Đông Phương Dật có chút nản lòng nhìn những người bên cạnh đang ôm ấp nữ nhân. Mấy người này thật không biết tiết chế gì. Đông Phương Dật lại cầm ly rượu lên uống. Hôm nay là Đàm tỷ sẽ về nước, hắn muốn ra đón. Nhưng lại sợ gặp cảnh thân thiết của tỷ ấy với ca ca hắn.
Ba người cũng có thể coi là thanh mai trúc mã, quen biết từ khi còn là học sinh đến trưởng thành. Hắn thích thầm nàng đã nhiều năm, cũng từng tỏ tình quá. Nhưng nàng chỉ coi đó là lời vui đùa, nàng nói chỉ xem hắn như đệ đệ của mình. Đông Phương Dật biết, so với ưu tú ca ca hắn như người vô dụng. Nhưng hắn thực sự rất thích nàng.
Thích từ ngày nàng còn là một cô bé với mái tóc dài, đôi mắt to tròn đen láy như búp bê được người ta trưng bày trong tủ kính, trứng ngỗng mặt nhu nhuận ngoan ngoãn, nhàn nhạt một chữ mi theo mi cung giãn ra, tinh mịn lông mi tựa như tiểu bàn chải giống nhau, hơi hơi chuế bọt nước tử, nhìn chọc người trìu mến. Bàn tay nhỏ xinh đáng yêu luôn vỗ về an ủi mỗi khi hắn bị ca ca dạy dỗ. Tuy trong gia tộc hắn muốn gì được nấy, nhưng hắn chỉ sợ mỗi ca ca hắn - Đông Phương Mặc.
Đông Phương Dật tiếp tục rót rượu cho mình, hắn có vẻ uống say rồi. Nhìn mọi thứ bắt đầu mơ hồ.
Đám hồ bằng cẩu hữu bên cạnh xem Đông Phương Dật tâm trạng không tốt, cũng không dám đến quấy rầy. Vị tiểu tổ tông này tính tình nhưng không tốt. Chọc phải hắn chỉ có nước ăn đất, là sự thật theo nghĩa đen đó. Cho nên vị này chỉ có thể cung lên.
Bọn họ thấy Đông Phương Dật đã uống say ngủ đi rồi, liền sai quản lý quán bar dìu vị này đến phòng nghỉ. Bọn họ cũng nên ra về đi làm việc. Bây giờ mới buổi trưa, tuy bọn họ đều là tam lưu gia tộc, là gia tộc phụ thuộc vào gia tộc Đông Phương. Bọn họ cũng là những tay ăn chơi có tiếng. Nhưng không vì thế mà là kẻ vô công rỗi nghề. Bọn họ cũng rất bận được chứ, bận làm việc để kiếm tiền, có tiền mới có thể xa hoa được chứ.
Đông Phương Mặc vừa đi công tác nước ngoài về, hắn về cùng chuyến bay với Đàm Tinh. Một thời gian không gặp mà hai người trông cũng không có vẻ gì là vui mừng khi gặp nhau.
Đàm Tinh nàng vừa tốt nghiệp xong thạc sỹ khoa quản trị kinh doanh. Lần này về nước là muốn tiếp quản công ty Đàm gia. Tuy Đàm gia so với Đông Phương tập đoàn kém không chỉ một lưu. Nhưng so với những người bình thường thì cũng là người giàu có.
Hai người tạm biệt, rồi mỗi người đi một xe riêng, chẳng giống đôi vợ chồng sắp kết hôn.
- _
Đàm Tinh nhìn Đông Phương Mặc lên chiếc xe hơi có logo hình phượng hoàng niết bàn đặc trưng riêng của gia tộc, thở dài một hơi. Nàng thích chứ người nam nhân này. Khi còn nhỏ đã được chọn làm người thừa kế gia tộc, nên công việc học của Đông Phương Mặc rất nặng nề. Hắn luôn luôn vùi đầu vào việc học. Tính cách bởi vì được dạy dỗ nghiêm cẩn, vì thế thành ra hắn rất kiệm lời. Từng đường nét trên khuôn mặt của hắn thâm thúy như một bức tượng của nhà điêu khắc đại tài. Còn có chiếc má lúm đồng tiền đáng yêu hồi nhỏ, nàng đã rất lâu rồi không thấy.
Đàm Tinh tinh thần sau chuyến bay dài có chút mệt mỏi, liền với với tài xế:
- Khi nào đến Đàm gia thì gọi ta dậy.
- Vâng thưa tiểu thư.
Tài xế riêng của Đàm gia lễ độ trả lời.
- _
Đông Phương Mặc nhìn bóng dáng của Đàm Tinh, cảm xúc có chút phức tạp. Dù sao bọn họ cũng là thanh mai trúc mã, nếu phải có một người để kết hôn, thì Đàm Tinh hoàn toàn phù hợp. Gia tộc Đông Phương cũng không bắt buộc cần liên hôn, nếu có thể tìm được người mình thích cũng có thể. Ngoại trừ nhà họ Lãnh. Nhưng hắn quanh năm suốt tháng đều bận rộn với công ty, với gia tộc, lấy đâu ra thời gian yêu đương. Với lại những người như hắn có thể tìm kiếm được tình yêu đích thực sao?
