Editor: Mi Mặt Mèo
******************
Hạ Diệc Sơ không nói, Tần Qua cũng không giận, chỉ cười cười, động tác càng ngày càng thêm lực.
Mặt Hạ Diệc Sơ ửng đỏ, ban đầu còn cố kềm chế, nhưng động tác Tần Qua như máy khâu khiến cô không thể không rên lên, nói ra từ Tần Qua muốn nghe.
Âm thanh kia phát ra, nháy mắt vật nhỏ trong cơ thể Hạ Diệc Sơ lại trướng lên một vòng. Tần Qua kích động, thốt lên:
“Manh Manh, kêu lại lần nữa.”
Động tác của hắn càng dùng lực hơn.
Hạ Diệc Sơ sắp chịu không được, muốn hắn kết thúc sớm, nhắm hai mắt, khẽ gọi một tiếng: “Chồng!”
Tần Qua nhanh chóng vận động, cho đến khi Hạ Diệc Sơ thật sự không chịu nổi mới thôi, thân thể hắn run lên, gieo toàn bộ hạt giống nóng hổi vào trong cơ thể cô.
—————————————————————-
Chờ hai người ra khỏi phòng đã là một tiếng sau. Hạ Diệc Sơ toàn thân mệt mỏi, hai chân mềm nhũn còn Tần Qua thần thái sáng láng, tinh thần phấn chấn, sắc mặt vô cùng tốt.
Hạ Diệc Sơ nhìn hắn ghét bỏ, nhéo hông hắn một cái.
Tần Qua ôn nhu xoa xoa lưng Hạ Diệc Sơ, dùng giọng điệu lừa con nít nói với cô:
“Ngoan, đừng giận, chờ đến tối anh lại cho em ăn no.”
Cô có ý này sao?!
Hạ Diệc Sơ lại tức giận hơn, nhéo hắn mạnh hơn.
Tần Qua thường xuyên luyện tập, dáng người rất hoàn hảo, nếu mặc quần áo thì thấy hắn dong dỏng cao, hơi gầy nhưng cởi ra thì chỗ nào cũng là cơ bắp săn chắc.
Hạ Diệc Sơ nhéo hắn không làm hắn đau ngược lại là đau tay mình.
Tần Qua nhìn Hạ Diệc Sơ lúc này đã không thèm quan tâm mình, ánh mắt sủng nịch, không hề tức giận, chỉ cười cười.
Cha Lê ho nhẹ vài tiếng thu hút sự chú ý của hai người bọn họ rồi nói:
“Dậy rồi thì hai đứa đến ăn sáng đi thôi.”
“Vâng ạ!”
Hạ Diệc Sơ nghĩ đến động tĩnh mình với Tần Qua làm ra đêm qua, lén liếc mắt trộm quan sát thái độ của cha Lê.
Trên mặt cha Lê vẫn là biểu cảm nghiêm túc ngày thường khiến Hạ Diệc Sơ không đoán được gì.
Mẹ Lê đã nấu xong bữa sáng, dọn ra bàn, bảo mọi người đến ăn.
Cha mẹ Lê đều không có biểu hiện gì khác thường khiến Hạ Diệc Sơ hết chột dạ, thoải mái ăn cháo.
Hạ Diệc Sơ ăn gần xong, mẹ Lê đột nhiên lên tiếng:
“Tần Qua à, cha mẹ con có ý kiến gì không? Nếu được chúng ta hẹn một ngày gặp mặt đi.”
“Phụt.”
Hạ Diệc Sơ thiếu chút nữa phun cháo ra.
“Mẹ, mẹ nói cái gì?”
Hạ Diệc Sơ nuốt vội cháo còn trong miệng, hỏi mẹ Lê.
“Chẳng lẽ con muốn chờ bụng lớn mới kết hôn?
Mẹ Lê nhìn Hạ Diệc Sơ như khúc gỗ mục, trời biết đêm qua hai đứa này làm ra động tĩnh lớn cỡ nào, đánh thức cả hai người già bọn họ.
“Nhưng cũng không cần phải nhanh như vậy.”
Hạ Diệc Sơ xua xua tay, vừa xấu hổ vừa ngại ngùng, nghĩ đến âm thanh đêm qua, cô chỉ muốn mặt đất nứt ra một lỗ mà chui xuống.
Mẹ Lê nhìn sang Tần Qua, nói với hắn:
“Tần Qua, ý cháu thế nào?”
“Thật tình cháu rất muốn cưới Manh Manh về nhưng cô ấy chưa muốn. Cha mẹ cháu cũng muốn gặp mặt hai bác. Nếu hai bác không cảm thấy như thế là quá vội vàng thì trưa nay chúng ta có thể cùng ăn cơm trưa ạ.”
Quan hệ giữa Hạ Diệc Sơ và Tần Qua, cha mẹ Lê quan sát là biết, mỗi ánh mắt của hắn đều rất để tâm đến Hạ Diệc Sơ. Cha mẹ Lê không hỏi hai người mà trực tiếp muốn gặp trưởng bối không phải là muốn trèo cao lên Tần gia mà thực sự họ cảm thấy đứa con rể này không tồi.
Nghe câu trả lời của Tần Qua, họ lại càng vừa lòng hơn nữa đứa con rể tương lai này.
“Vậy trưa nay đi, dù sao hai bác cũng không ở thủ đô lâu.”
Mẹ Lê cười, giọng nói hoà nhã.
“Vâng. Bây giờ cháu gọi về nhà báo với cha mẹ cháu một tiếng.”
Tần Qua bỏ chén đũa vào chậu rửa, rửa tay rồi cầm điện thoại đi ra ban công.
“Mẹ, sao mẹ lại vội vàng như thế. Người ta còn tưởng mẹ gấp lắm rồi muốn đẩy con gái ra ngoài cho xong đấy.”
Hạ Diệc Sơ cứ ngẩn ra đến khi Tần Qua ra ban công gọi điện mới quay sang nói với mẹ Lê một cách đầy bất mãn.
Đôi mắt mẹ Lê hình viên đạn, cười lạnh lùng.
“Ha ha. Nếu con có thai, không cần mẹ đẩy, con cũng tự đẩy cho mà xem.”
================================
Tuần này Mi hơi bận nha mọi người. Cố gắng xong mấy chương hai anh chị vận động để các bạn khỏi chờ lâu mất hay.