(1)
Nơi bìa rừng hoang vu, nữ tử nằm trên mặt đất, tay chân run rẩy muốn đứng lên mà không được, cố lùi người về phía sau. Cho dù khuôn mặt lúc này bẩn thỉu dơ dáy, cũng không thể che dấu được dung mạo khuynh quốc chi tư của nàng. Chỉ là hiện tại, trên gương mặt xinh đẹp chỉ còn hoảng sợ và tuyệt vọng thấu xương.
“Hắc hắc, tiểu mỹ nhân, mau tới đây, đại gia ta sẽ hảo hảo yêu thương nàng!”
Ha tên côn đồ gương mặt đầu dâm loạn, đáy mắt sáng lên nhìn nữ tử.
“Kéo ả lại đây!”
“Đừng!” Nữ tử liều mạng cầu xin, nước mắt từ khóe mắt cuồn cuộn rơi xuống.
“Cầu xin các ngươi... Buông tha cho ta... Buông tha ta!”
Mỹ nhân rơi lệ tự nhiên là cảnh cực mỹ, tên đại hán răng vàng lập tức tỏ vẻ đau lòng, vươn một tay nâng cằm nữ tử lên, “Chậc chậc, ngoan ngoãn nghe lời, bằng không lát nữa ngươi muốn khóc cũng không thể đâu, ha ha!”
Nói xong hắn kéo mạnh tay áo của nữ tử. Tay áo bị xé nát để lộ ra cánh tay ngó sen thon dài tuyết trắng của nữ tử, khiến ánh mắt hai tên đại hán như tỏa sáng, cơ hồ như ác lang chuẩn bị chụp lấy con mồi.
Trong màn đêm tăm tối, nữ tử dần dần không giãy giụa nữa, đôi mắt nhắm lại, giọt nước mắt theo khóe mắt nàng rơi xuống, từ bên miệng nàng cũng một giọt máu đỏ tươi uốn lượn chảy xuống.
~
Trong gian phòng trang nhã lịch sự lượn lờ mùi đàn hương, chỉ thấy thân hình gầy yếu của cô gái. Lúc này, cô một tay chống cằm, khó chịu xoa xoa giữa trán.
Ngũ quan cô gái tinh xảo lại không diễm lệ, tựa mỗi đường nét trên gương mặt cô đều rất hài hòa xinh đẹp, dường như cái gọi là mỹ nhân băng cơ ngọc cốt cũng chỉ đến vậy. Trên gương mặt trắng nõn nà còn hơi ửng đỏ sau khi ngủ dậy, chỉ là trong đôi mắt thanh triệt sáng ngời lại có chút bất đắc dĩ.
Trong đầu cô lúc này đau đớn vì ký ức của nguyên chủ tràn vào, Vu Yên chỉ có thể vừa ngồi xoa đầu vừa sửa sang lại kí ức hỗn độn trong đầu, bây giờ cô mới phát hiện, nguyên lai trên thế gian lại có nhiều người đáng thương đến như vậy.
Hệ thống: Trên đời không thiếu người đáng thương, cô đồng tình không hết được.
Vu Yên:...
Vu Yên vốn là một thanh nữ thanh niên ba tốt của thế kỷ 21, không bệnh không tật không đau không yếu. Thời điểm nhanh chóng chạy ra sân bay để không lỡ chuyến thì gặp tai nạn xe, liền đụng phải cái hệ thống hồng nhan này. Theo như lời Hệ thống, nó đến từ một không gian song song khác, mục đích là xuyên thời không, cùng với ký chủ cứu vớt những hồng nhan bạc mệnh khỏi số phận bi đát.
Bất hạnh thay, kí chủ được chọn lần này là Vu Yên.
Cũng theo lời hệ thống, bản thể của Vu Yên đã rơi vào trạng thái sống thực vật, chỉ cần cô hoàn thành nhiệm vụ hệ thống phát ra, tích lũy đủ năng lượng là có thể tỉnh lại. Tuy rằng Vu Yên không tin lắm, nhưng nhìn khuôn mặt mới khuynh quốc khuynh thành này, cô không thể không tin.
