Kí chủ, cô muốn bị giết sớm hay sao mà lại dám trêu chọc nam chính thế? Mau buông ra, Cao Tử là kẻ ăn thịt người đấy! Tiểu Hắc kích động gào lên khi nhìn thấy mấy hành động đáng sợ của Vân Di.
Tôi biết Vân Di hết sức nghiêm túc đáp nhưng kịp để dứt lời.... Moa, dễ thương quá, bộ lông mền quá. Ư, sờ thật thích .
Tiểu Hắc ...='=... kí chủ, hành động của cô đã bán đứng cô kìa. Vân Di, cô đúng là không có tiền đồ. Quá xấu hổ.
Biết sao được, gặp những con vật đáng yêu, cô liền bị mất phòng bị mà lao đến Tiểu Hắc, tôi tự biết chừng mực hành động của mình. Cậu không cần lo lắng .
Tiểu Hắc im lặng không nói gì. Một lúc sau, trực tiếp ngắt kết nối với Vân Di. Cô đã thử liên lạc với Tiểu Hắc mấy lần đều không được. Haiz, cục cưng lần này giận thật rồi. Lần tới nhất định phải tìm cách làm lành với mèo nhỏ rồi...
Vân Di chợt cảm thấy cơn đau từ gáy truyền thẳng lên đầu. Cô mơ hồ thấy thấy ánh sáng màu tím nhạt bao quanh lấy con sói, loáng thoáng xuất hiện bóng dáng người đàn ông trước mắt. Khi ý thức mất dần đi, Vân Di cảm thán một câu... CMN, cơ bụng kia... quá mất máu.
Cao Từ nhìn người mà mình vừa làm bất tỉnh nhân sự, không biết đang suy nghĩ gì. Hắn ta cúi xuống, nhẹ nhàng nhấc Vân Di, ném lên vai. Cao Tử nghĩ kĩ rồi, một ngụm mà nuốt nữ nhân vào bụng thì hơi tiếng. Mang về thưởng thức dần từng chút một, chả phải tốt hơn sao? Chưa kể đến, nữ nhân loài người dám đem ta so sánh với loại cẩu bẩn thỉu, đần độn ấy. Xem ra, cái chết đối với nữ nhân này quá nhẹ, nhìn thức ăn mình giãy dụa bất lực khi biết sắp bị giết, biểu cảm ấy... đúng là rất thu hút hắn.
Cao Từ gật gù với ý kiến của mình, nhướn mày, khóe môi công lên. Dưới ánh trăng lộ ra gương mặt tà ác không kém phần ma mị quấn hút, dáng người to lớn vạm vỡ. Bởi ánh trăng phản chiếu mới lộ cơ thịt săn chắc, có thể thấy rõ những bắp tay chân, cơ bụng quyến rũ mê hoặc. Bóng dáng Cao Từ cứ thế mất hút trong màn đêm.
Tộc trưởng, người đi vừa đi đâu về vậy? Bọn con vừa quay đi đã không thấy người đâu. A, tộc trưởng trên vai người là nhân loại phải không? Mùi của nhân loại này thơm quá .
Đúng, đúng, tộc trưởng, ngài mau cho bọn con ném thử với .
Cao Tử vừa về đến bộ tộc liền bị đám lang nhân cùng lũ thuộc hạ vây đến.
Đồ ăn của ta, từ lúc nào cho phép các ngươi động vào thế? Con ngươi đỏ của Cao Tử lóe lên tia hung ác, khí tỏa ra thập phần lãnh đạm. Làm tất cả những người sói ở đấy tự động nuốt nuốt nước bọt, lùi ra ba bước, im lặng tuyệt đối. Đừng đùa, tộc trưởng là kẻ khát máu, hung hãn nhất mà họ từng biết. Cho họ chục cái mạng họ cũng không dám cãi lời, chứ đừng nói làm phật ý của tộc trưởng.
