Editor: Mi Mặt Mèo
******************
Trong lúc Hạ Diệc Sơ trả lời phỏng vấn thì Lý Bách Nhiên cũng đã gặp gỡ giáo viên và bạn học.
Từ khi ở với Hạ Diệc Sơ, Lý Bách Nhiên từ học sinh trung bình đã bò lên vị trí học bá, danh xứng với thực, nhưng không vì thế mà Lý Bách Nhiên trở nên kiêu ngạo. Lần thi thố nào cũng chăm chỉ học tập, đạt được thành tích đáng nể, không làm nhà trường thất vọng.
Tuy rằng tính cách hắn có hơi lãnh đạm, nhưng lại biết nghe lời nên các giáo viên cũng rất thích hắn.
Hôm nay là kỳ thi Olympic môn Toán, hẳn là sẽ không quá khó đối với Lý Bách Nhiên.
Đã từng có nhiều người cho rằng vì Lý Bách Nhiên có quan hệ với giáo viên là Cố Trừ Tịch nên thành tích mới tiến bộ vượt bậc như vậy. Kỳ thật, chỉ có một mình Lý Bách Nhiên biết, hắn tiến bộ là nhờ thời gian học tập trong mộng.
Trong mộng giống như một thế giới khác, có vui có buồn, có chút quen thuộc, nhưng hắn lại không thể nhớ đã trải qua khi nào.
Hôm nay thi đấu có hai lượt, một buổi sáng và một buổi chiều, mỗi lượt thi bốn tiếng.
Sau khi ra khỏi phòng thi, Lý Bách Nhiên lấy điện thoại ra bấm số, người bên kia rất nhanh nhận cuộc gọi:
“Nhiên? Sao gọi cho tôi sớm vậy? Không phải đây là giờ học của cậu sao?”
“Aaron, tôi đang ở thủ đô, ở ngã tư đường Bạch Vân, cậu cho người đến đón tôi đi.”
“Cái gì? Cậu ở thủ đô? Nhiên, cậu thật không có chút nghĩa khí, đến mà không báo trước cho tôi biết.”
“Nhanh lên, nửa tiếng sau gặp.”
Aaron không ngờ Lý Bách Nhiên không nói một lời đã chạy tới thủ đô. Lý Bách Nhiên lại không có nhiều thời gian trò chuyện vô nghĩa, nhanh chóng cúp máy.
Lý Bách Nhiên chọn một cửa hàng trang phục nam đi vào. Sau khi bước ra, hắn quả thật cho người ta một cảm giác hết sức khác biệt.
Thiếu niên trong bộ quần áo thể thao giờ đã là một thanh niên cao lớn trong bộ âu phục đen vừa vặn, tóc chải ngược về sau, khí thế cả người thoáng chốc thay đổi.
Mấy năm nay đều tập luyện võ thuật nên thân hình Lý Bách Nhiên cao lớn hơn chúng bạn không ít, lại có da có thịt, mặc quần áo như thế càng đẹp hơn nhiều.
Nội liễm, thâm trầm, có lẽ sẽ không có ai cho rằng hắn còn chưa thành niên.
Lý Bách Nhiên hài lòng với dáng vẻ bên ngoài của mình, đi về nơi đã hẹn với Aaron.
Aaron tự lái xe tới đón Lý Bách Nhiên. Lý Bách Nhiên nhận ra Aaron, vỗ vai hắn:
“Aaron.”
“Lý... Bách Nhiên?” Aaron nhìn Lý Bách Nhiên, đôi mắt trừng to, có vẻ không tin được.
Lý Bách Nhiên không để ý hắn, đi đến cửa trước, kéo mở ra, thấp người ngồi xuống.
Mà Aaron lúc này đã hồi phục tinh thần, thở ra một hơi:
“Lý Bách Nhiên, không ngờ cậu soái như vậy nha!”
Dọc đường, cả hai không nói gì nhiều, chỉ hỏi thăm vài câu. Aaron đem Lý Bách Nhiên tới công ty.
Aaron mới cùng đoàn đội trở về nước tuần trước, bây giờ còn rất nhiều chuyện chưa làm xong, văn phòng vừa mới thuê, còn chưa dọn dẹp xong.
Aaron đưa Lý Bách Nhiên đi tham quan một vòng, giới thiệu cho mọi người.
Đoàn đội này trước đó đã nghiên cứu phần mềm do Lý Bách Nhiên viết nên trong lòng có vài phần kính nể Lý Bách Nhiên.
Hiện tại, thấy được chân nhân, mọi người đều kích động, liên tiếp muốn mời Lý Bách Nhiên ra ngoài uống vài chén.
Lý Bách Nhiên cương quyết cự tuyệt, hắn làm việc riêng giấu Hạ Diệc Sơ nên không thể để cho cô ấy biết chuyện này. Hơn nữa, buổi chiều hắn còn một đợt thi nữa.
Đối với thái độ cự tuyệt của Lý Bách Nhiên, mọi người đều ít nhiều thất vọng.
Nhưng Lý Bách Nhiên chỉ ra lỗ hổng của dự án, đồng thời kiến nghị thêm nhiều vấn đề làm cho mọi người kinh ngạc, không còn thất vọng nữa.
Mọi người đều là tinh anh, tâm cao khí ngạo nhưng với những ý kiến tuyệt vời của Lý Bách Nhiên, ai nấy cũng đều sùng bái cậu.