Mau Xuyên Hệ Thống: Công Lược Lang Tính Boss

Chương 485: Chương 485: Học trò của tôi không có khả năng là tổng tài (40)




Editor: Mi Mặt Mèo

******************

Nhìn khuôn mặt tiều tụy của Hạ Diệc Sơ, Lý Bách Nhiên kềm chế tâm tình vui sướng của mình mà nhanh chóng trở về phòng tắm rửa.

Chờ Lý Bách Nhiên ra khỏi phòng, Hạ Diệc Sơ ngâm mình trong nước ấm, vận chuyển linh khí một vòng quanh thân thể, đau nhức tiêu tán hết mới lấy sữa tắm tắm rửa toàn thân. Cả người sạch sẽ cũng là lúc Hạ Diệc Sơ mệt mỏi nhất, ngủ thiếp đi.

Lý Bách Nhiên cũng tắm rửa sạch sẽ, thay chăn ra mới sau đó lại vào phòng tắm của Hạ Diệc Sơ. Lý Bách Nhiên thử nước trong bồn, thấy vẫn còn ấm mới an tâm. Nhưng mà ngâm nước lâu quá cũng không tốt, nên Lý Bách Nhiên lấy khăn tắm rồi ẵm Hạ Diệc Sơ ra khỏi bồn tắm, lau khô nước còn đọng trên người cô, ôm cô về giường, nhét vào trong chăn.

Lý Bách Nhiên hôn lên trán Hạ Diệc Sơ, dém chăn cẩn thận rồi vào phòng bếp làm ít thức ăn.

Hạ Diệc Sơ kỳ thật đã sớm biết Lý Bách Nhiên chính là con Bug kia, tuy rằng lần đầu gặp mặt vẫn chưa phát hiện ra nhưng càng sống chung, cảm giác quen thuộc kia khiến Hạ Diệc Sơ càng ngày càng rõ ràng.

Hạ Diệc Sơ không biết thân phận thật sự của Bug nhưng tình cảm đối với hắn là thật sự. Mỗi nhiệm vụ, tình cảm ở thế giới đó của cô sẽ bị rút ra, nhưng ký ức vẫn còn. Trái lại, mỗi thế giới Bug xuất hiện, đều đã không còn ký ức về cô, nhưng lại vẫn cố chấp yêu cô.

Hạ Diệc Sơ nghĩ rằng lâu lâu trêu chọc hắn một chút để xem hắn có thật sự ngoan ngoãn như vẻ bề ngoài vẫn lộ ra hay không. Thật không nghĩ đến trêu chọc quá mức chưa kịp phòng bị đã bị đối phương ăn sạch sẽ.

Hạ Diệc Sơ cảm thấy đau đầu, thân phận hiện giờ của bọn họ tuy không cùng huyết thống nhưng về pháp lý thì lại là người một nhà.

Không quan tâm người ngoài, thì cha mẹ Cố cũng nhất định sẽ không đồng ý.

Giữa trưa, mẹ Cố gọi điện thoại đến.

“Mẹ ạ? Mẹ ăn cơm chưa?” Hạ Diệc Sơ bỏ quả táo gặm dở lên bàn, nhẹ giọng hỏi thăm.

Lý Bách Nhiên ngang nhiên cầm lên nửa quả táo dở dang tiếp tục ăn.

“Ăn rồi, Nhiên Nhiên thi xong chưa?” Mẹ Cố hỏi.

“Dạ rồi!” Hạ Diệc Sơ thừa biết mẹ Cố muốn gì, nhưng lại không thể không tiếp cuộc điện thoại này.

“Ngày mai con đưa em về thăm gia đình nha. Con không muốn thì cũng phải nghĩ tới Nhiên Nhiên, dù sao nó cũng coi chúng ta là cha mẹ. Nếu con không thích ở lại thì để Nhiên Nhiên ở lại chơi chứ.”

“Mẹ, có con trai liền quên con gái sao?” Hạ Diệc Sơ bất mãn trả lời.

“Mẹ nhớ con gái nhưng mà ba con mấy hôm nay trở trời nên đau nhức, không đi đâu được. Để Nhiên Nhiên sang chơi ván cờ với ông ấy cho khuây khỏa.”

Nói đến đây, giọng mẹ Cố hơi buồn.

Nếu không phải Hạ Diệc Sơ biết rõ sự thật, kỹ thuật diễn này của mẹ Cố bảo đảm được một trăm điểm.

“Mẹ, mẹ quên là năm trước con trị hết bệnh phong thấp cho ba rồi à?”

Mỗi lần muốn hai đứa con trở về thăm nhà đều phải tìm hết lý do, thật là làm khó cho mẹ Cố.

Mẹ Cố không biết nói gì, hơi xấu hổ, nhưng mà rất nhanh vui vẻ lại:

“Con bé này, lần nào bảo trở về cũng khó khăn như thế. Nếu con thường xuyên về thăm nhà thì mẹ có phải suốt ngày kiếm cớ không? Hả?”

Mẹ Cố nói thêm một thôi một hồi khiến Hạ Diệc Sơ đau đầu, nhanh chóng đồng ý ngày mai đưa Lý Bách Nhiên về thăm nhà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.