Cuộc đời nguyên chủ có thể tóm gọn trong bốn chữ “hồng nhan bạc mệnh“. Nguyên chủ vốn là đích nữ của Lễ Bộ Thượng Thư, bất quá mẹ đẻ mất sớm, phụ thân lại tục huyền. Sau khi nàng ta ra đời, phụ thân cùng mẹ kế luôn muốn bồi dưỡng các loại tài nghệ cho nàng, chờ đến tuổi cập kê là có thể gả cho hoàng thất tông thân, cũng cố con đường làm quan của phụ thân. Nguyên chủ tâm địa thiện lương, tuy rằng phụ thân và mẹ kế luôn yêu cầu nàng học này học kia, nhưng nàng ta vẫn rất biết ơn, rốt cuộc ông ta cũng là phụ thân nuôi lớn dạy mình từ nhỏ. Cho đến một ngày, tất cả mọi thứ đều thay đổi.
Một lần hoa yến, diện mạo cực mỹ của nguyên chủ bị hoàng đế và thái tử nhìn thấy, hai người thấy sắc nảy lòng tham, lập tức trong đầu tính toán làm sao bắt người về tay. Không bao lâu sau, hoàng đế liền đem nguyên chủ tiến cung phong phi. Nhìn thấy mỹ nhân thành phi tử của phụ hoàng, tâm tưởng vốn đang rục rịch của Thái tử lại chìm xuống. Ai ngờ, hoàng đế già sau một lần thị tẩm thì chết bất đắc kỷ tử, Thái tử bao cỏ sau đó thuận lợi kế vị ngôi hoàng đế.
Phụ hoàng đã chết, hắn lại bắt đầu không an phận, không màng triều cương, còn muốn giữ nguyên chủ, người vốn phải mang đi chôn cùng hoàng đế, lưu nàng lại hoàng cung. Ngôi hoàng đến ngồi không xong còn vi phạm luân lý đạo đức, cho phản tặc lí do chính đáng tạo phản. Cũng ngày đó, nguyên chủ chuẩn bị thị tẩm cho hoàng đến thì Tam hoàng tử tạo phản, thẳng tay giết hoàng đế lên ngôi, giang sơn lại một lần đổi chủ.
Nguyên chủ lúc này bị người đời phỉ nhổ, là hồng nhan họa thủy, là sao chổi, là khắc tinh, mà phụ thân nàng suốt quá trình cũng chỉ khoanh tay ngồi nhìn, vạch định rõ ranh giới với nàng. Kết quả không bao lâu sau đó nguyên chủ đã bị đưa tới nơi hoang man hòa thân, trên đường đi bị cướp, vì bảo vệ trinh tiết cắn lưỡi tự sát.
Vu Yên cũng không biết nên đồng tình nguyên chủ như thế nào. Ở thời đại nam nhân vi tôn, nữ nhân phải bảo vệ thanh danh như vàng, nếu không sẽ bị người đời phỉ nhổ, càng đáng sợ hơn, hôm nay là ngày diễn ra hoa yến, gặp được hoàng thượng và Thái tử kia. Hoa yến còn chưa bắt đầu, các thiên kim thế gia khác đều xa lánh nguyên chủ. Bị các nàng gây khó dễ, nguyên chủ buồn bã ngồi trong một lầu các nhỏ nghỉ ngơi, sau đó hoa yến bắt đầu, sẽ đụng phải gã hoàng đế, vận mệnh bi thảm của nguyên chủ cũng sẽ bắt đầu.
Vu Yên cảm thấy cô nhất định phải rời xa lão hoàng đế và Thái tử, chưa chắc về sau dung mạo của nguyên chủ có bị người mơ ước nữa không, cô nhất định phải tránh khỏi kiếp hầu hạ một lão già hôn quân đáng tuổi cha chú mình. Vô luận thế nào, hôm nay cô không thể bị hai người kia dòm ngó đến.
