Tiểu thư, người mau dậy đi, đừng ngủ nữa. Có chuyện lớn rồi! Diệc Ly hốt hoảng, quên cả việc gõ cửa, xông thẳng vào trong phòng, dựng người Vân Di dậy.
Cô dụi dụi mắt Chuyện gì thế? Sáng sớm đã ồn ào như vậy?
Người mau mau, ra nhận thánh chỉ Diệc Ly gấp đến nỗi ăn nói lộn xộn, nhanh giúp chủ tử gọn gàng, nhanh chóng nhất có thể.
Vân Di ngẩn người. Thánh chỉ nào?
Tiểu thư Vân Di tiếp chỉ...Phụng thiên thừa vận. Hoàng đế chiếu viết... tiểu thư Vân Di tài võ công hơn người, nay giúp vua huấn luyện quân lính triều đình. Ban lệnh hổ phù, bắt đầu từ mai vào cung thi hành...khâm xử Tiếng công công đều đều vang lên khắp sân viện nhà Vân Di.
Đạ ơn hoàng thượng
Vân Di ngơ ngác đứng dậy tiếp chỉ, trong lòng một đống câu hỏi thắc mắc, cô...từ khi nào được hoàng thượng nhìn trúng ấy vậy.
[ Ting: Nhiệm vụ phụ tuyến - Trở thành người huấn luyện cho quân lính triều đình ]
Phụ thân Vân Di khôn khéo sai người biếu công công vài tờ ngân phiếu để đi dọc đường, tiễn người. Rồi họp gia tộc lại bàn việc của cô.
Vân Di lúc này đang được Tiểu Hắc ở bên giải thích.
Kí chủ, do lần trước có tướng quân nghe được danh tiếng của cô. Bèn tò mò xem hư thực thế nào. Kết quả, bị cô đánh cho một trận. Ấn tượng vô cùng, nên quyết định bẩm báo vua xin cho huấn luyện đội binh lính. Chuyện là thế đấy.
Vân Di đến cạn ngôn, lí do sao thiếu muối vậy.
Kí chủ, cô có muốn xem ảnh không? Tiểu Hắc gợi ý.
Có, tôi muốn xem Vân Di hào hứng, cô đặc biệt muốn biết mặt vị tướng quân này nha.
Tiểu Hắc đôi tay linh hoạt lướt một chút. Trên mặt liền hiện ra hình ảnh của một người đàn ông.
Cô khẽ xoa cằm, ừm, nhớ ra rồi. Người này, lúc ấy đặt rất nhiều ngân lượng yêu cầu cô tỉ thí với hắn hơn năm chục ván. Cuối cùng thua không dậy được nữa, phải gọi người đến đón về. Nên Vân Di có chút ấn tượng, không ngờ lại là tướng quân.
Đúng rồi, tôi quên mất không nói với kí chủ. Mức độ hảo cảm nam chính dành cho kí chủ, đã nâng bậc thành yêu thích. Kí chủ, cố gắng phát huy nha Tiểu Hắc nháy mắt, cổ vũ tinh thần.
Vân Di im lặng, trực tiếp kéo Tiểu Hắc, véo cho hai cái má sưng tấy.
Hu hu, sao kí chủ lại hành hạ tôi như thế? Tiểu Hắc siêu ủy khuất, rơi lệ không thôi.
Còn phải nói, rốt cục sao Mỗ Hiên có hảo cảm yêu thích với tôi, tại sao không báo? Tôi còn tưởng mình công lược thất bại rồi chứ. Mãi mãi không nhích lên được một tẹo. Vân Di hùng hổ, hận không thể biến Tiểu Hắc thành bánh bao nhân thịt luôn bây giờ.
Xin lỗi kí chủ...hệ thống đang phải nâng cấp nên thông báo cho cô hơi muộn Tiểu Hắc ăn năn, hai tay chọc chọc vào nhau, đáng thương không thôi.
Vân Di thở hắt ra, hừ. Bỏ đi, mặt đáng yêu kia vẫn lợi hại nhất Vậy hảo cảm yêu thích của Mỗ Hiên xuất hiện khi nào?
