Editor: Bạch Diệp Thảo
Thời gian từng chút trôi qua, các thú nhân đều nôn nóng chờ đợi ngoài phòng.
Hai vị Vu sư trong phòng đều rất bận rộn.
Bắc Vũ Đường để Viêm Mông lau hết máu loãng trên người Ân Lâm đi trước, rửa sạch vết thương xong lại đắp thảo dược sát trùng lên. Khi thảo dược dán vào người, Ân Lâm không kiềm được kêu lên một tiếng, đầu đầy mồ hôi.
“Nhịn một lát, sẽ hết nhanh thôi.” Bắc Vũ Đường nói với hắn.
Ân Lâm gật đầu.
Quả nhiên, sau khi đau đớn qua đi, cảm giác mát lạnh từ miệng vết thương truyền đến, cảm giác đau đớn bỏng rát đã biến mất.
Ân Lâm ngạc nhiên nhìn đống lá trên người mình.
Một lát sau, Bắc Vũ Đường để Viêm Mông lấy toàn bộ cành lá trên người Ân Lâm xuống, thay thảo dược cầm máu, dùng da thú đã cất cột chắc miệng vết thương trên người Ân Lâm.
Xử lý xong hai việc này ước chừng mất nửa giờ. Lúc này thuốc đang nấu đã sôi. Cô dùng ống trúc múc một chén gỗ, để Ân Lâm uống.
Bên kia, Vu sư đắp toàn bộ thảo dược mình mang đến lên miệng vết thương của Sơn Sĩ, không xử lý máu tươi trên miệng vết thương, trực tiếp dán lên. Sơn Sĩ đau đến ứa mồ hôi lạnh, lại không dám hé răng.
Lúc Vu sư cầu nguyện có một quy định, không thể hét lớn, nên Sơn Sĩ chỉ có thể yên lặng chịu đựng.
Sau khi bà ta đắp xong lại cho hắn uống một chén thuốc đen tuyền.
Sau đó là giống như trước, bắt đầu đọc chú ngữ. Sơn Sĩ mới đầu còn có ý thức, nhưng ý thức của hắn ngày càng mơ hồ, cuối cùng rơi vào hôn mê.
Vu sư cầu nguyện xong, mở mắt ra mới chú ý đến mặt hắn đỏ bất thường, duỗi tay sờ trán hắn, nóng bỏng.
Vu sư kinh hãi, thường tình huống thế này xuất hiện, sẽ không thể đoạt lại người từ tay Thần.
Vu sư có chút lo lắng, không ngừng đi lại trong nhà gỗ.
Nếu là lúc trước, bà ta sẽ không lo lắng, nhưng giờ thì khác, trong bộ lạc có thêm một Vu sư. Nếu năng lực của cô cao hơn bà ta, sau này sẽ không có chỗ cho bà ta nữa.
Vu sư nôn nóng, lại bó tay chẳng có cách nào.
Bà ta chỉ có thể thầm cầu nguyện đối phương cũng là như vậy.
Bên này, bên Bắc Vũ Đường, Ân Lâm cũng đang sốt cao.
Viêm Mông tò mò hỏi: “Bắc, em không cầu nguyện sao?”
“Những chuyện em đang làm chính là cầu nguyện.” Bắc Vũ Đường chú ý thấy sắc mặt Ân Lâm đỏ hồng bất thường, sờ thử, thật nóng, mà Ân Lâm đã rơi vào hôn mê.
“Mông, anh đi ra ngoài ấy một ít nước về.”
Viêm Mông gật đầu, mang theo ống trúc rời khỏi nhà gỗ.
Người ở ngoài nhà gỗ thấy hắn ra, tiến lên hỏi thử, “Ân Lâm sao rồi?”
Viêm Mông lắcđầu.
Chờ đến khi hắn mang nước từ dòng suối nhỏ ngoài bộ lạc về, Bắc Vũ Đường lập tức bảo hắn đun nước lên, đợi đến khi nước nóng hơn độ ấm cơ thể, đưa da thú ướt vào tay Viêm Mông.
“Giờ anh dùng da thú từ từ lau trán và cơ thể hắn, tuyệt đối không được chạm vào miệng vết thương.”
Nước ấm bốc hơi thành hơi nước là một quá trình hút nhiệt, nên có hiệu quả hạ nhiệt.
Ở thế giới nguyên thuỷ này, chỉ có thể dùng cách này.
“Nếu sau này anh gặp tình huống này, hoặc là tộc nhân khác gặp tình huống này, anh có thể làm như vậy.” Bắc Vũ Đường không quên dạy hắn một ít kiến thức sống.
