Editor: @SamNguyễn
Beta: @Aki Re
Ngày hôm sau.
Người trong phủ Tể tướng người ngã ngựa đổ, trong lòng mỗi người đều run sợ, đầu cúi thấp.
Bởi vì hòn ngọc quý được yêu thương nhất trong phủ của lão gia phu nhân – Đại tiểu thư, trong một đêm đã không thấy nữa!
Lúc này, nha hoàn nô tài hầu hạ trong viện của Đại tiểu thư mỗi người đều quỳ trên mặt đất, hạ mi rũ mắt, nín thở chờ đợi phu nhân “phán tử hình” cho họ.
Lúc này, có một tên nô tài tầm thường đứng lên, bước lên trước một bước, cung kính nói: “Phu nhân, trong phủ còn một chỗ vẫn chưa tìm.”
“Nói.”
“Là Lộng Mai Uyển của Tiêu Trần thiếu gia.”
“ Vậy còn ngây ra đó làm gì?”
Tô thị đã ra lệnh, vì vậy, chẳng ai chào hỏi nửa câu đã trực tiếp xông thẳng vào viện.
Tô thị phái hai nha hoàn vào lục soát.
Nhưng chưa đến thời gian uống nữa chén trà, hai người đã vâng vâng dạ dạ lao tới, lập tức quỳ gối ngay tại chỗ.
“ Phu, phu nhân tiểu thư đúng là ở bên trong.”
Tô thị nghe được lời này, sắc mặt nhìn như không có thay đổi gì, nhưng ngón tay không tự giác mà siết chặt, không ai biết giờ phút này bà có bao nhiêu sợ hãi.
Cái tên Tiêu Trần này, nếu dám tổn thương bảo bối của bà nửa phần, nhất định sẽ bắt hắn lấy mạng ra đền!
Đoạt roi từ trong tay của nha hoàn bên cạnh, trực tiếp đẩy ngã hai người trước mặt, nộ khí trùng trùng xông thẳng vào.
Nhưng khi nhìn con gái bảo bối cuộn đôi tay nhỏ múp múp, nhẹ nhàng mở mắt, bộ dạng vừa mới ngủ dậy, động tác vung roi trên tay liền dừng lại.
“Bảo bối, nói cho mẫu thân nghe, sao con lại chạy đến đây? Có phải tiểu tử này dụ dỗ con không?” Cử chỉ dọa người trong nháy mắt biến thành nhân từ dịu dàng.
Tiểu cô nương trước tiên là khinh bỉ cái nhũ danh này, sau đó cúi đầu nhìn thoáng qua nam chủ sắp tỉnh lại, lắc đầu với Tô thị, giọng điệu nhẹ nhàng khả ái, “Là do hắn bị bệnh, con đến chăm sóc hắn.”
Tô thị nghe được lời này, cả trái tim đều mềm, cả trán cũng không nỡ nhăn trước mặt tiểu tâm can.
“Bảo bối, tất nhiên sẽ có người đến chăm sóc cho nó, hoàn cảnh nơi này kém như vậy, giờ chúng ta rời đi trước được không?”
Phó Khuynh suy nghĩ một lát, lắc lắc đầu, một hạt nước mắt sinh lý treo trên lông mi, nữa rơi nữa giữ, khiến người khác trìu mến.
“Hôm qua ca ca cứu con, con muốn chăm sóc ca ca.”
Tô thị thương lượng không thành, tự nhiên mọi chuyện đều lo lắng cho con trước, lạnh giọng nói với hạ nhân: “ Không nghe thấy lời tiểu thư nói sao? Thu dọn sạch sẽ trong viện.”
Đám nô tài nha hoàn lập tức rũ mi gật đầu đáp.
Xem ra địa vị của Tiêu Trần trong phủ Tể tướng sau này so với dĩ vãng là một trời một vực, trong lòng âm thầm nhớ kỹ.
Chẳng qua, hành động của tiểu thư lần này thật sự khác thường, thường ngày không phải thích nhất là khi dễ Tiêu Trần sao?
Vấn đề này, Tiêu Trần cũng muốn biết.
Hôm qua Tô thị không phân đúng sai đen trắng quất hắn hai roi, lại bắt hắn quỳ gối trong viện của Tiêu Khuynh, sau đó mưa to trút xuống người hắn.
Sau đó hắn lại biết bản thân bị nhiễm phong hàn. Lúc ấy, hắn thật sự sắp từ bỏ ý niệm sinh tồn.
Không ai thật lòng quan tâm hắn, không một ai cả.
Lúc đầu hắn hôn mê, một khắc trước khi mất đi ý thức kia, giống như nhìn thấy có người bế hắn lên, đắp thuốc cho hắn, đắp lại chăn, nắm tay hắn cả đêm.
Thịt trên người của người đó mềm mềm, cảm giác rất nặng, ôm vào thật ấm áp, mềm mại giống như bông vậy, làm hắn cảm thấy rất an tâm.
Nhưng mà, tất thẩy những thứ này chỉ là phù dung sớm nở tối tàn.
Lúc hẳn tỉnh lại phát hiện người kia chính là người luôn khi dễ hắn Tiêu Khuynh, trong lòng không thể nói rõ là tư vị là gì.