Mau Xuyên Liêu Tâm: Boss Đứng Lại!

Chương 84: Chương 84: Ngụy ảnh đế ôn nhuận như ngọc (32)




Edit: Cá

Beta: Maple

Sau khi《Phượng Loan》 official weibo post ảnh sân khấu, các diễn viên tự nhiên muốn chuyển phát, Kỷ Quan Lan còn rất hài lòng với buổi chụp ảnh tạo hình, bất quá khi nhìn thấy hội đẩy cp Mộc Dương Ngọc Dao, sắc mặt của hắn liền trầm xuống.

Không rảnh lo chuyển phát Weibo, chuyển khỏi tài khoản này, thay bằng tài khoản Weibo tự mình lập, hắn tiếp tục thực thi chuyện sự tình ngày hôm qua - tuyên truyền cp Quan Lan Lạc Yên

Lạc Yên quan đứng đỉnh đầu thanh niên: Lạc Yên quan xứng đỉnh đầu thanh niên! Lạc Yên quan xứng đỉnh đầu thanh niên! Lạc Yên quan xứng đỉnh đầu thanh niên!

Lạc Yên quan đứng đỉnh đầu thanh niên: Lạc Yên quan xứng đỉnh đầu thanh niên! Lạc Yên quan xứng đỉnh đầu thanh niên! Lạc Yên quan xứng đỉnh đầu thanh niên!

Lạc Yên quan đứng đỉnh đầu thanh niên: Lạc Yên quan xứng đỉnh đầu thanh niên! Lạc Yên quan xứng đỉnh đầu thanh niên! Lạc Yên quan xứng đỉnh đầu thanh niên!

...

Liên tiếp soạn nhiều cái liên tiếp, nhiều đến mức mà hội đẩy thuyền cp Mộc Dương Ngọc Dao nhắn lại đến bao phủ, Kỷ Quan Lan thở phát ra một hơi.

Cái gì mà cp Mộc Dương Ngọc Dao cp! Bọn họ xứng chỗ nào chứ? Lạc Yên chỉ có thể thành cặp cùng hắn mới tốt!

Thời điểm hắn đang yên lặng giận dỗi, bỗng có tiếng đập cửa.

Bọn họ đang đóng phim ở Giang Thành, nghỉ ở Lữ Quán. Phòng riêng làm từ gỗ, cách âm rất kém, cho nên Kỷ Quan Lan dễ dàng nghe thấy tiếng gõ cửa.

Hắn đang buồn bực trong lòng, lúc đi đến mở cửa, nét mặt không tránh khỏi vài tia mất kiên nhẫn, bất quá thời điểm nhìn người gõ cửa, trong ánh mắt hắn lập tức hiện lên vài tia vui mừng.

Bởi vì người đó chính là Lạc Yên!

Kỷ Quan Lan cố nén để khuôn mặt ít biểu hiện vẻ vui mừng nhất, nhưng mà hắn cũng không làm bộ làm tịch như trước kia, thanh khụ một tiếng, hỏi: “Ngươi tìm ta?”

Lạc Yên hừ một tiếng, khẽ cười nói: “Đây là phòng của ngươi, ta tới đây không tìm ngươi thì tìm ai?”

Kỷ Quan Lan khẽ khụ một tiếng: “Kia.... ngươi tìm ta có việc gì sao?”

Lạc Yên giơ chiếc hộp trên tay lên, nói: “Ta tới để cảm tạ ngươi.”

“Nói lời cảm tạ? Cảm tạ cái gì nhỉ?” Kỷ Quan Lan khó hiểu hỏi, trên mặt hiện lên vẻ hoang mang

Lạc Yên khẽ cười nói: “Cảm ơn ngươi vì đã nói chuyện thay ta ở trên Weibo.”

Phản ứng đầu tiên của Kỷ Quan Lan chính là, lẽ nào cô biết việc mình giúp cô cấu xé hắc phấn, bất quá sau đó hắn liền nghĩ đến việc Lạc Yên không thể nào biết việc đó được, như vậy, lời cảm tạ mà nàng nói tới chắc là cái Weibo mà hắn chuyển phát kia.

“Không cần khách khí.” Kỷ Quan Lan nói xong vế sau, cảm thấy lời này quá mức lãnh ngạnh, lại bổ sung thêm: “Kỹ năng diễn xuất của ngươi không tồi, ta thật sự muốn hợp tác cùng ngươi!”

“Ta vẫn muốn nói lời cảm ơn với ngươi.” Lạc Yên cười cười, đưa hộp quà qua lại: “Đây là ta cất công làm chút bánh quy cho ngươi, xem như báo đáp ngươi ra tay, nhưng cũng không biết ngươi có thích ăn hay không...”

Cô còn chưa nói xong, Kỷ Quan Lan liền giật lấy hộp quà, nhưng khi hộp vừa chạm đến tay, hắn thấy mình biểu hiện hơi quá nóng nảy, liền khụ khụ một tiếng, nói: “Ta thật sự thích, cảm ơn...”

Lạc Yên nhìn tai hắn đỏ ửng, cố nhịn cười, rồi khẽ cười nói: “Không cần khách khí, về sau ta còn cộng tác với đoàn làm phim nhiều, mong được ngươi chỉ giáo cho.”

Kỷ Quan Lan rụt rè ừ một tiếng, nói: “Có gì thắc mắc, ngươi cứ trực tiếp hỏi ta, ta lúc nào cũng rảnh.”

“Được.” Lạc Yên gật đầu đáp, hai người nói chuyện một lúc lâu, lúc nhìn thời gian không còn sớm, cô mới cáo từ rời đi.

Kỷ Quan Lan đứng ngây một lúc, nhìn bóng nàng khuất đi, hắn mới vào phòng.

Ôm hộp quà của Lạc Yên, hắn nhịn không được xem đi xem lại vài lần, nét mặt vẫn hiện lên thần thái phi dương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.