Editor: Mặc Thanh Nghi
Tô Thanh sau khi cùng Hạ Diệc Sơ tách ra thì lấy điện thoại di động trong túi ra, gọi cho đám bạn ch* m* gần đây ít liên lạc của hắn.
Tút tút vài tiếng, bên kia liền nghe máy.
“Alo, Tô đại thiếu gia, hôm nay sao lại rãnh rỗi gọi điện thoại cho chúng tôi vậy?”
“Ừm, ngày mai các ngươi có thời gian không? Thiếu nữ khiêu vũ sau trường mà lần trước các ngươi coi trọng, ngày mai tôi hẹn cô ta đi chơi, các ngươi có muốn đi chung không?” Ngữ khí của Tô Thanh bình đạm không có gì lạ hỏi.
Lời này của Tô Thanh tuy không có ý tứ gì đặc biệt, nhưng ở điện thoại bên kia, những người đó trong nháy mắt liền hiểu rõ ý tứ của hắn (Tô Thanh).
“Muốn à, tại sao lại không muốn chứ, đó là cô gái thanh thuần khó gặp, mấy giờ, ở đâu vậy? Mấy anh sẽ chuẩn bị tốt.”
“Đến lúc đó sẽ báo với các ngươi, các ngươi nhớ để trống thời gian ngày mai.” Tô Thanh nhíu mày, liền nghĩ tới cái gì, tiếp tục nói: “Nhớ đem theo cái kia.”
“Hả?” Người bên kia kinh ngạc kêu lên: “Tô đại thiếu gia, anh cũng muốn thử thứ này sao?”
“Không phải tôi, là cho Cố Hoãn Hoãn. Được rồi, chuyện lần này cứ như vậy đi, tôi cúp máy trước.” Tô Thanh nói xong, ngón tay chấm chạm một cái, trực tiếp cúp điện thoại.
Thời gian chậm rãi trôi qua, rất nhanh kaf đến ngày hẹn của Tô Thanh và Hạ Diệc Sơ.
Tối hôm trước, Hạ Diệc Sơ đã nói với Cố Thâm hôm nay muốn ra ngoài một chút.
Đáng lí ra hôm nay Cố Thâm không cần đi làm nhưng hình như xảy ra một ít chuyện quan trọng, hắn (Cố Thâm) hỏi Diệc Sơ có muốn vệ sĩ đi theo không, Hạ Diệc Sơ từ chối, sau đó hắn thuận miệng bảo cô ở bên ngoài chú ý an toàn, nhớ về sớm rồi cầm áo khoác ra cửa.
Tô Thanh đã sớm nói cho Hạ Diệc Sơ thời gian gặp mặt, Diệc Sơ cũng nói cho Tô Thanh địa chỉ, hai người vẫn luôn duy trì liên lạc trên wechat.
Cố Thâm ra khỏi nhà, không lâu sau Hạ Diệc Sơ cũng ra khỏi Cố gia.
Đáng lí ra, quản gia sẽ gọi tài xế chuyên chở Hạ Diệc Sơ đi học đưa cô đi nhưng lại bị Diệc Sơ từ chối.
Ra khỏi Cố gia, Hạ Diệc Sơ vào một quán cafe bên đường rồi báo cho Tô Thanh biết vị trí của mình.
Không để Hạ Diệc Sơ chờ lâu, Tô Thanh lái xe rất nhanh thì tìm được chỗ này.
“Ký chủ, cô đi một mình là một việc rất nguy hiểm.” Thanh âm của Hệ thống 233 vang lên trong đầu Hạ Diệc Sơ.
“Tôi biết, lần trước hoàn thành nhiệm vụ không phải đã mở ra một kỹ năng mới sao? Là cái gì vậy?” Hạ Diệc Sơ nhàn nhạt lên tiếng.
“Đóng băng thời gian, mỗi nhiệm vụ chỉ có thể sử dụng ba lần, mỗi lần đóng băng thời gian không quá một phút.” Hệ thống 233 đáp, “Lần trước hoàn thành nhiệm vụ còn một lần rút thăm trúng thưởng, ký chủ cô còn chưa có rút, xin hỏi hiện tại cô có muốn rút không?”
“Được, thử một chút xem có thứ gì?” Hạ Diệc Sơ có chút hứng thú hỏi.
“Được.” Hệ thống 233 đáp.
Thanh âm của hệ vừa vang lên, trước mắt Hạc Diệc Sơ liền xuất hiện một bức tường trắng, chỉ có cô mới có thể nhìn thấy, trên bức tường trắng ấy có một cái đĩa quay rút thăm trúng thưởng, mặt trên có mười phần thưởng bí ẩn.
Bởi vì tình huống đặc thù hiện tại của Hạ Diệc Sơ nên hệ thống không để cô dùng tay xoay đĩa quay, “Đinh” một tiếng, đĩa quay kia lập tức chuyển động.