Cao Tử chính là người sói hiếm duy nhất sở hữu bộ lông đen tuyền và đôi ngươi đỏ rực như lửa. Từ khi giết chết tộc trưởng tiền nhiệm, Cao Tử nắm quyền khiến cho bộ tộc ngày càng hưng thịnh đi lên. Vì vậy, ai trong bộ tộc sợ sệt và kính nể Cao Tử. Tiếng tăm của Cao Từ không còn quá xa lạ với nhân thú, chỉ cần nghe đến thôi cũng đủ để họ run rẩy, sợ hãi rồi.
Ném thức ăn vào một góc, Cao Tử thắp sáng ngọn đuốc, chốc chốc là sáng bừng cả hang động của riêng hắn. Cao Tử tiến đến chỗ Vân Di nằm, hắn liền ngồi xuống, nhìm chằm chằm không chớp măt.
Cao Tử thoáng chú ý cái tấm vải lụa đang che nửa mặt của cô, khăn này... thật khó coi. Hắn ta quyết định giật phắt cái ra, liếc cái mặt của Vân Di có vết sẹo to có chút dọa người, tặc lưỡi buông một câu.
Nhân loại này... Quá xấu! .
Cao Tử đứng dậy, toan bỏ đi nhưng lại dừng lại, quay đầu nhìn Vân Di Xấu như thế mà mùi lại hấp dẫn, trông ngon miệng như thế .
Vân Di mà biết được mình bị chê tả tơi không thèm để lại chút mặt mũi nào cho cô, nhất định sẽ nghiến răng ken két, gân xanh nổi đầy mặt. Sau đó, sẽ mài dao mà thịt husky nam chính ngay tại chỗ, ăn không thừa miếng nào! Tiếc rằng...
Cao Tử không kìm được, cúi xuống, từ từ liếm láp cái cổ trắng ngần của Vân Di. Con mắt Cao Tử bỗng mở to đầy ngạc nhiên. Ngon quá! Mới nếm thử ở đầu lưỡi thôi, đã khiến cho hắn tê dại, mê man như vậy rồi. Không biết cắn sẽ tuyệt vời đến thế nào? Cao Tử không chần chừ nghĩ nhiều, vội vàng cắn lên cổ Vân Di. Rất nhanh trên cô xuất hiện một giọt máu xuất, hắn vội vàng hút sạch giọt máu ấy, để một vệt hồng đầy bắt mắt, kích thích thị giác.
Cực phẩm, coi như tạm được Cao Tử thỏa mãn lau màu đỏ hồng trên khóe môi. Đồ ăn tốt như vậy lại còn hợp khẩu vị, hắn tốt hết vẫn nên vừa ăn vừa vỗ béo, nuốt nhanh quá lại, hắn tiếc.
Cao Tử đảo mắt qua Vân Di sau khi bị buộc thành cái bánh chưng lần nữa, xong ưng ý gật đầu hóa thành sói, bắt đầu một cuộc săn mồi buổi đêm mới.
Vân Di thở dài thườn thượt, bất lực nhìn người phía trước. Nữ chính, cô đúng là âm hồn không tan, kiểu gì cô cũng kiếm được chỗ của nam chính.
*** Lời thông báo nho nhỏ ***
Chào các bạn, lại là mình đây. Haizz, thật sự xin lỗi các bạn vì gần cả tuần này không ra chương mới. Lí do vì mình đang bận ôn thi hết môn nên không có thời gian up chương mới lên. Vì vậy, mình sẽ tạm ngừng đăng chương trong hai tuần. Sau hai tuần ấy, hứa với mọi người sẽ up chương đều đều và thường xuyên. Mong là 2 tuần tới các bạn sẽ vẫn ủng hộ truyện và đừng quên mình (;´д`)ゞ ( hic, quên một tí cũng không sao). Lời cuối cảm ơn mọi người +。゚φ(ゝω・`○)+。゚... và hẹn gặp lại. Yêu nhiều ❤❤❤