Editor: Hải Bình
“Hoãn Hoãn biết cái gì?”
Nghe được tiếng của Cố Thâm, Hạ Diệc Sơ đang trong tiềm thức kích động bừng tỉnh ra.
Thân thể Hạ Diệc Sơ cứng đờ, xoay đầu nhìn người đang ngồi trên ghế, ánh mắt nhìn về phía mình, Cố Thâm vẻ mặt nhu hòa, thần sắc lạnh lùng, cô xấu hổ giơ tay xoa xoa tóc: “A, thật ra là vừa mới nằm mơ a.”
Nếu là Hạ Diệc Sơ mơ, Cố Thâm dù bá đạo cỡ nào cũng sẽ không đi quản cô mơ ngủ, giơ tay nhìn nhìn đồng hồ trong tay, thấy thời gian đã đến giữa trưa nên mang theo Hạ Diệc Sơ đi xuống dưới lầu ăn cơm.
Một tòa nhà này tất cả đều là của Cố thị, cái nhà ăn độc lập kia cũng là do Cố thị mở ra nhà ăn cho nhân viên, Hạ Diệc Sơ cũng đã được Cố Thâm mang tới thưởng thức vài lần, đồ ăn nơi này hương vị cũng không tệ lắm.
Mỗi lần nấu ra món ăn đều có vài loại, tùy người chọn lựa. Ngẫu nhiên còn sẽ có hoa quả và trứng gà, sữa bò linh tinh, xem như thêm cơm.
Hạ Diệc Sơ ngựa quen đường cũ đi theo Cố Thâm, bản thân chọn đồ ăn rồi cùng Cố Thâm tìm vị trí ngồi xuống, hai người mặt đối mặt.
Cả công nhân trong tập đoàn Cố thị, trong khoảng thời gian này, bởi vì Hạ Diệc Sơ đi theo sau Cố Thâm đảm đương cái đuôi nhỏ một cách quang minh chính đại, đã làm các nhân viên này nhận thức cô.
Cái này, mọi người nhìn Hạ Diệc Sơ và Cố Thâm ngồi cùng chỗ, toàn bộ nhà ăn to như vậy, thế nhưng không ai dám ngồi bên cạnh hai người.
May mà, Hạ Diệc Sơ và Cố Thâm đều không phải người thích để ý ánh mắt thiên hạ, hơn nữa hai người cũng không thích vừa ăn cơm vừa nói chuyện.
Hạ Diệc Sơ một bên trầm mặc cúi đầu ăn, một bên ở trong đầu cùng Hệ thống 233 nói chuyện.
Chuẩn xác mà nói, là Hệ thống 233 hỏi chuyện trước, hỏi Hạ Diệc Sơ: “Ký chủ, cô vừa mới biết cái gì?”
“Chính là tiến độ hoàn thành của tôi sao lại thấp như vậy?” Hạ Diệc Sơ cúi đầu cười cười, “Tuy rằng hiện tại Tô Thanh bọn họ đều vào cục cảnh sát, nhưng lại không được nghiêm trị xử phạt, so với đời trước bị những người này mạnh mẽ xâm phạm, đến việc uy hiếp đến nhảy sông tự sát của Cố Hoãn Hoãn mà nói, hiện giờ hình phạt choTô Thanh bọn họ quá cũng thật sự là quá nhẹ nhàng. Mà Tô gia và Chu gia còn có Hàn gia cũng không có tahy đổi, Cố gia ở N thị địa vị vẫn thế. Tuy rằng thoạt nhìn tôi làm không ít, nhưng thật ra, lại là một điều cũng không đạt yêu cầu của Cố Hoãn Hoãn.”
“Ký chủ nói cũng có đạo lý, chúng ta đây hiện tại, phải làm sao bây giờ?” Hệ thống 233 tò mò hỏi.
Trợ giúp ký chủ Hạ Diệc Sơ mau chóng hoàn thành nhiệm vụ, đây cũng là trách nhiệm của nó.
“Vấn đề này đợi lát nữa lại nói, ngươi không phải có thể điều tra bất luận gì số liệu của thế giới này sao?” Hạ Diệc Sơ mở miệng hỏi.
“Đúng vậy, xin hỏi ký chủ là có cái gì cần tôi hỗ trợ sao?” Hệ thống 233 mở miệng đáp.
“Có, ngươi đi xâm lấn một chút dữ liệu quan trọng của bọn họ, xem trong máy tính bọn hắn có cái gì hay không, sau đó đem mấy thứ này để cho Cố Thâm phát hiện.”
“Được, ký chủ, chuyện này với tôi mà nói, quả thực chính là một bữa ăn sáng.”
Hệ thống 233 đáp lời, trong đầu Hạ Diệc Sơ không còn âm thanh nào nữa, hẳn là nghe xong Hạ Diệc Sơ phân phó, xoay người đi làm.