Đó là khi cô lên thăm chùa được Mỗ Hiên đến đón gần cổng chùa. Hảo cảm một bước thành yêu thích kí chủ .
Vân Di lười nhác gật đầu, bước vào trong, mọi người trong gia đình có mặt đầy đủ. Có lẽ đợi mỗi mình cô.
Bàn bạc công việc một hồi. Ngắm nhìn binh phù trong tay, không ngờ rằng hoàng thượng lại đưa cho một thiếu nữ như cô cái lệnh bài lớn như vậy.
Lệnh hổ phù này lệnh bài trong quân đội, dùng chỉ huy, đặc huấn luyện. Có thể nói rằng, hổ phù này duy nhất chỉ một, tuy nhiên, hổ phù chỉ đứng sau long phù. Long phù vốn dĩ có hai thẻ bài, một cái do tướng quân giữ, còn lại hình như hoàng thượng vẫn cầm thì phải. Bình phù này được làm ra lệnh xuất binh, chỉ đạo đánh giặc. Vân Di trầm dư, từ đầu cô xuyên đến giờ, cốt truyện bị thay đổi khá nhiều... chắc sẽ không có biến cố gì chứ.
Ngay sáng hôm sau, Vân Di được người triều đình đến rước kiệu đón, hàng người bên đường nhìn hiếu kì vô cùng, tò mò ngó vào. Mẫu thân chấm chấm nước mắt...khổ thân con gái tôi... ngân phiếu...cũng rất đáng thương... Thấy phu nhân mình khóc thương tâm, phụ thân vỗ vai an ủi, tự hào nhìn đứa con gái, trước giờ nữ tử có thể được phát thẻ bài cao như thế trước đây rất ít. Nói cho cùng, thế giới này cũng không quá cổ hủ khái niệm Trọng nam khinh nữ . Nếu nữ tử nào có tài vẫn sẽ được trọng dụng...căn bản là rất ít.
Vân Di, con đi chuyến này, nhớ phải làm rạng danh tổ tông. Nhất định phải cẩn thận, không được làm mình bị thương. Biết chưa?
Cô cúi đầu kính lễ Vâng, lời nói phụ thân, con nhất định sẽ khắc ghi, không còn sớm nữa, hai người vào nghỉ ngơi đi. Con xin phép lên đường .
Đi một đoạn đường xa, Vân Di cảm thấy thật sự cái mông của mình không ổn. Có lẽ, chưa quen lắm việc ngồi xe ngựa. Diệc Ly bên cạnh thấy vậy, lo lắng nhìn chủ tử.
Người khó chịu lắm sao, có cần nghỉ ngơi không?
Không cần, chắc cũng sắp đến nơi rồi Vân Di trực tiếp xua tay, lắc đầu
Theo như sự phân phó của công công, cô phải lên hành lễ hoàng thượng xong mới được đến doanh trại.
Tiểu nha đầu, còn nhớ ta không? Hành lễ hoàng thượng xong, Vân Di được phép lui ra ngoài. Tướng quân từ đâu xông đến, gương mặt vui vẻ, hứng thú nhìn cô.
Tiểu nữ Vân Di xin bái kiến tướng quân Vân Di vô cùng lễ phép, cúi gập người hành lễ
Không cần, không cần. Nếu so vị trí hiện tại trong quân đội, ngươi chỉ kém ta một bậc. Nên không cần khách khí như thế Lý Hoành thấy nha đầu này rất thú vị, cách hành xử hôm nay và hôm lần đầu gặp khác nhau một trời một vực, ông xoa xoa chòm râu trước cằm, sắp tới sẽ có rất nhiều chuyện hay để xem đây.
Vân Di biết được phỉ nhổ một phen, thú vị cái đầu ngươi. Nhờ ơn của ông mà ta phải vác cái tấm thân đi làm mấy việc linh tinh. Làm mất thời gian đi công lược Mỗ Hiên của ta.
Sau một lệnh tập trung, quân lính nhanh chóng tập hợp, Lý Hoành nhìn qua một chút, oai nghiêm nói. Từ nay sẽ có một người đến thay ta để huấn luyện các ngươi, các ngươi biết chưa?