Viêm Mông lại đột nhiên hỏi: “Đây đều là thần nói cho em sao?”
Bắc Vũ Đường sửng sốt, rồi gật đầu.
“Đúng vậy, những gì anh vừa nhìn đều là thần trao tặng em.”
Ánh mắt Viêm Mông sáng ngời, cảm thấy Bắc đứng trước mặt đột nhiên thật cao lớn, có chút xa xôi không thể với tới.
“Sau nếu gặp tình huống này thì cứ làm như vậy.”
Viêm Mông gật đầu.
Tình huống Ân Lâm nghiêm trọng, hơn nữa Âm Lâm là thú nhân thành niên, sống một mình, không ai chăm sóc, nên Bắc Vũ Đường và Viêm Mông chăm hắn cả đêm.
Sáng sớm hôm sau, trời tờ mờ sáng.
Vu sư già tỉnh lại, sờ trán Sơn Sĩ, cảm xúc lạnh lẽo. Thân thể hắn đã lạnh đến mức khiến bà ta rùng mình.
Đã chết! Sơn Sĩ đã chết rồi!
Tiếng A Kim ngoài phòng truyền vào, “Vu sư.”
“Vào đi.”
A Kim đi vào trong phòng, thấy sắc mặt Vu sư già rất khó coi, “Sơn Sĩ sao rồi ạ?”
Vu sư nói với A Kim, “Thần đã mang hắn đi.”
Đôi mắt A Kim trợn to, sau đó xẹt qua nét thương tâm.
Vu sư không chú ý đến sự thương tâm của cô ta, nhưng dù có thấy, bà ta cũng chẳng quan tâm, hỏi thẳng, “Bên Ân Lâm sao rồi?”
A Kim lắc đầu, “Bên kia vẫn không có động tĩnh gì.”
Chỉ chốc lát sau, ngoài phòng có tiếng thủ lĩnh truyền đến.
“Vu sư.”
Vu sư ổn định tinh thần, khôi phục lại biểu tình lạnh nhạt trước sau như một, từ từ ra khỏi nhà gỗ.
Thủ lĩnh vội hỏi: “Sơn Sĩ sao rồi?”
Thủ lĩnh hỏi Vu sư già trước, cũng gián tiếp thể hiện, trong cảm nhận của họ, Vu sư già đáng tin cậy hơn. Dù sao, Vu sư già cầu phúc cho bộ lạc họ nhiều năm như vậy, họ càng nguyện tin bà ta hơn.
Sở dĩ thủ lĩnh hỏi Vu sư già trước vì cảm thấy nếu so Vu sư già với Bắc Vũ Đường thì họ sẽ kinh hỉ. Vui trước rồi, nếu sau Bắc Vũ Đường không được, cũng không đến mức khiến các tộc nhân quá thương tâm.
Đáng tiếc, nguyện vọng của thủ lĩnh thất bại.
“Hắn đã bị thần mang đi.” Vu sư già lãnh đạm nói.
Biểu tình của toàn bộ thú nhân đứng ngoài phòng đều trở nên trầm trọng vô cùng, trong mắt mỗi thú nhân tràn đầy bi thương.
Bộ lạc thiếu một thú nhân, là nỗi đau đớn kịch liệt đối với cả bộ lạc.
Vu sư già gấp gáp muốn biết tình huống của Bắc Vũ Đường.
“Tình huống bên kia thế nào?” Vu sư nhìn thủ lĩnh, trong lòng ẩn ẩn chờ đợi kết quả tương tự.
Thủ lĩnh xua tay, “Còn chưa đi qua.”
“Vậy đi qua xem đi.” Vu sư nói xong, ngẩng đầu mới thấy toàn bộ thú nhân đang đau thương, không khỏi mở miệng nói “Đừng thương tâm, Sơn Sĩ được thần mang đi, thần nhìn trúng hắn, muốn giữ hắn bên mình, có thể được thần nhìn trúng, giữ lại bên mình là phúc khí của Sơn Sĩ.”
Lời của bà ta khiến không ít thú nhân thấy thoải mái hơn.
Một đám lắc lư đến nhà Ân Lâm, Bắc Vũ Đường đã nghe tiếng bước chân trước khi họ đến.
“Bắc Vu sư.” Thủ lĩnh đứng ngoài cửa hô.
Cửa gỗ bị mở ra, mọi người thấy Viêm Mông đứng ở cửa.
“Bắc Vu sư đâu?”
Viêm Mông đứng sang bên, Bắc Vũ Đường xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
“Bắc Vu sư, Ân Lâm sao rồi?” Thủ lĩnh vẻ mặt kỳ vọng nhìn cô.
