Đường Càn trên mặt hiện lên một tia phẫn nộ, một tay bóp cổ nàng, híp lại mắt cười lạnh một tiếng, “Ta hậu ái ngươi gánh không nổi, người khác hậu ái ngươi thì ngươi gánh được!?”
Đường Càn đột nhiên cúi đầu phong bế môi nàng, giống như điên cuồng, một tay mạnh mẽ xé rách xiêm y nàng, quần áo trải qua xử lý đặc thù, cơ bản xé một chút là nát, Vu Yên trừng mắt đẩy cánh tay đang đặt trên vai mình ra, nhưng ngay sau đó đột nhiên bị người một phen khiêng lên, ném lên trên giường. Vu Yên đỏ mặt, sợ hãi lui vào bên trong giường, nhưng thân ảnh cao lớn đã áp xuống, giữa cổ nàng bỗng nhiên bị người cắn liếm đến đau đớn, bàn tay to lớn thô ráp di chuyển khắp người nàng.
Hình ảnh trên màn chiếu là như vậy, nhưng thực tế Đường Càn chỉ là giả vờ cọ qua cổ cô hai cái, thân thể cũng chỉ là đơn giản đụng vào, không có mượn cơ hội chiếm tiện nghi, bất quá thẳng đến trên vai bị kéo xuống, nàng dường như đã từ bỏ chống cự, giọt lệ theo khóe mắt chảy dài xuống đệm chăn.
Trên người cô rất thơm, trước kia Đường Càn không biết, hiện tại hắn mới phát hiện cô gầy đến dọa người, cần cổ thon nhỏ giống như hắn chỉ cần dùng một chút lực là có thể chặt đứt, máy quay tiến sát lại gần, Đường Càn mới đột nhiên dừng lại động tác, vài giây sau mới rời khỏi người nàng, phẫn nộ vừa rồi lúc này đã biến mất, chỉ còn lại ảo não, đứng ở mép giường, từ trên cao nhìn xuống người trên giường.
Máy quay dừng lại, quay một chút cận cảnh gương mặt Vu Yên, nàng chậm rãi ngồi dậy, đôi tay gắt gao kéo y phục lên, từng giọt lệ lặng lẽ rơi trên mặt.
“Dừng!”
Đạo diễn dứt lời, Vu Yên thở ra một hơi, tay tùy tiện lau khô nước mắt trên mặt, trong thời gian ngắn có thể khóc cũng là một kỹ thuật, cô cũng cố gắng luyện tập thật lâu, cho nên nói làm diễn viên cũng không dễ dàng, tiền nhiều khổ cực cũng nhiều.
“Được, cảnh này qua, chuẩn bị cảnh tiếp theo.” Đạo diễn ngồi trước máy theo dõi nói một câu.
Truyện được đăng đầu tiên trên wattpad: icedcoffee0011. Vào wattpad ủng hộ editor www.wattpad.com/user/icedcoffee0011.
Lúc này Vu Yên mới được Tiểu Lâm mang áo khoác đến cho, cách đó không xa Đường Càn bị người vây quanh còn như có như không nhìn cô, Vu Yên quay đầu đi không đi để ý tới hắn.
Mấy cảnh sau đó cũng coi như thuận lợi, 9 giờ tối kết thúc công việc, cô thay quần áo sau đó ra khỏi phòng hóa trang, đúng lúc nhìn thấy Triệu Tấn.
“Muốn đi ăn khuya không?” Triệu Tấn cũng đã thay quần áo bình thường, đội mũ lưỡi trai che kín khuôn mặt, đứng đó chờ cô.
Nghe vậy, Vu Yên nhìn mắt phim trường đã kết thúc công việc, sau đó lắc đầu, ngượng ngùng cười nói: “Tôi hôm nay có chút mệt mỏi, muốn về sớm nghỉ ngơi một chút, lần sau đi.”
Biết rằng cô sẽ từ chối, Triệu Tấn cho rằng cô là vì mấy ngày hôm trước bị phóng viên chụp ảnh lại, nhìn bốn phía một lần rồi tiến lại gần Vu Yên, giải thích: “Ngày đó tôi cũng không biết sẽ xuất hiện tình huống như vậy, tôi cũng định lên tiếng giải thích, bất quá lại sợ càng giải thích người khác sẽ càng hiểu lầm, cho nên liền mới không có thanh minh, cô không giận chứ?”