Nhưng bây giờ hắn cũng đã ba mươi, cũng nên kết hôn. Vì tránh khỏi sự an bài xem mắt của mẹ hắn, hắn cũng rất phiền. Nên hắn mới nghĩ đến Đàm Tinh, hỏi nàng có muốn kết hôn cùng hắn. Trước đó hắn cũng nói rõ, cuộc hôn nhân này hai người cũng chỉ là mặt ngoài sẽ không can thiệp chuyện của nhau.
Từ sân bay Đông Phương Mặc trực tiếp về tổng công ty.
Bí thư thấy Đông Phương Mặc đến liền vội vàng báo cáo về công việc của công ty gần đây.
- _
Lãnh Thiên Ca nhàm chán ngồi trên ghế trong văn phòng chủ tịch. Hắn không muốn vì công việc ảnh hưởng đến sức khỏe của hắn. Dù Lãnh Thiên Ca cũng chỉ ba mươi lăm tuổi, độ tuổi phong hoa chính mậu của người đàn ông. Ngũ quan của hắn tinh xảo tuấn dật tự không cần phải nói, nhất câu nhân lại là hắn cặp kia sáng quắc mắt đào hoa, hơi hơi thượng chọn, đa tình lại phóng đãng.
Chỉ cần những lúc quyết định quan trọng phải cần đến hắn ra mặt, hắn mới làm. Còn lại toàn bộ việc Lãnh Thiên Ca đều đẩy cho cấp dưới.
Lãnh Thiên Ca nhấc máy bộ đàm nội bộ lên:
- Lên chỗ tôi có việc.
Bí thư đang sửa sang lại kế hoạch, nhận được cuộc gọi liền nhanh chóng đi vào văn phòng chủ tịch. Hắn gõ gõ cửa.
- Lãnh tổng?
- Dạo gần đây có tin tức gì mới không?
Lãnh Thiên Ca đứng lên, vừa ngắm nhìn khung cảnh dưới chân qua lớp kính, vừa nói, trong tay còn cầm ly rượu vang.
- Cũng không có gì đặc biệt, Đông Phương chủ tịch vừa mới về nước khi hoàn thành hạng mục hợp tác với nước ngoài.
Bí thư vừa mới nhận được tin này thời điểm cũng nghĩ Lãnh tổng sẽ hỏi, nên nhớ kỹ.
- Được rồi, ngươi đi ra đi.
Lãnh Thiên Ca đầu cũng không quay lại mà nói.
Bí thư nghe thế liền cũng không chần chờ đi ra, hắn còn việc để làm.
- Đông Phương Mặc.
Lãnh Thiên Ca nhẹ nhàng thốt lên từng chữ. Âm điệu có chút quỷ dị, kết hợp giọng nói có chút bất cần của hắn. Làm người ta liên tưởng đến quỷ hút máu.
Nhạc Ly hôm nay dọn đến nhà mới, Nhạc Duệ cũng đã chuyển trường. Đầu năm nay đang thịnh hành việc học online, kể ra cũng tiện. Nhưng nàng còn phải đi bán đồ ăn, không có ở nhà. Lại không dám để Nhạc Duệ một mình.
Nhạc Ly quyết định kí hợp đồng đó với gia tộc Đông Phương. Có nó Nhạc Duệ có thể vào trường quý tộc, được tiếp cận nền giáo dục phát triển, tương lai sẽ tốt hơn. Nàng cũng có một số tiền để mua hẳn một nhà hàng cho mình. Đây là điều Nhạc Ly nghĩ đã phải làm khi biết thời gian của mình ở đây khá dài. Nàng muốn làm một đầu bếp, chế tạo và làm ra những món ăn ngon.
Nàng vội chạy về nhà, vừa mới đi chợ lại quên mua ít rau. Chỉ có thể quay lại mua. Đến khi đi ra thì trời trở mưa. Nhạc Ly không có ô, chỉ có thể tìm đại một chỗ trú. Chờ cơn mưa không như vậy dày đặc lại đi trở về.
Mùa hè cơn mưa có vẻ dai dẳng không dứt. Lại có người chạy đến trú mưa. Nhạc Ly thừa nhận mình là nhan khống, khi có người đẹp bất kể trai hay gái. Nàng đều phải liếc nhìn một cái. Người đến ngũ quan bởi vì dính mưa nên làn da có vẻ có chút tái nhợt, những giọt nước mưa từ từ chảy xuống trên khuôn mặt với những đường nét góc cạnh. Có vẻ càng tôn lên khí chất nam nhân.
- _
Đông Phương Mặc định đi dạo quanh ngắm nhìn những ngôi nhà cổ xưa, ngắm nhìn lại những kỉ niệm. Không ngờ trời lại đổ mưa, hắn không mang theo người đi cùng. Chỉ có thể trú tạm vào chỗ này rồi gọi điện chờ người đến đón.
- _
Cơn mưa vẫn chưa tạnh, Nhạc Ly có chút sốt ruột lo lắng cho Nhạc Duệ phải ở nhà một mình. Nhạc Ly nhìn quãng đường còn lại, lại nhìn trời. Cắn răng quyết định đội mưa trở về.
Nhạc Ly vừa mới định dầm mưa trở về thì có nghe thấy tiếng gọi:
- Chậm đã!