Edit + Beta: SSNNA_anh12
Lạc Yên cùng Hàn Lạc Thần cũng chưa đi xa, nghe được lời trung niên nam tử nói, Lạc Yên nhịn không được giễu cợt Hàn Lạc Thần: “Ngươi nhìn xem, tiền bối nói bộ dáng này của ngươi là sẽ thông đồng tiểu cô nương đâu.”
Hàn Lạc Thần cười cười, nói: “Ta không phải chỉ thông đồng một tiểu cô nương là ngươi sao?”
Lạc Yên đang muốn nói cái gì nữa, liền nghe được trong phòng người trẻ tuổi kia phản bác lời nói của trung niên nam tử, mơ mơ hồ hồ. Nàng nghe được không phải rất rõ ràng, nhưng là nghe được hắn tự xưng...... Phi Vân?!!!
Phi Vân? Mạc Phi Vân?!!
Lạc Yên bỗng nhiên sửng sốt, không nghĩ tới lại ở chỗ này đụng phải Mạc Phi Vân. Lúc này hẳn là thời điểm hắn vừa mới bị Võ Lâm Minh Chủ đuổi ra ngoài rèn luyện đi?
“Làm sao vậy?” Hàn Lạc Thần thấy bộ dáng thất thần của nàng, nhịn không được hỏi.
Lạc Yên lắc đầu, hướng hắn cười cười, nói: “Không có gì, chỉ là suy nghĩ một chút về lời ngươi nói.”
“Lời ta nói làm sao vậy?”
“Ta đang nghĩ, ta như thế nào lại dễ dãi như vậy, cư nhiên dễ dàng bị ngươi thông đồng!” Lạc Yên thuận miệng nói.
Hàn Lạc Thần liền cười cười, nói: “Ai nói ngươi thực dễ dãi, ngươi không phải là cũng thông đồng với ta sao?”
“Cái gì sao?”
“Ý ta là, ngươi cũng không phải dễ dãi như vậy......”
“Ai?”
“Chính là nói ngươi vẫn là thực thông minh, ngươi không phải là cũng thông đồng với ta sao?”
Lạc Yên đầu óc xoay mấy vòng mới hiểu được ý tứ của hắn, tức khắc tức giận nói: “Hảo a, Hàn Lạc Thần, ngươi cư nhiên lại nói ta như thế, ngươi đứng lại! Không được chạy! Hàn Lạc Thần ngươi xong rồi!”
Hai người ở trên thuyền khách đánh đánh đuổi đuổi, nhóm đi đầu nhìn bọn họ bằng ánh mắt thiện ý hoặc trêu chọc, ai....., tình yêu a~~
Truy đuổi đùa giỡn một phen, sau khi Hàn Lạc Thần cùng nàng nhận sai, Lạc Yên liền “hào phóng” mà tha thứ cho hắn, hai người liền bắt đầu tiến hành nghiệp lớn - Câu cá!
Lạc Yên nghiêm túc nhìn Hàn Lạc Thần lấy mồi câu, con giun kia vẫn còn sống, lại bị xoắn đi xoắn lại, đây là móc treo bọn họ mượn của một thuyền viên. Lạc Yên sống chết không chịu chạm vào sâu vì nó giống con giun, liền làm Hàn Lạc Thần cười khổ. (Nguyên văn ghi là “thượng” nhưng ta ko bt phải dịch là gì, ai bt thì chỉ vs nhé!!)
“Hảo, kế tiếp chính là ném tuyến, ngươi xem, ta làm mẫu cho ngươi.”
“Ân.” Lạc Yên gật gật đầu, nhìn chằm chằm động tác của hắn, không hề nháy mắt. Hàn Lạc Thần chỉ cần dạy một lần, nàng liền sẽ cố gắng bắt chước thật tốt, sau đó liền qua cầu rút ván, đuổi hắn đi, chiếm lấy vị trí của hắn và nói: “Ta tới ta tới.”:>
Hàn Lạc Thần bất đắc dĩ mà cười cười, thoái vị cho nàng, nhìn nàng đem cần câu cá kéo lên, lại một lần nữa ném tuyến, động tác giống y như đúc với hắn.
Lạc Yên đắc ý mà hướng hắn cười cười, giống như đang nói “Việc nhỏ này sao có thể làm khó được ta”, Hàn Lạc Thần nhịn không được bật cười, lập tức bị nàng cảnh cáo: “Thời điểm câu cá không thể phát ra tiếng, ngươi không được cười, cũng không được nói chuyện, nhỡ đem cá dọa đi thì làm sao bây giờ?”
Hàn Lạc Thần liền làm cái phong khẩu động tác, không hề ra tiếng, nhìn một tân thế hệ - Yên “thả câu đại sư” câu cá.
Nhưng mà có lẽ có người trời sinh câu không được cá. Lạc Yên chờ đến mơ màng sắp ngủ, dựa vào trong lòng ngực Hàn Lạc Thần cơ hồ muốn ngủ. Đều chưa câu được một cái gì!
Hàn Lạc Thần lấy cần câu trong tay nàng, đem dây kéo lên, mồi câu đã không thấy, nhưng cũng không có cá......
Lạc Yên há hốc mồm: “Ta không thấy được cá cắn câu a!”
Hàn Lạc Thần nhìn vẻ mặt mộng bức của nàng, nhịn không được muốn cười, nhưng là sợ tiểu cô nương thẹn quá thành giận, liền cố nén cười mở miệng nói: “Ân, không trách A Yên, nhất định là do cá ở nơi này quá giảo hoạt, ngươi xem tất cả mọi người đều không câu được......”
Ngay lúc này, thuyền khách ở cách vách cũng đang câu cá liền kéo lên một con cá đượm màu mỡ......
Hàn Lạc Thần: “......”
Lạc Yên: “......”