Tiểu Lâm rất có nhãn lực, thấy cảnh này thì từ từ đi sang một bên chơi điện thoại, xung quanh nhân viên công tác người đến người đi, thỉnh thoảng đều sẽ ngó sang bên hai người một cái, không khỏi hoài nghi hai người rốt cuộc có thật sự có một chân hay không?
“Anh không lên tiếng thanh minh là lựa chọn tốt nhất, tôi sao có thể tức giận chuyện này, chỉ là gần đây đâu cũng có tiếng gió, tôi là sợ bị người ta đăng tin lung tung, anh cũng biết, lấy danh tiếng tôi hiện tại, đến lúc đó khẳng định sẽ bị ăn mắng, anh hiểu chứ?” Vu Yên có chút dở khóc dở cười giải thích.
Nghe vậy, Triệu Tấn nhíu nhíu mày, nhìn nữ sinh để mặt mộc trước mắt, giữ chặt nàng cánh tay đi vào phòng hóa trang bên cạnh.
Một màn này bị rất nhiều người thấy được, trong đó cũng bao gồm Đường Càn, hắn quét mắt nhìn cửa phòng đã đóng lại, sau đó trầm mặt một mình rời đi.
Vu Yên cũng không nghĩ Triệu Tấn sẽ có động tác như vậy, thẳng đến khi cửa phòng bị đóng lại, cô mới vẻ mặt khó hiểu nhìn đối phương: “Anh...... Có việc sao?”
Nhìn vẻ mặt ngốc lăng của nàng, Triệu Tấn cũng không phải người thích nói chuyện dài dòng, trực tiếp tiến lên, cầm lấy cánh tay cô, ánh mắt sáng quắc nói: “Tôi chưa từng mời cô gái nào đi ăn khuya, em là người đầu tiên.”
Vu Yên: “......”
Gương mặt dịu dàng như ánh mặt trời của đối phương lúc này tràn ngập nghiêm túc, đôi mắt phản chiếu hình ảnh của một mình Vu Yên, dường như chỉ có thể chứa mỗi một người là cô, Vu Yên có chút ngây người, cô quả thực cho rằng Triệu Tấn là một tốt, nhưng cũng chỉ dừng lại ở mức bạn bè mà thôi, rốt cuộc ngày thường hắn đối xử với người khác cũng rất ấm áp...nhưng mà hôm nay...
“Tôi...... Tôi xin lỗi, kỳ thật......” Cô ấp úng có chút không biết nên cự tuyệt người ta như thế nào, cuối cùng vẫn là hít sâu một ngụm quyết đoán nói: “Tôi đã thích người khác rồi, thực xin lỗi.”
Nếu sớm biết Triệu Tấn nghĩ như vậy, cô khẳng định sẽ không cùng hắn đi lại thân cận làm gì, cô không muốn đi chọc ra nợ đào hoa.
Triệu Tấn cũng là lần đầu đi theo đuổi con gái nhà người ta, lại cũng là lần đầu bị người cự tuyệt, tâm tình hắn lúc này rất phức tạp. Bình tĩnh nhìn nữ sinh trước mắt, nhìn nửa ngày mới lui ra đằng sau một bước, cười, “Đã hiểu, về sau chúng ta vẫn có thể làm bạn chứ?”
Hắn thoạt nhìn tương đối tiêu sáu, không nghĩ tới người này lại dễ nói chuyện như vậy, so với Dương Tranh kia hoàn toàn là không cùng cấp bậc, Vu Yên cười cười gật gặt đầu, “Chỉ cần anh không chê, chúng ta đương nhiên vẫn là bằng hữu.”
Cô dứt lời, Triệu Tấn cũng chỉ cười cười, sau đó xoay người rời khỏi phòng, trong mắt hiện lên một tia tiếc nuối, quả nhiên cô gái tốt vẫn là của nhà người ta.
Vu Yên đối với phân dứt khoát này của Triệu Tấn thật sự phi thường thưởng thức, đặc biệt là sau khi trải qua cực phẩm Dương Tranh cô càng thấy người dứt khoát mạch lạc như trân quý Triệu Tấn, bất quá liền tính cho dù cô không công lược Đường Càn, cũng sẽ không ở bên hắn, bởi vì không có cảm giác, ở chung cũng chỉ có cảm giác của bạn bè bằng hữu bình thường như vậy về sau khẳng định sẽ có mâu thuẫn phát sinh.
