Edit: Luber
Beta: Maple
Tần Thương thấy Tô Trầm Sương không nói lời nào, còn đang định mở lời nữa lại nhìn thấy sư đệ nhà mình đang chuyên chú ngắm nhìn người trên giường, phảng phất giống như đang ngắm nhìn một trân bảo vậy. Hắn không khỏi chẹp một tiếng, lắc đầu.
“Sư đệ, người này chạy tới tìm ngươi, có thể thấy nàng thật sự tin tưởng ngươi, ngươi cứ chậm rãi chăm sóc nàng đi, ta đi về trước.”
Khoảnh khắc Tô Trầm Sương nghe Tần Thương nói Lạc Yên tin tưởng hắn, ánh mắt lại đổi, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra cái gì, nhàn nhạt ừ một tiếng, coi như là đã trả lời Tần Thương.
Tần Thương nhìn hắn lúc này cũng không có tâm tư để ý tới mình, nhịn không được bĩu môi.
Tuy rằng hắn rất cao hứng với chuyện tình cảm của sư đệ nhà mình nhưng bị hắt hủi như vậy hắn vẫn rất không vui a.
Hơn nữa, hai người kia từ khi nào đã chấp thuận ở bên nhau?
Vì sao hắn không biết? Sư đệ nhà mình không phải không có cảm xúc gì với Lạc Yên sao?
Tần Thương nhớ tới những lần bản thân nhắc tới Lạc Yên trước mặt Tô Trầm Sương, người này đều bày ra bộ mặt không tí cảm xúc, trong lòng càng thêm tò mò, muốn mở miệng hỏi một câu.
Nhưng mà, hắn còn chưa kịp mở miệng, đã bị Tô Trầm Sương-mới-phát-hiện-Tần-Thương-chưa-đi nhìn thoáng qua.
“Sư huynh, ngươi không phải đi rồi sao?”
Tần Thương: “......”
Suy nghĩ của hắn sai rồi. Được rồi, sư đệ nhà mình thích nữ hài tử này, hắn liền biến thành một tồn tại chướng mắt.
Tần Thương trong lòng ủy khuất khóc chít chít, trên mặt lại mang theo ôn nhu cười: “Ân, ta đang định đi.”
Tô Trầm Sương nga một tiếng, ánh mắt vẫn còn đặt ở trên giường, không cho hắn đến một ánh mắt.
Tần Thương lập tức cảm thấy tâm thật đau, nhưng mà hắn vẫn thật cao hứng. Chính là cảm giác heo nuôi trong nhà học được cách thưởng thức tư vị của cải trắng.
Chỉ là được tận mắt chứng kiến rồi nhận ra, Tô Trầm Sương cũng sẽ không để ý đến mình, Tần Thương đành phải đi về trước, hắn vừa đi ra ngoài vừa loạn tưởng.
—— Có nên viết thư báo sư phụ nhà mình chuyện này hay không?
Ân, một người vui không bằng mọi người cùng vui. Sư phụ hắn - lão nhân gia quan tâm chuyện chung thân đại sự của sư đệ nhà mình đã lâu, hảo đồ đệ này tất nhiên muốn an ủi tâm hắn, sẽ không khiến hắn luôn cho rằng tiểu đồ đệ của mình sẽ cô độc sống quãng đời còn lại.
Đến nỗi với sự kiện ngày mai phải đi du lịch, Tần Thương tỏ vẻ, hắn tạm thời không đi được rồi.Ở lại xem kịch hay đi, du lịch khi nào đi cũng được, sư đệ nhà mình thể hiện chính là rất khó thấy được!
Tần Thương đi rồi, trong phòng chỉ còn lại có hai người Tô Trầm Sương và Lạc Yên. Tuy có một người ngất, nhưng lại khiến họ không phát hiện ra cái cảnh tượng trai đơn gái chiếc ở chung một phòng này có bao nhiêu ái muội.
Tô Trầm Sương thấm ướt khăn, giúp Lạc Yên lau mồ hôi lạnh trên trán. Nhưng sau khi lau xong rồi,tay hắn vẫn không rời đi, ngược lại cứng đờ dừng trên trán nàng. Lúc này, hạ nhân vừa lúc đem thuốc đã sắc bê vào.
Tô Trầm Sương nghe được tiếng đập cửa liền phục hồi lại tinh thần, thu tay, đem khăn ném vào chậu nước, mới đứng dậy mở cửa.
Hạ nhân cho rằng chủ tử nhà mình sẽ để hắn đem dược vào. Vừa hành lễ xong đang chuẩn bị nhấc chân, kết quả Tô Trầm Sương đã lấy cái khay trong tay hắn từ lúc nào.
“Ngươi đi xuống đi.”
Hạ nhân ngẩn người, đến tận khi cánh của một lần nữa đóng lại, một câu “Dạ” kia của hắn mới được nói ra.
Thời điểm hạ nhân biết Tô Trầm Sương phân phó người mua thuốc sắc thuốc, còn tưởng rằng chủ tử nhà mình bị thương, tiểu đồng đưa thuốc tới cũng nghĩ như vậy.
Nhưng mà hắn nhớ tới tình huống vừa rồi, nhìn dáng vẻ của chủ tử nhà mình cũng không phải bị thương quá nặng a.
Nhưng mà rốt cục hắn cũng chẳng tìm tòi nghiên cứu ra cái gì. Bởi vì chủ tử nhà mình chủ tử đã đóng cửa, không có gây ra cái gì kì lạ, tiểu đồng đưa dược cũng chỉ có thể mang theo tiếc nuối mà trở về.