Lam Họa nghi hoặc, nàng nhất thời không nhớ ra người nọ là ai? Bọn họ đã từng gặp nhau sao?
- Tiểu thư không nhận ra tại hạ sao? Tại hạ đã từng nói với tiểu thư về chuyện người thân của ngài vẫn còn sống. Tiểu thư không nhớ sao?
Diêu Trì thấy Lam Họa mặt lộ vẻ mờ mịt, liền lên tiếng nhắc nhở.
- Là ngươi? Ngươi lại đến có chuyện gì?
Lam Họa đã nhớ ra người này là ai, còn không phải người đã trói nàng ở khu miếu lần trước. Nàng thực sự không có ấn tượng tốt đẹp gì với hắn. Hôm nay bộ dáng y khác hẳn hôm trước, nếu nói hôm đó là nhìn giống đạo tặc, thì hôm nay chính là một quý công tử. Nàng đúng là nhất thời nhận không ra.
Nhạc Ly không biết người này là ai, bèn chuyển đôi mắt sang người đối diện. Lại là một soái ca, bạch y phiêu phiêu. Nhạc Ly cảm thán. Rõ ràng nhìn kĩ, khí thế, tướng mạo đều không thua người mặc lam y, sao mọi người lại không cảm nhận được sự tồn tại của người này nhỉ. Chẳng lẽ có bí thuật gì.
Dung Thiên thấy có người nhìn mình chăm chú, hắn hơi nghi hoặc nhìn lại. Tướng mạo bình thường, so với vị nha hoàn bên cạnh còn không bằng, chứ đừng nói đến vị tiểu thư đang nói chuyện kia. Một người không hề đặc biệt như thế sao lại có thể cảm giác được sự tồn tại của hắn trước những người khác, hắn đã làm giảm sự tồn tại của mình xuống mức thấp rồi mà. Dung Thiên cau mày suy nghĩ.
- Tại hạ với vị này muốn cùng thưởng trà với chư vị, không biết có được vinh hạnh không?
Diêu Trì lúc này mới nói về người đi cùng mình, bây giờ Tiểu Thuý và Lam Họa cũng chú ý đến.
Dung Thiên nhìn hai người kia phản ứng, trong lòng thầm nghĩ, đây mới đúng quy trình chứ.
- Công tử chắc cũng đến vì chuyện tiên nhân đúng không?
Lam Họa bây giờ xem như đã rõ, những người thân phận không tầm thường này đến tìm nàng đều có cùng mục đích.
- Tên thái tử kia đã nói hết với tiểu thư rồi ư? Liệu hắn có nói cho tiểu thư giờ tướng quân đang ở đâu?
Diêu Trì phe phẩy chiếc quạt trong tay, bâng quơ đáp.
Nhạc Ly vừa nghe đến đó liền đi đến gần Lam Họa, vỗ lưng nàng, ý đồ ngăn Lam Họa đừng xúc động.
- Không biết các người có yêu cầu gì?
Lam Họa nén lại sự kích động, trấn tĩnh hỏi.
- Có thể có chút gây tổn hại đến cơ thể của tiểu thư. Nhưng ngài yên tâm không nguy hiểm đến tính mạng.
Diêu Trì cố gắng nói một cách chắc chắn khiến cho Lam Họa tin tưởng.
- Nhưng điều này thì có ích gì cho Lam Họa, phải được sự đồng ý Lam Họa mới được đúng không?
Nhạc Ly coi như đã nhìn ra đám người này mục đích, nếu có thể cưỡng ép, họ đã ra tay từ lâu.
- Đương nhiên là có rồi..
Diêu Trì đang chuẩn bị nói tiếp, bỗng từ bên trên, đạp thủng nóc nhà bay xuống một người hắc y, tiếp sau đó là một người tiếp một người xông đến bắt đầu tấn công Diêu Trì và Dung Thiên.
Mọi người vội vàng tránh thoát, Phía Diêu Trì và Dung Thiên cũng xuất hiện thuộc hạ đánh trả. Tiểu Thuý thấy tình hình biến hóa vội đứng chắn che chở cho Lam Họa, nếu có kẻ đánh lén đến Lam Họa, Tiểu Thuý lấy võ công đánh trả. Hai phương nhân mã không ai nhường ai. Hiện trường đánh nhau đã từ tầng hai xuống sảnh chính của trà lâu.
Mọi người đang uống trà ở sảnh chính, thấy vậy bắt đầu chạy tán loạn, xô đẩy nhau để ra khỏi đây. Bàn ghế được lợi dụng để đánh nhau đã bị đánh nát vỡ vụn. Hiện trường một mảnh tan hoang.
Thấy nhất thời không làm gì được đám Diêu Trì, mà bên hắn đang ở trong thế bại, tên cầm đầu hắc y nhân bắt đầu quét quanh một lượt tìm kiếm con tin, mục tiêu nhắm trúng Nhạc Ly, vì không có ai bảo hộ, Nhạc Ly xui xẻo lại bị rơi vào tình thế nguy hiểm.
- Đều dừng tay cho ta, nếu không ta sẽ giết chết y.
Tên hắc y nhân đó nói, kiếm để sát vào cổ Nhạc Ly.