Cơm nước xong xuôi, buổi chiều Hạ Diệc Sơ muốn đi thư viện tra tìm một ít tư liệu học tập của mình, Cố Thâm tiếp tục ở công ty đi làm, phái tài xế đưa cô rời đi.
Rồi sau đó mấy ngày, Cố Thâm đột nhiên phát hiện có một chuyện làm hắn đau đầu, đó là mọi chuyện cứ như thế mà giải quyết được hết.
Giống như là thần may mắn đột nhiên chiếu cố hắn, không chỉ có bị hắn phát hiện mấy lão già ở các gia tộc kia có chuyện riêng không cho người biết, thậm chí ở thời điểm hắn muốn tìm ra chứng cứ, chứng cứ kia hóa ra lại nằm trong máy hắn, thật lạ.
Hơn nữa, còn có những máy theo dõi, mang chứng cứ xác thực hơn.
Cố Thâm tuy rằng hoài nghi là có người cố tình giúp hắn, chính là ở trong đầu suy nghĩ một vòng, đem những người có ý giúp mình ra lọc một lần, phát hiện những người này không ai xuất sắc bằng hắn, càng không cần phải nói tới giúp hắn.
Cố Thâm còn cho người đi tra xét chuyện này, lại không hề có tung tích.
Không có bất luận manh mối gì hay chứng cứ, Cố Thâm tuy luẩn quẩn trong lòng, nhưng cũng vẫn là nghĩ là mình may mắn. (=_=)
Mà bởi vì trong tay có chứng cứ, cái này làm cho việc thu mua gia tộc, Cố Thâm vốn đang có sáu phần chắc chắn, nháy mắt đề cao tới chín phần.
Sự tình tiến triển đến hết thảy thuận lợi, Tô gia thực mau đã bị những gia tộc đó liên hợp đánh sập.
Kỳ thật Tô gia vốn đã sớm muốn suy sụp, chỉ là Cố Thâm vẫn luôn ở chỗ tối trợ giúp Tô gia, hiện giờ Cố Thâm có được chứng cứ, đem người của mình ở Tô gia trở về, một mình Tô gia chống lại các gia tộc kia, cũng chỉ có một kết cục.
Chỉ là, mấy cái gia tộc khác chưa kịp tới chia sẻ tin buồn với Tô gia, trong nhà mỗi người đều ầm ĩ, giống như hậu viện cháy, hơn nữa còn có Cố gia đột nhiên chèn ép, làm cho bọn họ trong khoảng thời gian ngắn, ốc còn không mang nổi mình.
Hạ Diệc Sơ ngồi ở trong phòng học, mặt ngoài nghiêm túc nghe giảng bài, kỳ thật lại cùng Hệ thống 233 nói chuyện phiếm, ngẫu nhiên để Hệ thống 233 kiểm tra tiến độ nhiệm vụ.
Hạ Diệc Sơ không chỉ có để Hệ thống 233 trợ giúp Cố Thâm, còn để Hệ thống 233 âm thầm ngáng chân mấy gia tộc khác. Sau đó có cả Tô Thanh bị nhốt trong ngục, Hạ Diệc Sơ cũng không buông tha bọn họ.
Nguyên bản, những người đó và Tô Thanh cùng nhau lớn lên, lại còn có sở thích dâm loạn thiếu nữ, tuy rằng cùng Tô Thanh không thể nói là có tình cảm thâm sâu, nhưng bọn họ ngày thường đều là anh gắn kết, điển hình là cặn bã.
Mặc kệ nghĩ thế nào, nhưng bộ dáng mặt ngoài vẫn giữ nguyên cảm xúc.
Mà lúc này đây, tất cả mọi người đều không nghĩ tới, Tô Thanh này, lại dám chơi chiêu với bọn họ!
Bọn họ là do Tô Thanh kêu đến, thuốc phiện cũng là do Tô Thanh bắt bọn họ nghiện hút chích!
Nhưng lại không có nghĩ đến, bọn họ cũng là do Tô Thanh bảo cảnh sắt tới bắt!
Sau khi những người đó tiến vào trại, tuy rằng không rõ Tô Thanh vì cái gì phải làm như vậy, thậm chí hoài nghi cáo này rốt cuộc có phải Tô Thanh làm hay không. Nhưng ở sở cảnh sát bị hỏi cung, nghe được đoạn ghi lúc Tô Thanh báo án, trong lòng bọn họ dù không tin, hiện giờ chứng cứ vô cùng xác thực, thì phải tin tưởng, đích xác là Tô Thanh hố bọn họ!
Những người này sau khi biết chuyện này, tình anh em thắm thiết ngày xưa với Tô Thanh mất sạch, biến thành cừu hận và phẫn nộ.
Tô Thanh và những người này nhốt cùng nhau, lúc sau sinh hoạt có thể nghĩ là khó khăn cỡ nào.
=====