Mau Xuyên Liêu Tâm: Boss Đứng Lại!

Chương 52: Chương 52: Nhiệm vụ chân chính




Edit: Sweetie_Daisy

Beta: SSNNA_anh12

“Chào mừng trở về, A Yên...” Một âm thanh mềm mại quen thuộc vang lên. Lạc Yên mở to mắt, xung quanh là một mảng trắng xóa. Đây là tuyết sơn vạn dặm mà nàng quen thuộc.

Nàng rủ mắt, che khuất cảm xúc phức tạp đang hiện hữu trong đôi con ngươi.

Lạc Yên nhớ lại thần sắc của Hàn Lạc Thần lúc đang trong bờ vực hấp hối. Nàng biết rõ, đến cuối cùng, điều hắn muốn nói chính là kiếp sau gặp lại. Nàng hiểu hắn như vậy, nhưng cuối cùng nàng lại không thể đáp ứng hắn một tiếng kiếp sau gặp lại.

Trong lòng Lạc Yên chua xót một hồi. Thật xin lỗi Lạc Thần, chúng ta không có kiếp sau đâu.

“A Yên, ở thế giới kia ngươi cảm thấy như thế nào?” Thanh âm hàm chứa sự vui vẻ của Đào Yêu đánh gãy suy nghĩ của nàng.

Lạc Yên ngẩng đầu lên, con ngươi đen tuyền trộn lẫn sắc tím không có lấy một tia gợn sóng, phảng phất như không bị một chút ảnh hưởng nào. Chỉ có nàng biết rõ, lòng của nàng đang rơi lệ.

“Khi nào có thể đi đến thế giới kế tiếp?” Lạc Yên nhàn nhạt hỏi.

“Đừng nóng vội, đừng nóng vội, trước tiên ta nói cho ngươi biết một chuyện...” Đào Yêu cười hì hì nói. Lạc Yên ừ một tiếng, vẻ mặt không có gì thay đổi, tựa như cái gì cũng không thèm để ý.

Đào Yêu cũng không quan tâm đến thái độ của nàng, vẫn cười hì hì như cũ mà mở miệng: “Thế giới ngươi vừa mới trải qua kỳ thật chỉ xem như là thử nghiệm của ngươi.”

“Thử nghiệm?” Trong mắt của Lạc Yên nhiều thêm một tia khó hiểu.

“Đúng vậy, thử nghiệm.” Đào Yêu khẽ gật đầu. “Khí vận giả trong 3000 thế giới không ít, tất cả mọi người cho rằng nam nữ chủ hoặc nam phụ gì đó đều là những người thừa kế khí vận to lớn, thật ra không phải vậy...”

Ánh sáng trong mắt Đào Yêu xoay chuyển, nói tiếp: “Thật ra những người thừa kế khí vận to lớn hoàn toàn là những nhân vật thần bí thường không xuất hiện. Ví dụ như Hàn Lạc Thần của thế giới mà ngươi vừa mới đi qua kia...”

Nghe được cái tên này, thần sắc Lạc Yên có chút biến hóa, nhưng rất nhanh đã bị nàng che giấu thật tốt. Nếu như không phải luôn luôn đặt chú ý trên người nàng, thì nhất định sẽ bỏ qua cái biểu tình kia của nàng.

Nắm được biểu tình như dự đoán của Lạc Yên ở trong mắt, Đào Yêu khẽ gật đầu, nói tiếp: “Có lẽ ngươi không biết, bên trong thoại bản có một người như vậy, thời gian bọn họ xuất hiện không nhiều lắm, nhưng bọn họ có thể ngửa tay làm mây, lật tay làm mưa [1]. Đây mới thật sự là đứa con mà Thiên Đạo ưu ái!”

[1] Gốc: Phiên thủ vi vân, phúc thủ vi vũ (翻手为云、覆手为雨): Ý nghĩa của thành ngữ này là chỉ sự thay đổi như chong chóng, không thể bắt kịp. Nghĩa bóng chỉ những người hay thủ đoạn, phản phúc, lèo lái, đảo điên.

“Lúc đầu ta không nói cho ngươi biết, mục tiêu nhiệm vụ của ngươi là gì, kỳ thật coi như là một thử nghiệm. Nếu như người mà ngươi lựa chọn không phải là Hàn Lạc Thần, vậy thì ngươi cũng sẽ bị vứt bỏ, thế giới kia chính là điểm kết thúc của ngươi...”

Nghe như vậy, Lạc Yên không khỏi tự giễu mà cười cười. Quả nhiên, nàng biết rõ sự tình sẽ không đơn giản như vậy. Nàng nghĩ, trước khi Đào Yêu đến tìm nàng, hẳn là đã đi tìm không ít người rồi?

“Vậy ta coi như là đã thông qua khảo nghiệm của ngươi rồi à?”

“Đương nhiên.” Thanh âm của Đào Yêu tựa như hàm chứa vài phần hài lòng. Lúc nàng nói lời này, Lạc Yên có cảm giác trước mắt hiện lên một tia sáng trắng. Thời điểm lấy lại tinh thần, giữa cổ tay đã nhiều thêm một ấn ký, là đóa sen trắng.

“Đợi đến lúc đóa hoa sen này biến thành màu đỏ thẫm, nhiệm vụ của ngươi cũng sẽ chấm dứt. Ta không có cách nào cho ngươi bất kỳ sự trợ giúp gì, tất cả đều yêu cầu ngươi phải tự mình cố gắng.”

Lạc Yên khẽ gật đầu. Nàng vốn dĩ không hy vọng xa vời có thể được trợ giúp gì cả, dựa vào người khác không bằng dựa vào bản thân mình, đạo lý này nàng vẫn biết rõ.

“Này, A Yên, kế tiếp ngươi phải tiếp tục lên đường rồi.” Đào Yêu sung sướng cười nói: “Nhớ kỹ, mục tiêu nhiệm vụ của ngươi chính là những người không thường xuất hiện, nhưng có thể làm mưa làm gió. Cũng là Boss ẩn mình trong truyền thuyết, đừng có nhầm lẫn.”

“Hơn nữa, thế giới tiếp theo sẽ không đơn giản giống như thế giới thử nghiệm đâu, ngươi phải chuẩn bị thật tốt đấy.”

Lạc Yên gật đầu, ý bảo Đào Yêu có thể đưa nàng đến thế giới kế tiếp rồi.

“A Yên thật tích cực quá đi, ta đây liền chúc A Yên lên đường vui vẻ...” Vừa mới nói xong, ý thức của Lạc Yên dần dần mơ hồ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.