Editor: Mi Mặt Mèo
******************
Lời này nếu người khác nói, Hạ Diệc Sơ không chửi bậy thì cũng tạt cho hắn tách trà nóng vô mặt.
Nhưng mà cô hiểu rõ vì sao Tần Qua nói như thế.
Ngày đó hắn mất ví, mất điện thoại lại không mượn điện thoại ai để gọi về nhà chỉ bởi vì ghét bỏ điện thoại người khác bẩn. Hạ Diệc Sơ cũng cạn lời với hắn. Nếu cô không đi qua đó, không biết Tần Qua sẽ như thế nào.
Hiện tại, Tần Qua nói muốn ngủ với cô, Hạ Diệc Sơ tin tưởng hắn không có ý vũ nhục cô, mà thật sự muốn như thế.
Hắn quá thẳng thắn đến ngây ngốc.
Hạ Diệc Sơ kinh ngạc với sự bình tĩnh trong lòng mình. Cũng đúng, có lẽ đều đã trưởng thành rồi.
“Bên hông anh có một cái bớt phải không?” Hạ Diệc Sơ suy tư một chút rồi hỏi Tần Qua.
Tần Qua hơi cau mày, sau đó liền gật đầu.
“Có.”
“Vậy anh có bạn gái chưa?”
“Không có.”
“Bạn trai thì sao?”
“...không có.”
“Vị hôn thê?”
“Không có.”
- -----------------------------------------------------
Hạ Diệc Sơ đặt một loạt câu hỏi, đều là các vấn đề riêng tư, nhưng Tần Qua không khó chịu mà đều thành thật trả lời.
“Còn một vấn đề nữa.” Hạ Diệc Sơ lại nhìn hắn, chậm rãi hỏi:
“Tối đó ở khách sạn, tên hỗn đản ăn sạch sẽ rồi bỏ chạy, là anh phải không?”
“...” Tần Qua xấu hổ, sau đó nghiêm túc biện minh:
“Là anh, nhưng anh không phải hỗn đản. Hơn nữa, người bỏ đi là em. Anh đi mua bữa sáng cho em mà.”
“Vậy à?” Hạ Diệc Sơ buông lỏng, dựa vào sau ghế, hiển nhiên là vừa lòng với câu trả lời của Tần Qua.
Biết được suy nghĩ của Tần Qua, trong lòng cô nhẹ nhàng không ít, đã không còn phải nghi kỵ tâm tư của hắn nữa.
Hạ Diệc Sơ không phủ nhận bản thân thích hắn, cho dù hắn làm kim chủ cũng không bài xích, thay vì nói xa nói gần, không bằng đem nhu cầu của mình nói ra. Trước tiên cứ để người ở bên mình, sau hẵng tính, gần quan được ban lộc mà.
“Chúng ta hiện tại...” Tần Qua nhìn Hạ Diệc Sơ, ngượng ngùng.
“Anh nói đi.” Hạ Diệc Sơ cười như không cười.
Tần Qua kích động, tính đứng lên thì có người gõ gõ cửa phòng, sau đó phục vụ mở cửa bưng thức ăn vào.
“Ăn cơm đi.” Hạ Diệc Sơ cười cười, cầm muỗng nĩa ăn.
Hai người an tĩnh ăn cơm, trong phòng chỉ vang lên tiếng dao nĩa va chạm vào đĩa sứ.
Hạ Diệc Sơ ăn xong, cầm khăn giấy lau miệng, đã thấy Tần Qua ăn xong trước rồi.
“Anh ăn nhanh vậy, no rồi sao?”
“Ừ, no rồi.” Tần Qua cũng lịch sự hỏi: “Em muốn ăn đồ ngọt tráng miệng không?”
“Không cần đây. Đi thôi.” Hạ Diệc Sơ lắc đầu.
“Ừ.”
Hai người ra ngoài, bữa cơm này tuy Hạ Diệc Sơ mời nhưng Tần Qua mới là người trả tiền.
Ra khỏi cửa, Tần Qua kéo tay Hạ Diệc Sơ. Hạ Diệc Sơ nhìn thoáng thấy lỗ tai hắn ửng đỏ, không tiếng động cười cười, tùy tiện để hắn nắm.
Xe Rolls-Royce đen chậm rãi dời đi. Sắc trời đã tối hẳn, ánh sáng toả xuống từ những ngọn đèn đường hình dáng khác nhau vô cùng xinh đẹp.
Người đi đường càng ngày càng thưa thớt, đoạn đường trở nên xa lạ, Hạ Diệc Sơ nhận ra đây không phải đường về phòng thuê của cô.
Xe Rolls -Royce đột nhiên tấp vào lề.
Dọc đường này hẻo lánh, ít người qua lại, siêu thị cũng không có.
“Xảy ra chuyện gì?” Hạ Diệc Sơ có chút nghi hoặc nhìn Tần Qua, bắt gặp đôi mắt âm trầm thâm thuý của hắn, Hạ Diệc Sơ sửng sốt sau đó cười ra tiếng.
“Nhịn không được?”
Đối với hắn, nụ cười này mị hoặc, mang theo phong tình vô tận.
Tần Qua kéo màn xuống, cúi người hôn lên.
Hạ Diệc Sơ không cự tuyệt mà lại như một con hồ ly không an phận vươn đôi tay trắng nõn lên cổ hắn.