Edit: HaDanByou_
Beta: SSNNA_anh12
“Nhu Nhi.....” Trình Tiêu Nhiên lập tức đỡ lấy thân thể lung lay sắp đổ của nàng, Đường Hiên Nhân thấy thế liền lộ ra vẻ vui mừng tươi cười. Hắn nghĩ, nữ nhi có người che chở, hắn chết cũng hoàn toàn không hối tiếc, tuy rằng hắn không phải loại người tốt đẹp gì, nhưng đối với nữ nhi vẫn có tình yêu thương rõ ràng.
Đường Hiên Nhân mặt không biểu tình mà nói ra rằng chuyện năm đó chính là mình làm, mọi người được một trận thổn thức, bọn họ đều không có nghĩ đến “Nhân nghĩa đại hiệp” thế mà lại là người bất nhân bất nghĩa, tức khắc chỉ chỉ trỏ trỏ.
Lúc này, Đường Hiên Nhân lại lộ ra một nụ cười, ngay sau đó, hắn móc ra một cây chủy thủ, không một chút do dự mà đâm vào thân thể mình.
“Không, cha......!!” Đường Nguyệt Nhu nhất thời không chịu được đả kích, liền té xỉu.
“Nhu Nhi....!” Trình Tiêu Nhiên vội vàng ôm lấy thân thể nàng, cũng không rảnh để lo chuyện kế tiếp ở nơi này, liền bế Đường Nguyệt Nhu ra bên ngoài.
Một hồi tiệc mừng thọ, lại dẫn ra vụ án đẫm máu vài năm trước, người giang hồ tức khắc lại có đề tài để nói chuyện.
Đại gia đồng thời khinh thường, lên án mạnh mẽ cách làm của Đường Hiên Nhân, cũng lại đàm luận về Hiên Viên cốc cùng Thiên Đô phủ - hai đại gia tộc lánh đời. Dĩ nhiên, thực lực của Phi Cung đang quật khởi cũng khó có thể đỡ nổi.
Tất cả mọi người đều không quên chấp kiếm kia của hồng y thiếu niên, kiếm pháp hoa mỹ Phi Sương kia, làm cho tâm của vô số người trong giang hồ tôn sùng, tên Hàn Lạc Thần này cũng dần dần đều được người người biết đến, nhà nhà biết đến.
Mà cái lúc này, người người nhà nhà đều biết Hàn Lạc Thần đang bị vây ở ngoài Hiên Viên cốc, đối với trận pháp phức tạp này, quả thực rất buồn bực đau đầu.
Ngày đó ở Đường gia, vừa mới giải quyết chuyện của Đường Hiên Nhân, tâm tình của Hàn Lạc Thần vẫn còn có điểm phức tạp, đang muốn cùng Lạc Yên nói nói mấy câu, kết quả là không đợi hắn tới gần, Hiên Viên Kiến Nguyệt liền mang theo ánh mắt âm u tiến về phía hắn.
“Ngươi chính là Hàn Lạc Thần?”
Đối mặt với đại cữu tử [1] tương lai, Hàn Lạc Thần bỗng nhiên có chút khẩn trương, giải quyết tâm nguyện nhiều năm, tâm tình có chút buồn bã mất mác cũng biến mất vô tung vô ảnh: “Đúng vậy, là ta......”
[1] Đại cữu tử: Anh vợ
Hắn còn chưa nói xong, Hiên Viên Kiến Nguyệt liền thong thả ung dung mà nói: “Ngươi che chở A Yên lâu nay, chúng ta giúp ngươi báo thù, ân tình này như vậy là hết đi? A Yên ra ngoài đã lâu, trưởng bối trong nhà cũng lo lắng không thôi, tại hạ quả thật là nên đem nàng trở về, các ngươi nói lời từ biệt đi.”
“Cái, cái gì?” Hàn Lạc Thần không nghĩ tới hắn sẽ nói ra như vậy, trong lòng được một trận cay đắng mặn chát. Ca ca của A Yên đây là không thừa nhận tình cảm của bọn họ sao?
Lạc Yên tuy rằng biết Hiên Viên Kiến Nguyệt sẽ mang nàng trở về, nhưng chính nàng cũng không nghĩ tới, ca ca hắn lại nhất đao lưỡng đoạn nàng và Hàn Lạc Thần, tức khắc cũng trở nên sốt ruột: “Ca ca.....”
“Ngươi đừng nói chuyện!” Hiên Viên Kiến Nguyệt dùng ánh mắt sắc bén liếc qua, làm Lạc Yên ngậm miệng, không còn phát ra tiếng động.
Tạ Phỉ Nhiên phe phẩy cái quạt biểu thị xem diễn thực đầy đủ, nhưng mỹ nhân Lan Trăn lại lộ ra vẻ mặt lo lắng cho Lạc Yên.
Hàn Lạc Thần đối với ánh mắt uy hiếp của Hiên Viên Kiến Nguyệt, mở miệng nói: “Ta cùng A Yên tâm đầu ý hợp, còn thỉnh huynh trưởng thành toàn cho.”
Ai là huynh trưởng của ngươi?! Hiên Viên Kiến Nguyệt nheo nheo cặp mắt đào hoa, cơ hồ mà muốn phun ra lửa.
Tạ Phỉ Nhiên tấm tắc hai tiếng, thầm nghĩ Hàn Lạc Thần này thật có năng lực a, đối đầu với A Nguyệt mà mặt thằng nhãi này cư nhiên không đổi sắc.
“Thỉnh Hàn cung chủ chớ có nói những lời vui đùa như vậy, A Yên nhà ta tuổi nhỏ thật sự dễ dàng.......”
“Ca ca, ta thích Hàn Lạc Thần!” Hiên Viên Kiến Nguyệt còn chưa nói xong lời, đã bị Lạc Yên vả mặt, sắc mặt hắn tức khắc biến thành đen thui, nhìn Hàn Lạc Thần cũng càng ngày càng không thuận mắt.
Nhìn một hồi giương cung bạt kiếm trước mắt, Tạ Phỉ Nhiên mặc kệ áp lực mà mở miệng nói: “A Nguyệt, ngươi hà tất gì mà lại đi chia rẽ đôi tình nhân? Không bằng ngươi cho bọn hắn một cơ hội đi?”
Lời nói này đã thành công làm ngọn lửa trong lòng Hiên Viên Kiến Nguyệt bùng lên.
Tạ Phỉ Nhiên vẫn như cũ mà cười đến phong kinh vân đạm, trong lòng lại buồn bực, kỳ thực hắn chỉ muốn đến xem diễn nhưng Lan Trăn lại cho hắn một ánh mắt uy hiếp đó a.