Editor: Linh Li
Beta: Aki Re
Từ biệt thự Thẩm gia, Thẩm Mặc Bạch nhìn bầu trời vẫn sáng đến chói mắt, cảm giác bất lực ở tận đáy lòng dường như nhấn chìm hắn.
Lấy bức ảnh chụp vừa lấy ra từ ngăn kéo, nhìn người phụ nữ đang cười trong đó.
Chặn một chiếc taxi và đi đến nghĩa trang ở vùng ngoại ô.
Đứng trước mộ mẹ rất lâu, nhìn lặng lẽ vào bức ảnh trên bia mộ của bà, đó là bức ảnh được bà chụp một năm trước khi chết, dung nhan không bằng lúc trước bà vẫn còn tuổi trẻ mặt mày đẹp như hoa. Cho đến khi bầu trời dần dần trở nên tối, hắn mới trở lại ngồi lên chiếc xe taxi.
“Chàng trai, đi đâu bây giờ?”
Những lời của ông chủ taxi vang lên, Thẩm Mặc Bạch lúc này mới thoát ra khỏi suy nghĩ của mình, nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ xe, đất của nghĩa trang ở vùng này cao hơn một ít, từ nơi này nhìn xuống đã có không ít những căn nhà sang đèn.
Và trong những ánh đèn ấy, không một ánh đèn nào là nhà của mình.
Trong đầu không biết nghĩ cái gì lại hiện lên một màn kia tại lớp học.
Bộ dạng thiếu nữ giúp mình ăn có đôi má linh động phồng lên mang vẻ mặt hạnh phúc.
Báo một địa chỉ trong trí nhớ với chủ taxi, không lâu sau, chiếc xe đã dừng lại trước cửa một căn nhà.
Cho đến khi Thẩm Mặc Bạch đã đến trước cửa, bàn tay đã sẵn sàng để gõ cửa, mới sực tỉnh táo lại sau cơn mộng du.
Như thế nào lại đến nhà tiểu sủng vật?
Sau khi trả tiền lần thứ tư để nấu thức ăn, Tả Tả vừa định lên tiếng an ủi một chút thì trong đầu đột nhiên tiếp thu tin tức của nam chủ, lập tức mở miệng cùng ký chủ nói chuyện.
“Ký chủ, ký chủ, hiện tại nam chủ đang đứng ở trước cửa nhà ngươi.”
Phó Khuynh biểu hiện có chút ngốc, nghi hoặc hỏi hệ thống: “Sao hắn lại tới... Không, làm thế nào hắn biết địa chỉ nhà của ta?”
Tả Tả có điểm hoảng, yếu ớt trả lời: “Ký chủ, ta quên nói cho ngươi biết trên người nam chủ sớm đã có BUFF, kỹ năng sử dụng máy tính siêu giỏi, động tay vài cái tra cái địa chỉ là chuyện nhỏ.”
Hắc hắc, nó đây là vừa mới học ngôn ngữ mạng Internet đấy.
“... Ngươi như thế nào lại không nói cho ta sớm?” Phó Khuynh nghiến răng nghiến lợi.
“Ta, ta, ký chủ, ký chủ, nam chủ sắp đi, ngàn vạn lần không thể cho hắn đi.” Như là cảm ứng được nhất cử nhất động của Thẩm Mặc Bạch, Tả Tả dùng ngữ khí dồn dập nói.
Nghe vậy, Phó Khuynh không có lại so đo chuyện này, trên khuôn mặt nhỏ có chút dơ vẫn đi mở cửa.
~
Thẩm Mặc Bạch đứng trước cửa giống như một quả bóng bị xì hơi, trông có chút khó xử...
Đang suy nghĩ phải tìm cái cớ gì thì bỗng cánh cửa trước mặt kêu “Răng rắc” rồi mở ra.
Một khuôn mặt hơi lộn xộn bước ra, nheo mắt và nhìn hắn với đôi mắt tò mò...
“Tôi...” Đang không biết phải giải thích thế nào thì đã bị cô gái trước mặt cắt ngang.
“ Vào đi.”
Cùng lúc đó, Thẩm Mặc Bạch thầm nghĩ thật may mắn, đồng thời ở đáy lòng hắn hiện lên một chút khó chịu, giống như một đứa trẻ giận dỗi, hắn nghĩ: Có phải mỗi khi có người đến gặp cô, cô ấy đều đối xử như thế hay không? Rõ ràng hôm qua bọn họ mới chính thức làm quen với nhau mà.
Phó Khuynh tự nhiên là không biết cái ý tưởng này của hắn, một bên tiếp đón hắn ngồi xuống, một bên ở trong đầu dò hỏi Tả Tả rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?
Sau đó, Tả Tả đem chuyện nam chủ ở Thẩm gia thêm mắm thêm muối nói một lần.
Phó Khuynh tuy rằng không có tận mắt nhìn thấy, nhưng nhìn bộ dạng đạm nhiên trước mặt, đối với thiếu niên như không có chuyện gì phát sinh qua, vẫn là nhịn không được chóp mũi có phần hơi đau xót.
Thiếu niên ngồi ở sô pha bên cạnh, rũ con mắt kinh diễm xuống, tinh xảo ngoan ngoãn giống như đồ vật trang trí.
Không hỏi hắn nguyên nhân, cũng không hỏi hắn vì cái gì lại tới nơi này.
Phó Khuynh mở miệng: “Cái kia, cậu muốn thuê nhà sao? Nơi này của tôi vẫn còn có phòng trống.”
Thiếu niên xinh đẹp nghe thấy tiếng vội ngẩng đầu, bộ dáng có chút ngốc ngốc, nhìn chằm chằm cô một lát, sau đó gật gật đầu.
Thanh toán tiền cho cô xong, tâm nháy mắt bị lấp đến mức tràn đầy, ánh mắt đối đãi xem hắn như là em trai, lộ ra vẻ ôn nhu cùng từ ái.
Căn nhà này không lớn, ba phòng ngủ, một phòng khách, hai phòng tắm. Hai gian cạnh bên, một gian đã bị cô đổi thành thư phòng.
“Tôi dẫn cậu đi xem phòng có thể chứ?” Cô thật cẩn thận hỏi.