Editor: Mi Mặt Mèo
******************
Hai người sống chung ở biệt thự này, vài ngày sau Tần Nghị đã biết.
Nếu là lúc trước Tần Nghị sẽ không đồng ý, rõ ràng thanh danh của cô đã đen đến như vậy.
Nhưng qua lần gặp gỡ kia, cái nhìn của Tần Nghị đối với Hạ Diệc Sơ đã thay đổi hoàn toàn. Tần Nghị không những không ngăn cản, còn nói tốt cho Hạ Diệc Sơ ở trước mặt Tần gia.
Bộ phim kia cũng tới ngày đóng máy, đạo diễn mời Hạ Diệc Sơ đến tiệc đóng máy còn trước mặt mọi người quan tâm chiếu cố cô.
Tần Qua cũng muốn đi nhưng bị Hạ Diệc Sơ cự tuyệt, Tần Qua là nhân vật của công chúng, không thích hợp xuất hiện ở loại tiệc này.
Tần Qua vẻ mặt không tình nguyện nói điều kiện với Hạ Diệc Sơ, hai người mỗi người lui một bước. Tần Qua đồng ý không đi cùng Hạ Diệc Sơ, còn Hạ Diệc Sơ đồng ý ra về lúc 10 giờ, Tần Qua sẽ lái xe tới đón cô.
Hạ Diệc Sơ tới hơi trễ, ghế lô một mảnh náo nhiệt, trên bàn bày đầy trái cây và đồ uống các loại.
Hạ Diệc Sơ vừa đến đã bị đạo diễn phát hiện, ngoắc ngoắc tay, mặt đầy bất mãn:
“Lê Manh, sao bây giờ mới đến, chúng tôi đợi cô cả buổi rồi!”
Hạ Diệc Sơ nhìn nhìn đồng hồ trên cổ tay:
“Chưa tới 8 giờ mà?”
“... Nha đầu này.” Đạo diễn nghẹn một chút, đưa tay xoa đầu Hạ Diệc Sơ, bảo cô vào ghế ngồi.
Hạ Diệc Sơ chào hỏi mọi người, chọn một chỗ tương đối hẻo lánh ngồi xuống.
Lần này đóng máy, diễn viên cùng diễn viên ở một phòng, nhân viên công tác cùng nhân viên công tác ở một phòng.
Hạ Diệc Sơ so với những người khác thì những nhân viên công tác thích cô nhiều hơn một chút.
Khi mọi người đã tới đầy đủ, nhân viên phục vụ bắt đầu dọn thức ăn lên.
Hạ Diệc Sơ muốn an tĩnh ăn xong rồi đi, nào ngờ đạo diễn trực tiếp kéo cô đến ngồi bên cạnh, còn có nhà làm phim cũng ngồi gần đó.
Hạ Diệc Sơ biết đây là đạo diễn cho cô mặt mũi, trong lòng hơi cảm động.
Ngồi cạnh đạo diễn, mấy diễn viên muốn làm khó cô liếc mắt lẫn nhau rồi an phận hơn không ít.
Đạo diễn luôn miệng bảo mọi người ăn nhiều nhiều, đôi khi cũng có diễn viên đến kính rượu đạo diễn và nhà làm phim.
Đạo diễn khi làm việc rất nghiêm túc có thể mắng người khác đến phát khóc nhưng khi ăn uống lại không câu nệ tiểu tiết, rất thật tình, làm cả bàn ai nấy đều hợp nhau.
Hạ Diệc Sơ an tĩnh ngồi ăn, đến giữa bữa, cô đứng dậy đi toilet.
Lúc này là giờ cơm, trên hành lang, trừ người phục vụ qua lại cũng không có ai khác.
Hạ Diệc Sơ một đường hướng tới toilet. Giữa đường, cánh mũi cô khẽ nhúc nhích, nhạy bén nhận ra mùi lạ. Hơn nữa lại từ phía đối diện toilet bay ra.
Thần sắc Hạ Diệc Sơ khẽ biến, trong lòng cô hiện lên vô số suy nghĩ.
Trên hành lanh an tĩnh, Hạ Diệc Sơ thả chậm tốc độ.
Toilet nữ gần trong gang tấc, mùi hương càng ngày càng dày đặc. Hạ Diệc Sơ với tay kéo khóa kéo túi xách của mình.
Cửa toilet bị người bên trong kéo ra, một cô gái theo khe hở chui ra. Người nọ một tay chống cạnh cửa, nhìn Hạ Diệc Sơ, cười nói:
“Này này, em gái, sao lại không vào đi?”
Cô gái này mặc một chiếc váy dài màu tím, lộ nửa lưng trần, da thịt trắng nõn đầy dấu ấn ký xanh tím trải rộng, tóc quăn dài hỗn độn, thần sắc mị hoặc mê ly.
Trên bàn tay cô ấy cầm nửa điếu thuốc lá, từng làn khói trắng lượn lờ.
Không chỉ mình cô gái này không bình thường, từ khe cửa cô ấy kéo ra, Hạ Diệc Sơ nhìn rõ tình hình bên trong, cả trai lẫn gái ngã trên mặt đất, gương mặt say thuốc tái nhợt, đắm chìm trong thế giới cực lạc.
Thậm chí có hai nam một nữ không nhận ra cửa toilet đã bị mở, động tác hai người nam không ngừng, nữ nhân bị kẹp ở bên trong thần sắc vừa vui thích vừ thống khổ, âm thanh cao thấp trong miệng cô ấy tràn ra.
Chỉ một giây, Hạ Diệc Sơ biết ngay họ đang làm gì.
Không chấp nhận được, Hạ Diệc Sơ lùi lại, sau lưng cô vang lên tiếng bước chân rất nhỏ người thường không thể phát hiện. Nhưng hiện giờ cô trải qua nhiều thế giới, hấp thụ linh khí nên cảm quan so với người thường nhạy bén hơn rất nhiều.
Tiếng bước chân này hẳn là của hai nam nhân cùng đám với những người trong toilet, đảm nhận vai trò tay đấm.
Hạ Diệc Sơ không trả lời, cô gái chống tay ở cửa toilet nữ cũng không giận, cô ấy giơ tay hút một ngụm, thần sắc mê ly.
================================