Editor: @Diệp Thanh Thu
Beta: @Aki Re
Người hầu Tô gia đưa cơm dinh dưỡng tới, Phó Khuynh cùng Giang Thời chỉ đơn giản ăn qua.
Phó Khuynh mím môi, nhìn hắn, “Hôm nay không phải cuối tuần, ngươi không phải còn có khóa học sao?”
Nàng chỉ là đơn giản hỏi một chút, nhưng dừng ở trong tai Giang Thời, những lời này phiên dịch lại chính là: Ngươi như thế nào còn ăn vạ không đi?
Hắn không biết đây là lần thứ mấy thở dài trong hôm nay, lúc này mới vừa qua một buổi sáng mà thôi.
Bất luận đáy lòng có bao nhiêu khổ sở mất mát, hắn đều không có biểu hiện ra chút nào, sợ ảnh hưởng tâm tình dưỡng bệnh của anh ấy. Hoặc là nói, hắn muốn cùng anh ấy ở bên nhau mỗi giây đều là vui vẻ.
“Ta đã xin lão sư một tháng nghỉ, cho nên một tháng này đều là ta tới chiếu cố ngươi.”
Phó Khuynh kinh ngạc nhìn hắn một cái, đối diện cặp mắt tinh xảo liễm diễm.
“Như vậy có chậm trễ việc học hay không? Kỳ thật ta cũng có thể ở một mình, hơn nữa nơi này cũng có y tá, không cần phiền toái như vậy.”
Vừa mới nói xong, Phó Khuynh liền nhìn thấy thân mình nam chủ không khỏi hướng bên người cô, gương mặt tuấn mỹ vô song nháy mắt phóng đại, cũng làm nàng càng thêm thấy rõ ràng đáy mắt kia thập phần kiên định.
Sau đó, Phó Khuynh thấy cánh môi khẽ mở, “Không phiền toái, đệ đệ chiếu cố ca ca, không phải thiên thường đạo lý sao?”
Hắn nói trầm thấp nhuộm đẫm vài phần dụ hoặc, âm cuối run rẩy khiến đầu quả tim Phó Khuynh nhịn không được rung động một chút.
Phó Khuynh sợ chính mình nhịn không được làm vỡ quan hệ, sau này sẽ kéo xa khoảng cách của hai người.
Cười gượng hai tiếng, khóe miệng nở ra một nụ cười, kéo kéo chăn che khuất cả khuôn mặt.
“Tả Tả, thanh máu của ta đã tụt xuống không.”
Tả Tả phối hợp gật gật đầu, “Cái vị nam chủ này thực dễ thả thính người khác a~”
Giang Thời không nghĩ tới anh ấy sẽ thẹn thùng, là thẹn thùng đi?
Lỗ tai đều đã đỏ.
Áp lực buồn khổ vào sáng sớm, bởi vì một hành động đơn giản này của anh ấy đã nháy mắt tan thành mây khói, thay thế chính là một loại tình cảm không thể nói tới, tro tàn lại cháy mừng như điên.
Vui mừng phát ra từ nội tâm khiến khóe miệng nhộn nhạo mở ra.
........................
Một tháng này, bình thường cực kỳ, nhưng ở giữa sự bình đạm lại lộ ra chút may mắn.
Phó Khuynh uống mấy ngày thuốc hạ sốt, mỗi ngày không phải ăn chính là ngủ, thỉnh thoảng lại bị thả thính một chút.
Tỷ như, không có di động lướt Weibo, xem phim điện ảnh niên đại, Phó Khuynh mỗi lần nhàm chán, nam chủ đều sẽ kể chuyện xưa cho nàng nghe.
Phùng giảng tất biên! Phùng biên tất đam ( mỹ)!
Được nói nhiều nhất chính là ca đệ luyến ( anh em tốt)!
Đang ám chỉ nàng cái gì, nàng không phải không biết, chỉ là, mỗi lần nàng vừa định mở miệng nói, không phải bị Tả Tả đánh gãy, chính là bị hệ thống gián đoạn...
Lại sau đó, Phó Khuynh xem xét cánh tay băng vải, nhìn nhìn bầu không khí phòng bệnh, quan trọng nhất chính là, cúi đầu nhìn nhìn trên người thân mang trang phục bệnh nhân, trên đỉnh đầu còn dán nhãn “Nam nhân”, cái loại ý niệm tiếp thu định thông báo trong nháy mắt đánh mất.
Một tháng sau, miệng vết thương rốt cuộc cũng khôi phục không sai biệt lắm, Phó Khuynh như muốn ra viện, như lại không muốn ra, tin tức nàng là nữ nhân giấu không được, may mắn thời gian chậm lại, bằng không nam chủ cực nhọc ngày đêm, không thể yên ổn nghỉ ngơi mà chiếu cố đã sớm lòi ra!
Trái lại Giang Thời đối với bệnh viện thế nhưng lại sinh ra vài phần hảo cảm. Trong khoảng thời gian này, bởi vì Phó Khuynh trước tiên không tiếp thu chăm sóc, chuyên tâm dưỡng thương, cho nên ở phòng bệnh chỉ có hai người bọn họ, mỗi ngày sẽ một ngày là ba bữa cùng nhau ăn cơm, sẽ giúp anh ấy giặt quần áo, giúp anh ấy lấy kem đánh răng lấy nước, sẽ kể cho anh ấy nghe chuyệnj xưa, sẽ nằm ở cạnh giường lẳng lặng xem anh ấy ngủ.