Editor: Mi Mặt Mèo
******************
“Có thể!” Hạ Diệc Sơ cười cười, không làm cao chút nào.
Cô đứng tại chỗ, mở rộng tay ra, như tư thế hoan nghênh.
Thanh niên kích động, bước tới Hạ Diệc Sơ, không biết có phải vì hưng phấn quá không mà thân thể hắn run run.
Tần Qua đứng cạnh Hạ Diệc Sơ, nhíu mày, nhìn chằm chằm thanh niên kia, vẻ mặt lạnh nhạt, nhìn đối phương run run tay, một ý nghĩ xẹt qua đầu Tần Qua.
Không đợi Tần Qua định hình lại suy nghĩ của mình, đã thấy trong tay áo to rộng giang ra ôm Hạ Diệc Sơ một ánh sáng lóe lên.
“Manh Manh, bên trái!”
Tần Qua kêu thất thanh, thanh niên nghe tiếng kêu, thu hồi tay lại, lùi về sau một bước. Thanh niên thần sắc âm ngoan không ngờ kế hoạch bị bại lộ, rút dao ra luôn.
“Aaa!” Người chủ trì hét lên chói tai, thân thể mềm nhũn, xụi lơ trên mặt đất.
Thanh niên hướng về phía Hạ Diệc Sơ đâm tới. Cô nhanh chóng né sang một bên, tránh đi công kích của hắn. Tần Qua phản ứng lại, cầm bàn để thùng phiếu lên ném về phía thanh niên. Thân thủ thanh niên không tệ, vút một cái né đi.
Nhân cơ hội này, Tần Qua áp sát, chộp vào chuôi dao, muốn cướp dao trong tay hắn.
Thanh niên tất nhiên không tình nguyện chịu thua, hai người giằng co.
Khán giả dưới sân khấu bị dọa choáng váng, rất nhiều người đứng ngây ra nhìn, một số người phản ứng nhanh muốn đến giúp nhưng không biết phải làm thế nào.
“Phanh” một tiếng, một bóng đen lóe lên, thanh niên đang giằng co với Tần Qua ngã xuống sàn.
Sau lưng hắn, Hạ Diệc Sơ trong tay còn cầm hộp sắt đựng phiếu rút thăm không biết từ khi nào đã vòng qua.
“Được rồi, mọi người không cần khẩn trương, đã chế phục được kẻ xấu.” Hạ Diệc Sơ nhặt micro lên nói.
Tiếng vỗ tay như sấm, tiếng hét chói tai vang dội “Chị Manh Manh vô địch”, “Chị Manh Manh là nữ thần“.
Cảnh sát nhanh chóng đến hiện trường đưa thanh niên kia đi khỏi.
Chuyện đã như vậy, buổi giao lưu không thể nào tiếp tục, nhưng cũng không có quá nhiều tiếc nuối, vì hoạt động cũng đã tới hồi kết.
Trong tiếng nhạc bài “Đôi cánh ẩn hình”, mọi người mau chóng giải tán.
Trưa hôm đó, Hạ Diệc Sơ và Tần Qua mang theo cha mẹ Lê rời khỏi thành phố N. Nửa đêm mới về đến thủ đô, Hạ Diệc Sơ đưa cha mẹ Lê đến phòng ở cô đã thuê trước đó.
Tần Qua muốn đưa Hạ Diệc Sơ về lại biệt thự của mình nhưng nhìn ánh mắt Hạ Diệc Sơ, hẳn là cô không muốn bỏ lại cha mẹ Lê ở một mình, hai người mắt to trừng mắt nhỏ.
Cha Lê cảm thấy không khí giữa hai người bọn họ không đúng lắm nhưng cũng xem như không có việc gì, nói với Hạ Diệc Sơ:
“Manh Manh à, con đi trước dẫn đường đi.”
“Vâng.” Hạ Diệc Sơ gật đầu, ôm ít hành lý đi trước, sau đó mẹ Lê đẩy xe lăn cho cha Lê, cuối cùng là Tần Qua ôm đống hành lý còn lại.
Căn hộ này có hai phòng ngủ, một phòng khách. Một phòng Hạ Diệc Sơ ngủ trước đây, còn một phòng tuy không có ai ở nhưng bên trong đều có chăn đệm, vẫn được lau dọn sạch sẽ.
=================================