Editor: Mi Mặt Mèo
******************
Xe hơi chậm rãi ngừng lại, lái xe mời Hạ Diệc Sơ lên lầu 17 công ty.
Hạ Diệc Sơ gật đầu, mở cửa xuống xe, đi đến cửa lớn. Bảo vệ và nhân viên công ty nghe tên cô, lễ phép mời cô lên lầu 17, tổng tài đang chờ cô.
Thái độ khách khí của mấy người này làm cô hơi ngạc nhiên. Thanh danh cô trên mạng bây giờ đã đen đến không đen được nữa, mà những người này vẫn có thái độ tốt như vậy.
Cửa thang máy dừng lại, mở ra, Hạ Diệc Sơ tìm đến văn phòng tổng tài, gõ cửa.
Giọng nam bên trong cất lên: “Mời vào.”
Hạ Diệc Sơ đẩy cửa vào trong, trong phòng có hai người.
Đúng vậy, hai người đàn ông, thoạt nhìn hơn 20 tuổi, diện mạo tuấn mỹ phi phàm, có phần tương đồng, có thể là hai anh em ruột, nhưng khí chất lại hoàn toàn khác nhau.
Ngồi ở bàn làm việc, người đàn ông trong bộ vest màu bạc, tóc đen như mực, mị thế khuynh thành. Người này đem đến cảm giác tà mị, giống như hồ ly khôn khéo nhưng lại mang theo vẻ đế vương kiệt ngạo ngang ngược. Rõ ràng là hai khí chất đối lập nhưng hòa hợp trên người hắn. Đó là Tần lão nhị, Tần Nghị - lão tổng công ty M.R.
Ở sô pha một thanh niên làn da nhẵn mịn, thần sắc nhàn nhạt, thanh quý chi khí, ngồi ôm notebook. Nhận thấy có người tiến vào, hắn ngước lên nhìn Hạ Diệc Sơ một cái rồi nhanh chóng cúi đầu.
Tần Qua.
Hạ Diệc Sơ trong lòng mặc niệm tên hắn, rung động cường đại dâng lên từ đáy lòng.
Hạ Diệc Sơ đánh giá hai anh em Tần gia, Tần Nghị cũng nhanh chóng đánh giá Hạ Diệc Sơ một lần.
“Lê tiểu thư, mời ngồi.”
Tần Nghị mở lời, từ vị trí đứng lên, đi đến bên tủ nước, hỏi cô:
“Lê tiểu thư thích uống gì?”
“Làm phiền cho tôi một ly nước lọc.”
Hạ Diệc Sơ đáp, ngồi xuống sô pha đối diện Tần Qua. Giữa hai người chỉ cách nhau một cái bàn pha lê.
Ngồi đối diện nên Hạ Diệc Sơ không thể nhìn thấy đôi tay nắm chặt thành quyền đang nhè nhẹ run lên phía sau notebook.
Tần Nghị đặt một ly nước trước mặt Hạ Diệc Sơ, một ly khác cho Tần Qua, ngồi xuống bên cạnh hắn.
“Cảm ơn.” Hạ Diệc Sơ cầm ly uống nước, độ ấm vừa phải, không lạnh, không nóng.
“Tần tiên sinh hôm nay muốn gặp tội là có việc gì?”
Tần Nghị nhìn bộ dáng thản nhiên của Hạ Diệc Sơ, trong lòng xẹt qua một ý tán thưởng.
Đôi mắt phượng híp lại, môi mỏng tạo nên một độ cong nhẹ:
“Nghe nói Lê tiểu thư đã giải ước với công ty Đằng Hồng?”
“Đúng vậy, sáng nay đã giải ước.” Hạ Diệc Sơ thản nhiên gật đầu.
Biểu hiện của người trước mặt này so với tin tức bên ngoài đưa, khác biệt quá lớn.
Trước khi Hạ Diệc Sơ tới, Tần Nghị đã nghĩ về phương pháp nói chuyện với cô. Bây giờ, đối với vẻ thản nhiên này, hắn trực tiếp vào vấn đề:
“Như thế này, tôi muốn cùng cô tiến hành một giao dịch, không biết cô có muốn hợp tác không?”
“Giao dịch gì?”
Tần Nghị nhẹ cười, từ từ nói ra nội dung giao dịch.
- ------------------------------------------
Nửa tiếng sau, bàn bạc xong, Hạ Diệc Sơ cáo từ rời đi.
“Thế nào? Anh biểu hiện không tồi phải không?”
Hạ Diệc Sơ đi rồi, Tần Nghị giơ tay vỗ vỗ bả vai Tần Qua.
Sáng nay Tần Qua gọi cho hắn làm hắn vô cùng hoảng sợ. Đới với em trai bảo thủ nhiều năm trong sạch, rốt cuộc không còn là xử nam, khiến Tần Nghị thật sự vui vẻ.
Nhưng mà với đối tượng cướp đoạt trong sạch của em mình, Tần Nghị có chút không vui.
Thế cho nên, lúc Tần Qua nhờ hắn hỗ trợ Hạ Diệc Sơ, trong lòng hắn thật không muốn. Hắn nghĩ cô gái ham mê hư danh, câu dẫn bạn trai người khác khi nãy sẽ nịnh bợ, xun xoe hắn hoặc Tần Qua. Hắn sẽ làm cho Tần Qua thấy rõ gương mặt thật xấu xí của cô ta.
Không ngờ, người ta biểu hiện cách quá xa so với mình nghĩ.