Thấy đã nghỉ ngơi đủ, Vu Yên lúc này mới đứng dậy, mở của phòng bước ra ngoài. Những tia nắng ấm lăn dài trên gương mặt nàng, tuyệt sắc tư dung làm người nghĩ đến mấy câu
Nhất cố khuynh nhân thành,
Tái cố khuynh nhân quốc.
*Trích Giai nhân ca:
Bắc phương hữu giai nhân,
Tuyệt thế nhi độc lập.
Nhất cố khuynh nhân thành,
Tái cố khuynh nhân quốc.
Ninh bất tri, khuynh thành dữ khuynh quốc,
Giai nhân nan tái đắc.
Dịch nghĩa
Phương bắc có người giai nhân,
Đẹp tuyệt trần nhưng vẫn còn đơn độc.
Ngoảnh lại một lần thì làm nghiêng thành của người ta,
Ngoảnh lại hai lần thì làm nghiêng nước của người ta.
Há nào người không biết, vẻ nghiêng thành nghiêng nước,
Người đẹp ấy đâu dễ gặp lại.
Sách Hán thư phần Lý phu nhân truyện chép rằng Hán Vũ Đế thấy Lý Diên Niên hát bài ca này, hỏi thiên hạ lại có người đẹp như vậy sao. Lý Diên Niên đáp rằng chính là em gái của mình rồi tiến cử lên Hán Vũ Đế, được phong là phu nhân, sau trở thành hoàng hậu. Bài ca này không rõ do Lý Diên Niên sáng tác hay là một bài dân ca do ông sưu tập. Sau Nhạc phủ thi tập xếp bài này vào Tạp ca dao từ với tên Lý Diên Niên ca 李延年歌.
Từ bài ca này mà đời sau thường dùng chữ “khuynh quốc khuynh thành” (nghiêng nước nghiêng thành) để chỉ những tuyệt thế giai nhân. Bài thơ này cũng có ảnh hưởng lớn tới thơ ngũ ngôn của thi nhân về sau.
Nữ tì đứng ngoài cửa nhìn thấy nàng cũng nhìn đến ngây người, tuy rằng đã nhìn qua vô số lần, nàng vẫn không thể không cảm thán dung mạo tiểu thư nhà mình.
“Mẫu thân ở đâu?” Vu Yên nhàn nhạt hỏi.
Lấy lại tinh thần, nữ tì lập tức cúi đầu, cung kính trả lời: “Thưa tiểu thư, phu nhân đang ở đình hóng gió cùng Vương phu nhân phẩm trà.”
Nghe vậy, Vu Yên lúc này mới nhấc làn váy xanh nhẹ nhàng đi tới đình hóng gió, nữ tì theo sát đằng sau.
Đây là nơi để nữ quyến vào cung nghỉ ngơi thay y phục, cho nên Vu Yên đi không được bao xa thì đụng phải một nhóm thiên kim thế gia từ phía đối diện đi tới, rốt cuộc ngắm hoa thưởng trà còn một hồi lâu, bọn họ đi mệt cũng cần tìm chỗ nghỉ ngơi.
Có lẽ là thấy Vu Yên, trên mặt đám người kia có chút không tự nhiên, đích nữ thừa tường đứng đầu nhóm người này mở lời “Lúc trước ta nghe thấy muội muội mệt mỏi, đã nghỉ ngơi tốt rồi sao?”
Từ Thanh Thanh chậm rãi đánh giá nữ tử trước mặt mình, trên người nàng một thân váy lụa thêu hoa xanh biếc, da như ngưng chi, eo thon nhỏ nhắn, mặt dù không có phấn son tô điểm nhưng cũng đủ để kỳ hoa trong Ngự Hoa Viên này hổ thẹn. Chỉ tiếc nhan sắc kia không thuộc phải là của nàng ta.
