Editor: @Diệp Thanh Thu
Beta: @Aki Re
Từ khi cha đem nữ nhân cùng đứa con trai kia về, một gia đình lẽ ra phải thuộc về hắn, một đêm lập tức bị phá hủy.
Người cha vĩ đại trong lòng hắn dường như cũng thay đổi. Hắn đã dùng thời gian mười năm, giờ mới chân chính rõ ràng thấy được bộ mặt của hắn ta.
Dối trá, tham lam, tiểu nhân giả danh quân tử.
Hắn đã không ôm chờ mong đợi hai người ngoại lai kia, đã vậy còn lần lượt muốn bôi nhọ hắn còn chưa đủ sao? Hiện tại -- lại còn muốn biến hắn thành tội phạm, cho hắn chịu mọi tội danh.
Hắn không giải thích, cũng không đại biểu hắn yếu đuối. Tin tưởng người của hắn, trước nay mọi thứ đều không cần giải thích.
Tựa như...... Tiểu sủng vật. Luôn có thể làm tâm tình của hắn thay đổi rất nhanh.
Hảo tâm biến thành một khối kẹo cứng không cẩn thận nuốt vào, chỉ cần vừa nhớ tới cô liền sẽ một chút một chút đã hòa tan.
Mang theo từng đợt từng đợt ngọt ý, thấm nhập tâm can.
Hắn ngước mắt nhìn cô, mờ mịt lộ ra biểu tình ngốc nghếch, duỗi tay đem cô ôm vào trong lòng, tham lam hít hương vị của cô vào. Nhưng mà, cô đối với hắn cũng không phải tình yêu.
“Cảm ơn, nhưng mà...... không được quên, là em trêu chọc tôi trước......”
Phó Khuynh nghe ngữ điệu hắn hơi mang theo ủy khuất, xương bả vai chỗ bị hắn cọ đến phát ngứa, nhưng hai tay bị hắn quấn lấy, nhất thời không thể ra tay gãi.
Trước kia cô sợ nhất đối với ba chữ “Tiểu khả ái” này có hiểu lầm gì? Như thế nào giờ lại cảm thấy hiện tại hắn chẳng khác gì “Tiểu vô lại” cả?
Còn chưa có mở miệng, ngược lại hắn đã quở trách cô trước còn bảo cô đã làm ra “Hành vi phạm tội“.
“Là em sờ tôi trước......”
Phó Khuynh nghi hoặc: “Tôi sờ khi nào?”
Nhưng hắn lại như thuộc trong lòng bàn tay không báo trước liền đem bao nhiêu chuyện nói ra: “Ngày chín tháng mười chiều hôm đó, lúc em đánh thức tôi, sờ soạng bả vai; ngày hôm sau, khi tôi đi ngang qua nhà, em cũng sờ soạng tay của tôi; bảo tôi lên giường ngủ, nấu cơm cho tôi, quan tâm tôi, áo ngủ nhường cho tôi mặc; còn nữa, tối hôm qua, tôi... tôi là lần đầu tiên......”
“Dừng dừng dừng, đừng nói nữa.” Phó Khuynh dùng tay làm dấu dừng lại.
Hắn nói, xác thật một chữ cũng không sai, nhưng mà không phải hắn mặt dày mày dạn ở nhà cô không đi sao?
Hiện tại lại nói đi ngang qua???
“Ký chủ, nhưng vào tối hôm qua ngươi đã cướp đi trong sạch của nam chủ là sự thật a.” Tả Tả bất ngờ lên tiếng.
Phó Khuynh trong lòng thiên ngôn vạn ngữ muốn phun trào nháy mắt bị nghẹn lại, “Nhưng mà.”
Tả Tả phảng phất biết được suy nghĩ trong lòng cô, “Đừng có nhưng mà, ta hỏi ngươi, ngươi tưởng tượng một chút, hình ảnh nam chủ cùng nữ sinh khác ở bên nhau, trong lòng ngươi có cảm giác như thế nào?”
Hắn cùng nữ sinh khác ư?
Hình như chưa từng gặp qua hắn với nữ sinh khác ở cùng nhau?
“Ta tưởng tượng không ra.” Phó Khuynh trung thực đáp.
Tả Tả ngược lại hỏi: “Nếu tối hôm qua làm chuyện hổ xấu kia, không phải cùng ngươi, mà là người khác cùng hắn...”
Nửa câu sau lời nói còn chưa có rơi xuống, Phó Khuynh chém đinh chặt sắt nói: “Không được!”
Ý thức được chính mình phản ứng kịch liệt, Phó Khuynh chột dạ rũ xuống đôi mắt, trầm mặc nhìn qua.
Ngược lại là đã minh bạch được tâm ý của bản thân.
Cô hình như đã rung động với hắn.
Trước kia cô vẫn luôn lấy nhiệm vụ làm trọng, lừa gạt chính mình, coi hắn làm như em trai, người thân.
Nhưng mà khi nhìn thấy hắn khổ sở, cô cũng sẽ thương tâm; nhìn thấy hắn vui vẻ, chính mình cũng sẽ vui vẻ theo.
Đây là thích sao?
Cô...... Có thể thích hắn sao?
“Ký chủ, ta biết ngươi đang suy xét cái gì. Nhưng mà, ngươi trọng sinh cũng không phải ngẫu nhiên, nếu mình ngay cả dũng khí cũng không có thì lần này ngươi trọng sinh có ý nghĩa gì chứ?”
Đúng rồi, cô hiện tại là Phó Khuynh, sống vì chính bản thân mình.