Edit: Maple
Beta: Maple
Nam Cung Dao vội vàng nói: “Không có không có, ta đương nhiên không chê ngươi làm bằng hữu.....”
Lạc Yên xì một chút bật cười, giờ này khắc này, nàng cười đến hoa chi loạn chiến [1], làm gì còn bộ dáng thương tâm đâu. Nam Cung Dao xem nàng cười thành cái dạng này, sao có thể không biết rằng mình đã mắc mưu, nhịn không được ôm lấy mặt: “A Yên!”
[1] Hoa chi loạn chiến 花枝乱颤: cười đến run rẩy cả người, cười đầy phóng túng, cười phá lên. Thành ngữ để hình dung trạng thái khi phụ nữ cười lớn, nhất là phụ nữ có chút phóng túng, phóng khoáng.
Lạc Yên nghịch ngợm mà le lưỡi, lại dựa vào ưu thế dáng người cao mà sờ đầu nàng, nói: “A Dao thật đáng yêu a.....”
Nam Cung Dao nhịn không được đỏ mặt, ngay sau đó lại tự phỉ nhổ chính mình trong lòng một phen. Nàng làm gì phải đỏ mặt với một nữ tử a?
Trong lòng tiểu nhân a a a kêu to, cuối cùng suy ra một đáp án, tất cả đều tại Lạc Yên quá câu nhân!
Nam Cung Dao nhìn gương mặt quyến rũ mỹ diễm của Lạc Yên, không khỏi nghĩ đến, nếu người trước mắt này là một nam nhân, vậy thì sẽ có bao nhiêu nữ nhi khuynh tâm vì người này a?
Tưởng tượng một chút cảnh chúng nữ vì Lạc Yên tranh giành tình cảm, thân Nam Cung Dao nhịn không được run lên.
Trong khi nàng đang tự phát tán tư duy, Lạc Yên đã buông tay nải trong tay ra. Nam Cung Dao lấy lại tinh thần liền nhìn thấy nàng lấy ra một cây đàn cổ từ trong bao quần áo, nhịn không được ngẩn người.
Thời điểm ở quán trà, Lạc Yên đặt tay nải trên lưng ngựa, cho nên nàng cũng không biết Lạc Yên mang theo một cây đàn cổ.
Mà nay, khi nhìn thấy đàn của Lạc Yên, nàng nhịn không được nhớ tới sự miêu tả của giang hồ với Cẩm Tú Cung.
Nghe đồn, Cẩm Tú Cung cung chủ bị tình yêu làm đau lòng, cho nên thành lập một môn phái chỉ dành cho nữ tử, lấy tên của mình đặt cho Cẩm Tú Cung.
Cẩm Tú Cung cung chủ lấy âm luật nổi danh, nàng soạn một môn âm công công pháp, đặt tên là Ma Âm đại pháp.
Ma Âm đại pháp có thể giết người vô hình. Lúc nãy Lạc Yên nói lên thân phận của nàng, Nam Cung Dao còn có chút hoài nghi, bất quá khi nhìn thấy cây đàn Lạc Yên, một tia hoài nghi kia cuối cùng liền biến mất. Lạc Yên quả thật là vị kia, Cẩm Tú Cung thiếu cung chủ.
Phượng Hoàng Cầm cũng không phải là ai cũng có thể cầm trên tay, nghe nói cây đàn này là do Chúc Cẩm Tú lệnh cho người dùng đồng mộc trân quý nhất tạo thành.
《Kinh Thi • định phương bên trong》 câu: “Thụ chi trăn lật, ghế đồng tử sơn, viên phạt cầm sắt“. [2]
[2]: Thụ chi trăn lật, ghế đồng tử sơn, viên phạt cầm sắt: ý nói rằng một cung điện chung quanh trồng trăn thụ cùng lật thụ, tử sơn cùng ghế đồng, sau khi lớn lên lại phạt đi để chế tạo cầm sắt. Câu này trích trong quyển Kinh Thi (một bộ tổng hợp thơ ca vô danh của Trung Quốc), tập “Định phương bên trong“.
Bởi vậy có thể thấy được, Phượng Hoàng Cầm này trân quý đến thế nào.
Tuy rằng Lạc Yên là người của nhất phái ma môn kia, Nam Cung Dao cũng không có hối hận vì đã kết giao bằng hữu. Nàng luôn làm việc tùy hứng, kết giao bằng hữu cũng như vậy.
Cứ tính Lạc Yên là người của nhất phái ma môn đi, vậy thì sao đâu? Nàng chính là bằng hữu của mình, mặc kệ hai phái chính tà.
Vào ban đêm, các nàng, hai nữ hài tử cùng nhau ngủ trên một cái giường.
Khách điếm tuy rằng nhỏ, bất quá giường dành cho hai người nằm vẫn đủ.
Sau khi Nam Cung Dao đào hôn, ở bên ngoài bôn ba mấy ngày, trèo lên giường cái liền ngủ rồi.
Lạc Yên nằm ở ngoài, nhìn màu xanh lá trên đỉnh đầu, tự hỏi tiếp theo nên đi đâu.
Nếu có thể xác định rằng Tô Trầm Sương cùng Hàn Lạc Thần và Kỷ Quan Lan có liên hệ, như vậy nàng cũng có thể tin tưởng mục tiêu nhiệm vụ của nàng là cùng một người.
Tuy rằng không biết vì sao Đào Yêu bảo mình công lược người ta, nhưng mà nếu xác định được là một người, trong lòng Lạc Yên yên tâm hơn rất nhiều.
Tuy rằng nàng thoạt nhìn cái gì cũng không để bụng, nhưng mà cùng vô số nam nhân ở bên nhau, nàng vẫn cảm thấy thực không thoải mái.
Trên người nàng chảy dòng máu của người kia, chuyện này đã làm nàng rất khó tiếp nhận rồi. Nàng cũng không muốn giống những nam nhân ngoài kia, thấy một người liền yêu một người.
Tự trau chuốt lại suy nghĩ của chính mình, Lạc Yên liền nhắm mắt lại, chuẩn bị ngủ. Chính là không biết như thế nào, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến thanh âm đánh nhau.
Lạc Yên cứ nhắm mắt lại mở mắt, nàng không kiên nhẫn mà nhíu nhíu mày, đôi mắt đẹp hiện lên một tia bực bội.