Ánh mắt Hạ Diệc Sơ nhìn như không chút để ý, kỳ thật vẫn luôn nhìn chằm chằm cái đĩa quay lớn kia, đĩa quay lớn quay nhanh rồi chậm dần, cuối cùng dừng ở trên một ô vuông.
Ô vuông kia mở ra, xuất hiện trước mắt Hạ Diệc Sơ là ba đôi môi màu vàng rực rỡ.
Hạ Diệc Sơ: “... Hệ thống, đây là cái gì?”
“Ký chủ, đây là kim khẩu (1). Mỗi một cái kim khẩu có thể hoàn thành một ước nguyện của cô, đương nhiên nguyện vọng này cần thực tế một chút, không phải cái nguyện vọng nào cũng có thể hoàn thành. Nó cũng có thể thay đổi vận khí của một người.” Hệ thống giải thích cho Hạ Diệc Sơ.
(1): lời nói đáng giá ngàn vàng.
“Ở đây có ba cái, ta có thể dùng ba lần hả?”
“Đúng vậy.”
“Tốt quá, ta biết rồi, ngươi giúp ta cất vào trước.”
“Được.”
Cùng hệ thống nói xong, Hạ Diệc Sơ không chú ý đến hệ thống nữa.
Tô Thanh lái xe màu đen chạy băng băng trên đường cái, vô cùng vững vàng thoải mái.
“Học trưởng, chúng ta đi đâu vậy?” Hạ Diệc Sơ tò mò mở miệng.
“Trước đây ba mẹ anh có mua cho anh một cái biệt thự, cảnh sắc ở đó tuyệt đẹp, hơn nữa lại không bị người ngoài quấy rầy, bây giờ chúng ta đang đi đến đó.” Tô Thanh đáp, như nghĩ đến chuyện sắp làm, đáy mắt hắn xẹt qua tia hưng phấn.
“À.” Hạ Diệc Sơ ngoan ngoãn gật đầu vừa lòng hỏi tiếp: “Những bạn bè kia của học trưởng có phải có rất nhiều không?”
“Không đâu, nhiều lắm là năm sáu người, tuổi bọn hắn đều lớn hoặc bằng anh, em cứ yên tâm ở cùng bọn hắn, bọn hắn sẽ đối xử với em như em gái.”
“Được, học trưởng em biết rồi.” Hạ Diệc Sơ ngoan ngoãn cười, sánh vai một học muội hồn nhiên cực kỳ hoàn mỹ.
Tô gia là một trong bốn gia tộc đứng đầu của N thị, là một gia tộc thập phần giàu có.
Chiếc xe màu đen chạy băng băng, cuối cùng chạy vào tiểu khu dành cho người giàu có lẫy lừng của N thị, bên trong cây cối xanh tươi mát vô cùng, hơn nữa mỗi một tòa nhà đều tách biệt.
Tô Thanh lái xe, xác nhận thân phận với bảo về xong liền dừng trước cửa một tòa biệt thự độc lập.
Ngừng xe ở chỗ đậu xong, Tô Thanh quay đầu nói với Hạ Diệc Sơ: “Tới rồi, chúng ta xuống đi.”
“Vâng.” Hạ Diệc Sơ gật gật đầu.
Hai người xuống xe, Tô Thanh dắt Hạ Diệc Sơ vào biệt thự.
Trong đại sảnh xa hoa của biệt thự đã có mấy nam sinh chờ sẵn.
Hạ Diệc Sơ theo phía sau Tô Thanh, nhìn bọn họ thoáng qua.
Một, hai, ba, bốn, năm,sáu.
Tổng cộng có sáu nam sinh, thoạt nhìn đám người đó cùng Tô Thanh không chênh lệch lắm, bộ dáng mười sáu mười bảy tuổi, lớn nhất cũng chỉ tầm hai mươi tuổi.
Hạ Diệc Sơ tuy rằng là lần đầu gặp bọn họ nhưng hệ thống 233 lại cho cô biết đời trước chính là đám người đó đã xâm phạm Cố Hoãn Hoãn.
Tổng cộng sáu người, một người cũng không thiếu, đều đến đủ.
Đáy mắt Hạ Diệc Sơ xẹt qua một tia u ám lạnh lùng, lúc ngẩn đầu lên liền biến mất.
Khi Tô Thanh mang Hạ Diệc Sơ vào, ánh mắt sáu nam sinh kia toàn bộ đều dừng trên người Hạ Diệc Sơ, thậm chí có một nam sinh cười ra tiếng, nói: “Tô Thanh, đây là ai a? Bạn gái sao?”
“Ừ, đây là bạn gái tôi, Cố Hoãn Hoãn. Cũng học học sinh cấp ba N thị.” Tô Thanh nói thẳng không cố kị, Hạ Diệc Sơ ở phía sau, nghe hắn trắng trợn trả lời mà thẹn thùng cúi đầu
Like fanpage Đảo Cú để ủng hộ nhóm dịch nhé