Rõ Đồng loạt vang lên
Vân Di mặc một y phục đơn giản, gọn gàng dễ hoạt động, vất bỏ tất cả các trang sức rườm rà, cô buộc tóc dài của mình lên cao, cả người vẫn không mất đi vẻ cao quý đứng trước vạn nam nhân trông vô cùng khí phách.
Ta là tên Vân Di, từ nay việc huấn luyện các ngươi sẽ do ta đảm nhiệm
Binh lính ở dưới lập tức nhao nhao lên, bởi không nghĩ người đảm nhận họ lại y rằng là một nữ hài tử nhỏ tuổi trông yếu ớt như cành liễu. Một số người không nhất trí, vẻ mặt khinh bỉ hiện rõ, giọng nói đầy vẻ giễu cợt.
Muốn huấn luyện bọn ta, e rằng tiểu cô nương hay là quay về nhà mà thêu may, học chăm sóc cho phu quân tương lai của mình thì tốt hơn
Tức thì, cả vạn người cười cợt thích thú.
Vân Di cười lạnh, nhảy từ trên cao xuống, lấy một cái côn nhị khúc dài ở gần đấy. Lấy thẻ bài trong người ra, dơ lên trước mặt bằng đấy quân lính, đung đưa qua lại Thấy cái này không, nếu hôm nay ai đánh thắng ta, lập tức thẻ bài này của người đấy. Chắc ai trong đây cũng rất rõ cái lệnh bài này rồi nhỉ?
Nhất thời, xung quanh im lặng. Đừng đùa, có được thẻ bài kia, chắc chắn ai trong số họ đều có thể một bước lên tiên. Đây đích thị là miếng thịt ngon trời ban rồi.
Lý Hoành thích thú nhìn nha đầu trước mặt, ông không muốn giúp, bởi muốn được người khác nghe theo mình thì phải khiến người ta...tâm phục khẩu phục, bản thân ông đã ngả nón đối với nha đầu này từ lâu. Chỉ tiếc rằng...quân lính dưới kia.... Lý Hoành vô cùng nhàn rỗi ngồi xem kịch hay.
Tiểu cô nương nói vậy, chúng ta không khách khí nữa Khí thế lập tức bùng nổ. Dù sao họ cũng là đội tinh nhuệ của triều đình, sao có thể thua một tiểu nữ được.
Mời, mỗi người có thể chọn cho mình một vũ khí yêu thích Vân Di nhàn nhạt nói, hất mặt về đống vũ khí cách đấy không xa. Lệnh bài này à, xin lỗi, cô không có ham.
Hoàng hôn bắt đầu buông xuống, ánh nắng chiều tà nhạt dần, Vân Di ngắm nhìn xung quanh, thỉnh thoảng thấy đàn chim sẽ bay về tổ muộn, đám mây nhè nhẹ trôi chầm chập trên bầu trời. Cô thở dài, lười biếng nhảy xuống, liếc nhìn đống người chất cao như núi.
Bắt đầu từ mai, ai không nghe lệnh bổn cô nương, lập tức sẽ đánh cho tàn phế. Đã rõ chưa?
R..õ Tiếng yếu ớt, run run đáp trả. Họ bây giờ có chết cũng không dám khiêu khích người trước mặt. Vẻ mặt dễ thương, diễm lệ... ấy thế mà ra đòn vô cùng hiểm ác, một chiêu liền đánh gục bao nhiêu người. Có cho họ vàng cũng không bao giờ dám cãi lại nữa.
Lý Hoành nhìn đống người trước mặt, lạnh sống lưng, toàn bộ binh lính triều đình đều bị Vân Di đánh cho bầm dập, rất an tĩnh xếp chồng lên nhau. Nhưng bản thân ông cũng không nén nổi cười, tự dưng nghĩ đến hình ảnh mình trước kia lần đầu được lĩnh ngộ tài võ thuật của cô. Chắc câu chuyện này nhất định sẽ được truyền về sau mãi mãi nhất. Là một bài học nhớ đời cho binh lính.