Truyện được đăng đầu tiên trên wattpad: icedcoffee0011. Vào wattpad ủng hộ editor www.wattpad.com/user/icedcoffee0011.
Trở lại khách sạn đã là 9 giờ rưỡi, cô tắm rửa một cái, thẳng đến khi chuông cửa vang lên, cô còn tưởng Tiểu Lâm mua cơm lên cho mình, vừa uống sữa chua vừa đi qua mở cửa.
Chỉ là vừa mở của ra đã thấy một người đứng bên ngoài mặc áo sơ mi màu đen, đội mũ lưỡi chai màu đen, cúi đầu làm cho gương mặt cơ hồ bị mũ che khuất hết, nhưng Vu Yên liếc mắt cũng có thể nhận ra người này là ai, vươn đầu nhìn quanh hành lang một lần, đến khi chắc chắn bên ngoài không có ai khả nghi mới quay ra thì Đường Càn lại gạt cô sang bên, đi thẳng vào phòng.
“Anh......” Vu Yên có chút bất đắc dĩ, chỉ có thể đem cửa đóng lại, đi qua nói: “Tôi hôm nay có chút mệt mỏi, khả năng không thể cùng anh đối diễn, hôm khác đi.”
Cô dường như là vừa tắm rửa xong, trên người chỉ mặc kiện áo hai dây mỏng màu đen và quần lụa dài cùng màu, cánh tay trắng nõn dưới ánh đèn tựa hồ oánh quang, Đường Càn môi hơi nhấp, tháo mũ xuống đặt trên sô pha, ngồi đó bình tĩnh nhìn Vu Yên, “Em và Triệu Tấn là quan hệ gì?”
Vu Yên: “......”
Cô vuốt tóc ra sau lưng, đi đến tủ lạnh lấy một lon nước đặt trước mặt hắn, sau đó ngồi bên cạnh sô pha ôm gối vào ngực, “Tôi và Triệu Tấn chỉ là quan hệ bạn bè bình thường, làm sao vậy/”
Phát hiện đối phương vẫn cứ nhìn chằm chằm mình, Vu Yên bất giác cảm thấy chột da, cảm thấy áo sa tanh trên người không đủ an toàn, đứng dậy định lấy thêm áo khoác mặc vào thì đột nhiên tay bị người kia túm lấy, “lúc trước em nói có chuyện cần suy nghĩ cẩn thận, là chuyện gì?”
Trong phòng an tĩnh đến quỷ dị, Vu Yên nhìn cánh tay vẫn bị người cầm lấy, nghĩ nghĩ vẫn là chậm rãi quay lại, thanh âm bình tĩnh, “Tôi đã nghĩ thông rất nhiều chuyện, ngày hôm ấy là tôi quá xúc động, rất xin lỗi, tôi làm Đường lão sư không thoải mái, là lỗi của tôi, Đường lão sư còn giúp đỡ tôi nhiều chuyện như vậy, hi vọng lão sư không để ý.”
Nhìn vẻ mặt bình tĩnh xa cách của cô, không còn như lúc trước, có cái gì nói cái đó, học theo bộ dạng khéo léo đưa đẩy của những người khác, học đến nhuần nhuyễn như vậy...
“Ý của em là, em không thích tôi?” Đường Càn vẫn cứ gắt gao nhìn chăm chú khuôn mặt nhỏ trước mắt, ánh mắt một mảnh sâu thẳm.
Nhìn bộ dáng hiện tại của hắn, Vu Yên không khỏi nghĩ tới tràng diễn chiều nay, gương mặt bất giác đỏ hồng lên, vành tai có chút nóng, hơi dùng sức dịch qua một chút, “Tôi... tôi cũng không nói vậy, Đườn lão sư đã nói không thích tôi, đương nhiên tôi không thể mặt dày đi quấy rầy Đường lão sư được.”
Đường Càn giữa mày buông lỏng, thấy tai cô hơi đỏ lên, khóe miệng hơi cong cong, dùng tay kéo mạnh, đè người trên sô pha, ánh mắt sáng quắc nhìn vào mắt cô, “Tôi cũng không nói, là tôi không thích em.”