Editor: Mi Mặt Mèo
*******************
An Dập là sinh viên đại học năm cuối, không lên lớp mỗi ngày nhưng khi cần vẫn phải đến trường.
A Li không thể cùng anh ấy đến trường nên ngoan ngoãn ở nhà chờ.
Nhưng mà người trở về không phải An Dập mà là một kẻ rất giống An Dập - An Thuần.
Ở thế giới loài người, sống hơn 60 năm đã được xem là lão làng nhưng mà đối với Yêu tộc mà nói, hơn 200 năm cũng chỉ tương đương với tuổi thành niên ở loài người. Cho nên A Li cũng chỉ là một con yêu vừa thành niên mà thôi.
Hơn nữa, cuộc sống trong rừng rậm rất hoà thuận, mọi người yêu thương đoàn kết khiến cho tính cách của cô cũng hoạt bát mà chân thành, không biết tâm cơ.
Tuy rằng cô có thể phát hiện người nào không có thiện ý với mình, nhưng A Li vẫn không biết cái gì gọi là “giảo hoạt” và “ngụy trang“.
An Thuần và An Dập là hai anh em, nhưng khác với An Dập, sắc mặt An Thuần hồng nhuận, tinh xảo, đáng yêu. Khi trông thấy A Li, An Thuần rất thích thú mà ôm cô lên hôn hôn.
Sự nhiệt tình này khiến A Li khó có thể chống đỡ.
An Thuần nói tới tìm An Dập, vừa tới đã hôn A Li rồi bế cô vào trong, hắn lại còn có chìa khóa khiến A Li không nghi ngờ gì.
Thế cho nên khi A Li tỉnh lại thì mới phát hiện ra mình không còn ở nhà của An Dập nữa mà ở một phòng thí nghiệm.
An Thuần xuất hiện lần nữa trước mặt cô, không phải dáng vẻ đáng yêu kia mà là vẻ mặt tham lam ích kỷ.
An Li bị An Thuần làm cho sợ hãi, bởi vì hắn biết thân phận thật sự của cô, một con mèo yêu. An Thuần muốn A Li thực hiện nguyện vọng cho hắn, đến khi làm xong sẽ thả cô đi.
A Li tuy hồn nhiên nhưng lại quật cường. An Thuần lừa cô tới đây lại còn tiêm đủ thứ thuốc khiến cô không thể nào chạy, cho nên An Thuần căn bản không phải người có duyên với cô. A Li cự tuyệt.
An Thuần cười lãnh khốc.
A Li bị nhốt trong một lồng sắt hình vuông, bên ngoài dán phù chú, không những giam cầm được thân thể mà còn giam được cả pháp lực của cô. Mỗi khi chạm vào lồng, cô sẽ bị một luồng sáng vàng công kích, gây ra thương tổn rất lớn đến linh hồn cô.
A Li vô phương thoát thân.
An Thuần không cho cô thức ăn nhưng đói đến cỡ nào A Li cũng không phối hợp.
An Thuần bắt đầu mất kiên nhẫn, cho nhân viên đến lấy máu, làm các loại thí nghiệm trên người cô.
Thân thể A Li dần dần xói mòn, mãi cho đến một hôm có người tông cửa phòng thí nghiệm vào, mang theo một mùi hương quen thuộc.
Cô cố sức mở mắt ra xem mới thấy An Dập lăn xe lăn từ ngoài tiến vào.
“A Li, A Li!”
Anh ấy gọi tên cô, vội vàng đẩy xe lăn đến suýt ngã. Anh gỡ phù chú trên lồng, đôi tay run rẩy ôm cô ra, vô cùng đau khổ.
A Li nỗ lực đáp lại nhưng rất yếu ớt, cuối cùng chết trên tay An Dập.
A Li chết cũng không oán thán vì người bán đứng cô lúc ấy không phải An Dập.
Nguyên vọng sau khi chết của A Li vẫn là ở bên An Dập, chữa khỏi chân cho hắn, sau đó gậy ông đập lưng ông khiến An Thuần và những nhân viên nghiên cứu kia phải đền tội gấp bội.
Hạ Diệc Sơ tiếp thu xong ký ức của A Li và nhiệm vụ của thế giới này xong, từ góc đường bước ra.
Mốc thời gian bây giờ chính là vừa lúc A Li từ rừng rậm bước vào thế giới nhân loại.
Đứng trên góc độ của An Thuần, muốn theo đuổi quyền lực và trường sinh không có gì khó hiểu, nhưng muốn đạt những thứ đó bằng cách sử dụng sinh mệnh của mèo yêu thì quá không thể chấp nhận được.
Hạ Diệc Sơ khá thích tính cách của A Li, hồn nhiên, hoạt bát, lương thiện nhưng không quá mềm yếu.
Địa vị của An Thuần hẳn là không tầm thường ở thành phố này, bằng không làm sao có thể có hẳn một phòng thí nghiệm riêng và một đội ngũ nhân viên như vậy.
Nói không chừng, đằng sau An Thuần còn có người thao túng.
Hạ Diệc Sơ nghiêng đầu, liếm liếm bộ lông trắng, con người màu xanh híp lại, cô quyết định đi tìm An Dập.
Đám người An Thuần chờ đó, cô sẽ từ từ bắt họ tính sổ.