“Đa tạ Từ tỷ tỷ quan tâm, Yên nhi đã khỏe, đang đi tìm mẫu thân.” Vu Yên trả lời.
Cô vừa dứt lời, nữ tử áo lam đứng sau thiên kim Thừa tướng không khỏi khẽ cười một tiếng, “Đều nói mỹ nhân như phất liễu, muội muội quả thật nhu nhược động lòng người, ta không phải nam tử mà nghe muội nói thôi tâm cũng muốn động.”
Nàng ta nói xong, những thiên kim thế gia còn lại che miệng cười nhẹ.
Phất liễu luôn được dùng để hình dung những kỹ nữ phiêu bạt nay đây mai đó. Nhưng mà trước những lời châm chọc của đám người nay, Vu Yên tỏ vẻ bình tĩnh, như cũ cười nhạt, “Lưu tỷ tỷ quá khen, muội muội sao so được với mấy vị tỷ tỷ đây.”
“Cái gì cơ?” Áo lam nữ tử vừa mới thốt lên định nói, lại hối hận ngậm miệng, nếu cô ta nói lại, còn không phải thừa nhận mình ngang với nữ nhân chốn hoa liễu?
Những người khác cũng đều che miệng nhịn cười làm nữ tử áo lam có chút cáu giận, trừng mắt lên nhìn Vu Yên, bất quá lúc này Vu Yên cũng cất bước, hơi hành lễ, nhẹ giọng nói, “Yên nhi đi trước, các vị tỷ tỷ cứ từ từ.”
Nói xong, Vu Yên lập tức rời đi. Làm cho Từ Thanh Thanh, thiên kim thừa tướng không khỏi quay đầu lại nhìn cô một cái, trước đây nghe nói thiên kim Lễ Bộ Thượng Thư tính cách dịu dàng hiền lành, xem ra, nữ nhân bề ngoài mềm mại như đóa hoa này tựa hồ mang theo gai trên mình.
Đi được một đoạn đường, nữ tì phía sau cô không nhịn được mà hỏi, “Tiểu thư, lão gia dặn dò phải quan hệ tốt với các thiên kim thế gia khác, tiểu thư đắc tội các nàng như vậy có phải có chút không tốt?”
Không hiểu tại sao, dù bề ngoài chủ tử vẫn là chủ tử trước kia, nhưng Tiểu Tình cảm thấy tiểu thư nhà mình có chút thay đổi. Nếu là trước kia, bị người nói như vậy, tiểu thư khẳng định sẽ im lặng nhẫn nhịn.
“Ta chưa tùng đắc tội các nàng, là các nàng cố tình kiếm chuyện với ta, từ trước đến nay cũng chưa giao hảo qua, kiểu quan hệ này kém đi một chút cũng không chết đâu.” Vu Yên nghịch chiếc khăn lụa trên tay, nhẹ nhàng đáp. Không biết nhìn thấy cái gì, đột nhiên cô dừng chân, giọng nói có vẻ hốt hoảng, “Tiểu Tình, hình như vừa rồi ta làm rớt một chiếc trâm trong phòng, ngươi mau đi xem có còn ở đó hay không?” Trang sức vật phẩm nữ nhi tuyệt đối không thể vứt loạn, Tiểu Tình nghe vậy lập tức gật đầu xoay người về hướng căn phòng tiểu thư nghỉ lúc nãy, nhanh chóng đi qua.
Đến khi bóng dáng Tiểu Tình đã khuất hẳn, Vu Yên mới nhìn xung quanh, đi tới hồ hoa sen cách đó không xa. Nếu lúc này cô vô tình rơi xuống nước, hoàng hậu nương nương khẳng định sẽ không bắt cô ở lại tham gia hoa yến, cũng có nghĩa là hôm nay cô sẽ không phải chạm mặt lão hoàng đế.
