Vân Di mỉm cười giải thích, dáng vẻ cung kính người đối diện Tôi là người hầu của ngài, đương nhiên sẽ túc trực bên ngài rồi .
Hạo Trạch im lặng, mặc kệ Vân Di đứng đấy, không nói gì, làm tiếp việc của mình.
Vân Di bực bội không thôi, chân tay ngứa ngáy, nụ cười trên môi cũng méo dần đi, tôi nói này nam chính, người máy cũng cần nghỉ ngơi đấy, anh xem bây giờ đêm muộn rồi, không tính cho người ta nghỉ hả?
Cô mau về phòng đi, tôi yên tĩnh ngủ một lúc lâu sau, Hạo Trạch cuối cùng cũng ngừng tay làm, nhàn nhạt nói với Vân Di, rồi anh ta bước đến bên giường cỡ lớn mền mại, thản nhiên nằm lên, trực tiếp coi Vân Di như không khí không thèm quan tâm, Hạo Trạch lấy một đoạn dây gần đấy cắm vào cổ mình.
Vân Di phùng má, trợn mắt. Má nó, sao anh không nói sớm, làm lão nương đứng đợi lệnh của anh nãy giờ.
Vân Di suy nghĩ, ngầm đoán, cái dây đang gắn ở cô Hạo Trạch, có lẽ là dây kết nối năng lượng cho anh ta.
Tiếp đến, Hạo Trạch xoay người, vươn tay với ấn nút đỏ ở đầu giường. Sau đó, không biết từ đâu xuất hiện vô số các tia ánh sáng đỏ li ti, đan chéo vào nhau từ từ tiến vào tất cả góc trong phòng.
Nếu cô chạm vào mấy tia đấy, tôi không đảm bảo cô sẽ lành lặn mà về phòng đâu lúc Vân Di tưởng chừng Hạo Trạch đã bật chế độ tắt giác quan, ai ngờ, anh ta bỗng dưng lên tiếng, làm Vân Di có chút giật mình.
Xin lỗi ngài, tôi lập tức đi luôn. Chúc ngài có một giấc ngủ ngon Vân Di mỉn cười ôn nhu đầy hối lỗi, nhẹ nhàng bước ra ngoài, còn thận trọng đóng cửa rất khẽ chỉ sợ người bên trong sẽ khó chịu với tiếng động ồn nhẹ.
Chỉ có Tiểu Hắc biết rằng, bàn tay Vân Di đang nắm chặt thành quả đấm, nụ cười của cô làm nó run rum. Vân Di đang rất giận.
Cô mín chặt môi, tâm tình khó chịu, vị nam chính này... rất muốn giết chết.
Vân Di bước từng bước trên hành lang, trong đầu suy nghĩ một đống kế hoạch, cô nhếch miệng cười có chút quỷ dị...
Hạo Trạch trở mình, tỉnh dậy, bước chân xuống giường, đến bên cửa sổ, vỗ tay một cái, rèm cửa tự động mở, những ánh sáng ấm áp buổi sớm nhanh chóng ùa vào làm bừng tỉnh cả căn phòng.
Chào ngài, chúc ngài một buổi sáng tốt lành Hạo Trạch mở cửa ra, đập vào mắt ánh là bóng dáng của Vân Di trong trang phục hầu gái, mái tóc được buông xõa vai, cái đầu hơi nghiêng, đang tươi tắn đầy sức sống nhìn mình.
Hạo Trạch Ừ một tiếng, lướt qua cô, bước đi trước, Vân Di rất ngoan ngoãn bước theo sau.
Cô nhìn mình trong bộ đồ nữ hầu, lập tức dựng ngón tay giữa.
Định mệnh, cô thật sự không muốn mặc cái bộ giống cosplay này đâu, tất cả đều bị bắt buộc cả.
Thưa ngài, lịch trình hôm nay của ngài gồm có là đến bảo vệ tổng thống nước K sang bên nước M để kí hội thảo. Sau đó, khảo sát tình hình bên chính trị quân sự bên nước G...v...v Vân Di rất lưu loát đọc lên một loạt việc mà Hạo Trạch phải làm. Đồng thời, giúp Hạo Trạch ghi nhớ vào trong não bộ và cuối vùng sửa sang lại chút bộ đồ của anh ta.
Mọi việc đã sẵn sàng, chúc ngài thượng lộ bình an Vân Di lùi một bước, cúi đầu chào Hạo Trạch, trên môi vẫn luôn mỉm cười.
Hạo Trạch từ đầu đến cuối vẫn không nói một câu nào. Con ngươi màu xanh đang phản chiếu người con gái trước mặt, mặt không cảm xúc. Hạo Trạch xoay xoay đầu ngón tay, biến mất.
Vân Di tặc lưỡi, tương lai có khác, phương tiện đi nhanh thật. Cô ngoảnh mặt bước vào trong, làm mấy việc đang bỏ dở.
Này, cô kia, cô là người mới vào hôm qua đúng không Vân Di đang thu dọn sắp xếp lại đồ của Hạo Trạch bỗng nghe thấy tiếng nói ở ngoài cửa, nhướng mày, xoay người lại.
Phải nhìn đám người trước mặt, Vân Di gật đầu thừa nhận Có việc?
Sao cái thứ cyborg như cô lại được quản gia nhìn chúng nhỉ? Đám người hầu khinh khỉnh nhìn Vân Di.
Trong lòng cô cười lạnh, hóa ra đang dở trò ma cũ bắt nạt ma mới hả?