Mau Xuyên Hệ Thống: Công Lược Lang Tính Boss

Chương 227: Chương 227: Vua xác sống độc sủng (32)




Editor: Mi Mặt Mèo

******************

Lúc Hạ Diệc Sơ mở mắt ra trời đã hừng sáng, xe dừng ở bên đường, cô bị Mặc Tẫn Ly ôm chặt mà Mạc Dữ Dư cũng ghé vào trên ghế lái ngủ say.

Hạ Diệc Sơ sửng sốt, đêm qua cô chỉ hấp thu một ít linh khí, lại không nghĩ rằng sẽ đột phá được tầng thứ nhất của Dịch Cân Kinh, tiến vào tầng thứ hai.

Hạ Diệc Sơ thức, Mặc Tẫn Ly liền nhận ra, hắn mở mắt, hôn hôn gương mặt Hạ Diệc Sơ.

Hạ Diệc Sơ né tránh, chui ra khỏi người hắn, mở cửa xe đi ra ngoài.

Tiếng động làm Mạc Dữ Dư cũng trợn mắt tỉnh lại. Hạ Diệc Sơ từ trong không gian lấy ra hai gói mì và trứng. Mạc Dữ Dư ở một bên nhóm lửa, hai người mỗi người nấu một gói.

Trước tận thế, món này đúng là không ra gì nhưng bây giờ, dưới trời tuyết lạnh thấu xương, lại là vô hạn mỹ vị.

"Cô có tính toán sau này muốn làm gì không?" Hạ Diệc Sơ hỏi Mạc Dữ Dư bên cạnh.

"Sống sót." Ánh mắt Mạc Dữ Dư kiên định.

Trước khi tận thế, cô ấy cũng là con gái duy nhất, gia cảnh tuy không giàu có nhưng cũng dư dả. Tận thế đến cha cô ấy biến thành xác sống, mẹ dẫn cô ấy chạy tới căn cứ an toàn. Cả hai mẹ con đều không thức tỉnh dị năng, nhưng vận khí tốt, trên đường đều không gặp xác sống.

Giữa đường thì gặp một phụ nữ ăn mặc đơn bạc, môi tái xanh, ôm theo con nhỏ. Trong giây phút, mẹ cô ấy mủi lòng, mở cửa xe cho người phụ nữ đi lên, lại chưa từng nghĩ đến đây chỉ là một âm mưu.

Cửa xe vừa mở, lập tức có nhiều người xông ra, đều là dị năng giả, lúc hai mẹ con phát hiện thì đã chậm.

Hai mẹ con bị mang về thôn này, tận mắt thấy các cô gái người thì bị xâm phạm, người thì bị giết, lột da nấu ăn.

Mẹ cô ấy chịu không nổi nên đâm đầu vào tường tự sát, còn cô ấy dùng kéo xén hết tóc của mình, trát bùn lên mặt, suốt ngày ngồi trong góc phòng, không nói lời nào, khiến cho mấy người bọn họ cũng không thèm để ý.

Cô ấy đã nhận mệnh như thế nhưng ba ngày sau, cô ấy lại tiếp tục lên đường.

Điểm đến càng ngày càng gần, số lượng xác sống gặp phải cũng nhiều hơn. Hạ Diệc Sơ muốn Mạc Dữ Dư cướp bàn tay vàng của An Tri Hạ, nên việc bồi dưỡng thực lực cho cô ấy thật sự rất cần thiết.

"Phụt" một tiếng, xác sống ở trước mặt Hạ Diệc Sơ bị một đao chém đứt đầu. Hạ Diệc Sơ chém xác sống nãy giờ cũng mệt, thở hồng hộc.

Mặc Tẫn Ly ôn nhu đưa khăn lau mồ hôi trên trán cho cô.

Gương mặt hắn tái nhợt, có chút khó hiểu hỏi:

"Vì sao lại muốn đích thân chém chúng nó. Nếu cô muốn tinh hạch trong đầu chúng, cô muốn bao nhiêu tôi có thể cho cô bấy nhiêu. Như vậy không tốt sao? Chỉ cần cô ở bên cạnh tôi."

"Không phải là tinh hạch." Hạ Diệc Sơ lắc lắc đầu, nhìn về hướng Mạc Dữ Dư.

Mạc Dữ Dư toàn thân đồ thể thao màu đen, trong tay cầm đao, đang cố gắng giết xác sống xung quanh. Một tên lại một tên ngã xuống.

Để cô ấy đi giết xác sống là phương pháp tăng năng lực nhanh nhất. Hơn nữa, Mạc Dữ Dư ngộ tính rất tốt, Hạ Diệc Sơ chỉ dạy cô ấy một ít chiêu thức đơn giản, cô ấy nhìn một lần là óc thể vận dụng nhuần nhuyễn.

Lúc ban đầu khi cô muốn đem Mạc Dữ Dư đi giết xác sống thì Mặc Tẫn Ly không đồng ý. Hắn nói mình là vua xác sống hoàn toàn có thể bảo vệ Hạ Diệc Sơ. Nhưng đôi mắt trong trẻo kiên định của Hạ Diệc Sơ làm hắn không thể không thỏa hiệp.

Hiện giờ cô lại như vậy, chăm chăm nhìn đưa con gái vô dụng kia. Mặc Tẫn Ly trong lòng dâng lên cảm giác suy sụp, giơ tay che mắt Hạ Diecsj Sơ, không cho cô nhìn nữa, bất mãn cúi xuống hôn cánh môi cô.

Mặc Tẫn Ly gặm cắn môi đối phương thô lỗ làm cô kêu đau, hắn mới dần dần thả lỏng. Mặc Tẫn Ly ôm người vào lòng:

"Em nói đi ra ngoài một vòng, sẽ về biệt thự cùng anh."

"Em cũng chưa nói không về, hiện tại còn chưa tìm được anh trai."

Hạ Diệc Sơ khẽ thở dài, giơ tay vỗ vỗ hắn, giống như trấn an động vật nhỏ:

"Em biết anh rất cường đại, sẽ không để e chịu tổn thương. Em cũng không phải không tin năng lực của anh. Chỉ là em không thích luôn đứng phía sau được người khác bảo hộ. Tình cảm em đối với anh cũng như anh đối với em. Em không chỉ có năng lực tự bảo vệ mình, còn sẽ bảo vệ anh."

Hạ Diệc Sơ nói ra lời này, Mặc Tẫn Ly nhìn chằm chằm cô, trong con ngươi phản chiếu hình bóng cô, cong môi cười cười: "Vậy được rồi."

Mặc Tẫn Ly thu liễm hơi thở, không áp chế xác sống, để Hạ Diệc Sơ một tiếp tục tiến vào một vòng chém giết xác sống.

=========================

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.