Hồ sen lúc này yên tĩnh, chỉ có từng bông từng bông nở rộ, còn có từng trận hương thơm nhẹ thoang thoảng trong không khí, thấm vào ruột gan. Vu Yên đứng bên cạnh ao sen đưua mắt quét bốn phía một lần, phát hiện gần đây một tên thái giám cũng không có. Chìm xuống hồ một phút đồng hồ, người không biết bơi có khả năng sẽ sặc nước nghiêm trọng mà đuối nước, chết. Tuy rằng nguyên chủ không biết bơi, nhưng mà Vu Yên tin rằng bằng trình độ bơi cũng không quá tệ của mình, làm bộ làm tịch khẳng định là không thành vấn đề.
Cô đứng đợi một lúc, nhìn thấy bên kia ao có một đám thái giám đang tới gần, cô cố ý đi đến gần ao, giả bộ như muốn hái bông hoa sen gần đó. Bông hoa càng lúc càng gần trong tầm với, Vu Yên nghiêng mình rơi thẳng vào hồ nước, cả người ngay tức khắc “Bùm” một tiếng, rớt vào trong làn nước mắt lạnh.
“Cứu với!”
Vu Yên không ngừng quơ đôi tay trên mặt nước, sợ đám thái giám không nghe thấy cón cố tình hét lớn thêm “Cứu!..Cứu mạng!...”
Nhưng mà lúc này, cẳng chân Vu Yên tê rần, cô trợn mắt, nghĩ thầm cô sẽ không xui xẻo đến vậy đi?
Vu Yên càng cố di chuyển chân thì nơi cẳng chân càng truyền đến từng trận đau đớn như rút gân, hại cô đau tới há mồm, húp mất hai ngụm nước to, cả người lúc này mới thực sự điên cuồng, cựa quậy trên mặt nước, cũng không màng cái gì mà thục nữ với không thục nữ, “Cứu mạng...Cứu với...”
Không nghĩ tới mình có thể xui xẻo như vậy!
Lúc này Vu Yên đã ngâm mình trong nước một lúc lâu, dần dần thân mình càng trầm sâu hơn trong nước, thì đột nhiên vạt áo cô như bị người nhấc lên, cả người bị nhấc bổng lên trên không, cô sợ đến mức không kịp hét lên tiếng nào thì đã thấy mình rơi vào trong một lồng ngực rộng lớn.
Trái tim Vu Yên nhảy lên “Bùm Bùm” trong lồng ngực.
Lúc này, một giọt nước trong không trung rơi thẳng xuống trán cô, Vu Yên mới lấy lại tinh thần, lại phát hiện mình đang nằm ngửa trên mặt đất, còn dựa vào lòng một nam nhân.
Trời! Bị phát hiện thì cô chỉ còn đường chui vào lồng heo, xuống sông ở.
Chỉ là, cô vừa ngẩng đầu, lại nhìn thấy một đôi mắt đen trầm, sâu không thấy đáy. Vu Yên ngẩn người, lần đầu tiên cô nhìn thấy người lớn lên có mùi vị nam nhân như vậy...
Nữ tử khuôn mặt tinh xảo, tư dung thoát tục, tuy cả người có chút chật vật nhưng đôi mắt sáng ngời lại thanh triệt trong sáng nhìn hắn, tựa hồ như chịu kinh hách, cả người có chút dại ra. Tần Diễn thần sắc bình tĩnh, thanh âm trầm thấp êm dịu, “Đã muốn tìm chết, vì sao còn kêu cứu?”
Vu Yên:...
Màn diễn vừa rồi của cô bị người phát hiện rồi?
Vu Yên suy yếu khụ khụ hai cái, cô còn chưa kịp cất lời “Ta...”
Thì mấy thái giám bên kia cũng đã chạy tới. Tẫn Diễn nhìn người đang nằm trong lòng mình, nhẹ nhàng đem nàng đặt xuống mặt đất, thuận tiễn cởi áo ngoài che trên người nàng, nhanh chóng rời đi.
*Trời ** chương đầu 3000 chữ ớ ớ ớ