- Dừng tay.
Lam Họa vội vàng kêu.
- Đừng làm bị thương Tiểu Ly.
Lam Họa không muốn người thân nào bên cạnh nàng gặp phải chuyện không may nữa. Tuy quen biết thời gian không dài, nhưng hai người rất thân thiết. Một lần đã quá đủ rồi. Nàng hốt hoảng định tiến lên giúp đỡ nhưng bị Tiểu Thuý ngăn lại.
Diêu Trì và Dung Thiên thấy Lam Họa lo lắng cho nha hoàn đó như vậy, bèn ra hiệu cho thuộc hạ dừng tay.
Trong nhất thời, hai bên không đấu kiếm mà chuyển sang đấu khí thế. Diêu Trì và Dung Thiên có phần ngạc nhiên vì thấy Nhạc Ly bị kiếm kề trên cổ mà vẫn bình tĩnh như vậy.
Nhạc Ly bình tĩnh được cũng là vì nàng không sợ chết, có thể nói là nàng cũng đã chết một lần rồi, không sợ chết lần nữa.
Tên cầm đầu hắc y nhân bắt đầu kéo theo Nhạc Ly, ra hiệu cho thuộc hạ rút lui, hôm nay hắn vốn muốn hành thích Dung Thiên nhưng không biết vì sao, nhân số hộ vệ cho hắn nhiều hơn so với tình báo. Hắn cũng không ham chiến, chỉ muốn rút lui, nhưng nếu cứ như vậy rút lui thì không tránh khỏi bị đuổi giết. Nên hắn đành bắt con tin.
Tuy có thể con tin không quá quan trọng với họ. Nhưng bọn hắn có thể tranh thủ thời gian để rời ra ngoài.
Mọi người cũng chỉ có thể đứng nhìn Nhạc Ly bị kéo đi. Lam Họa thấy bóng Nhạc Ly bắt đầu đi xa thì không khỏi lo lắng.
- A Nhất có thể đi cứu Tiểu Ly về không?
Lam Họa trong giọng nói có chút khẩn cầu.
- Được.
A Nhất trả lời một tiếng, rồi đạp kinh công ra ngoài, ban đầu có hắn chút không tình nguyện, vì nhiệm vụ của y là bảo vệ cho Lam Họa chứ không phải người khác. Nhưng ý kiến của Lam Họa cũng rất quan trọng, hắn thấy bây giờ Lam Họa cũng không có nguy hiểm, vừa rồi hắn có quan sát qua Tiểu Thuý có võ công, tuy không lợi hại bằng hai người kia nhưng cũng đủ rồi. Hai người kia có chuyện cần nhờ, cũng không thể nào làm hại tính mạng Lam tiểu thư được.
Nhạc Ly bị kéo theo một đoạn đường dài có chút nhàm chán. Nàng đúng là vô tâm vô phế, đến lúc này rồi mà cũng không lo lắng cho mình.
- Vị đại ca này, có thể cho ta ít tiền để làm ma được không?
Tên cầm đầu hơi kinh ngạc, làm gì có ai khi biết mình sắp chết mà không sợ hãi, đã thế còn xin tiền làm ma cho mình, chết rồi thì làm sao mà tiêu được.
- Ta biết không thể thay đổi được, nhưng ta xuống hoàng tuyền sẽ cầu phúc cho đại ca đây may mắn.
Đã xuống hoàng tuyền thì có thời gian mà cầu phúc cho hắn sao, a phi hắn đâu cần cầu phúc, hắn là sát thủ. Tên hắc y nhân cũng không muốn nghe Nhạc Ly nói, dứt khoát dùng kiếm đâm vào bụng Nhạc Ly, vứt nàng bỏ vào trong rừng, xong xuôi sau đó đám người rời đi.
Nhạc Ly từ trước đến nay chưa bao giờ trải qua cảm giác đau đớn như thế, nàng nằm trên mặt đất, máu từ trong bụng chảy ra, đã thấm ướt y phục của nàng. Nhạc Ly ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, trăng hôm này đẹp quá, nàng bật cười, nàng đâu dễ dàng chịu thua như vậy. Nàng chỉ là nằm nghỉ một chút thôi!
Nhạc Ly khó khăn lắm mới xé rách y phục băng vào phần bụng để cầm máu. Vì đã mất một lượng máu, giờ đây khuôn mặt nàng trắng bệch. Bước đi cũng loạng choạng.
Bỗng xung quanh trở nên tối tăm hơn, mây đen kéo đến che đi ánh trăng. Trời bắt đầu đổ mưa. Vì không nhìn thấy rõ đường, trời mưa đường cũng trơn, thỉnh thoảng nàng lại va phải cây, hay đụng phải hòn đá.
Mất một lúc, nàng cảm thấy bên tai không còn nghe thấy tiếng lá xào xạc do gió thổi nữa. Nghĩ đã ra khỏi rừng, Nhạc Ly vui vẻ nhanh hơn bước chân. Và sau đó.
- A.. A.
Nhạc Ly bị rơi xuống vách núi. Trong lúc này, Nhạc Ly đầu óc có chút trống rỗng. Chỉ kịp lấy tay ôm đầu