Các thú nhân ngoài phòng cũng dùng ánh mắt tương tự nhìn cô.
Bắc Vũ Đường nhìn qua một lượt, cuối cùng dừng lại trên người Vu sư.
Vu sư già trước sau như một lộ ra sự lạnh nhạt, chỉ là từ trong mắt bà ta lại thấy được khẩn trương.
“Thần phù hộ, hắn bình an vô sự.” Bắc Vũ Đường mỉm cười nói với mọi người.
Các thú nhân nghe được đều lộ ra nụ cười, chỉ có sắc mặt Vu sư trở nên khó coi.
Bắc Vũ Đường như là không nhìn thấy sắc mặt khó coi của bà ta, “Vu sư, bà cầu nguyện cho Sơn Sĩ, thần tất nhiên sẽ phù hộ hắn, bảo vệ hắn bình an chứ?”
Vu sư già lạnh lùng phẫn hận nhìn cô, giọng nói lạnh nhạt, “Thần nhìn trúng Sơn Sĩ, đưa hắn đi.”
Bắc Vũ Đường kinh ngạc nói: “Ta nhớ Vu sư từng dạy ta cách giao lưu với thần từng nói, chỉ cần người được cầu nguyện không phạm tội ác, Vu sư dụng tâm cầu nguyện, thần đều sẽ phù hộ hắn.”
Sơn Sĩ là người thế nào, người trong bộ lạc đều biết.
Sao hắn có thể phạm tội ác được, như vậy giải thích duy nhất là Vu sư không dụng tâm cầu nguyện.
Tuy thú nhân nghĩ như vậy, lại không dám biểu lộ ra.
Vu sư nghe được lời cô nói, tức giận hừ lạnh một tiếng, trực tiếp xoay người rời đi.
Ánh mắt Bắc Vũ Đường bình tĩnh nhìn bà ta.
Bởi vì chuyện lần này, Bắc Vũ Đường và Vu sư hoàn toàn kết thù không đội trời chung.
Bởi vì Sơn Sĩ rời đi, không khí trong bộ lạc rất áp lực. Bộ lạc Thương Lang là bộ lạc lớn, mà bộ lạc Tam Thạch của họ không thể so sánh được.
Người trong bộ lạc đang thảo luận xem nên đòi lại công bằng cho Sơn Sĩ thế nào thì động vật trong rừng lại xuất hiện dị thường.
“Ngao ngao ngao ngao“.......
Bắc Vũ Đường mơ màng nghe được tiếng động vật. Cô ngồi dậy, Viêm Mông bên cạnh cũng ngồi dậy, nhanh chóng đi ra khỏi phòng.
Người trong bộ lạc cũng giống họ, đều ra khỏi phòng.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Chẳng lẽ hung thú vây công bộ lạc sao?” Có người lo lắng hỏi.
Tất cả mọi người đi về phía cổng lớn, chỉ thấy ngoài bộ lạc, một đàn thảo thố (thỏ ấy) đang chạy loạn về một phía.
Sau khi thảo thố rời đi, lại có một đám động vật bỏ chạy.
Viêm Mông chú ý thấy sắc mặt cô không thích hợp thì hỏi: “Sao vậy?”
Bắc Vũ Đường đi đến trước mặt thủ lĩnh, “Chúng ta lập tức rời khỏi đây.”
Động vật trong rừng di chuyển với quy mô lớn như vậy, có nghĩa là thiên tai sắp xảy ra. Còn là thiên tai gì, không thể biết.
Thủ lĩnh thấy sắc mặt cô ngưng trọng thì hỏi: “Vì sao?”
Bắc Vũ Đường rất tự nhiên lôi thần ra, “Thần nói cho ta, đại nạn sắp xảy ra.”
Thú nhân xung quanh nghe Bắc Vũ Đường nói thì đều khiếp sợ nhìn cô.
“Bắc, thật vậy sao?”
“Thần có nói cho cô là đại nạn gì không?”
.......
Đối mặt với những câu hỏi kia, Bắc Vũ Đường không có thời gian giải thích, không ngừng thúc giục, “Chúng ta mau rời đi, không có thời gian.”
Bọn họ lần đầu tiên thấy cô lộ ra biểu tình như thế, không khỏi nhìn về phía thủ lĩnh.
Thủ lĩnh trầm ngâm một lát, cuối cùng ra lệnh cho toàn bộ tộc nhân, “Mang theo đồ ăn, lập tức rời đi.
Vu sư già nghe chuyện này, cũng không ngăn cản, vì bà ta cũng có dự cảm, đại nạn sắp đến.
Toàn bộ thú nhân đều bận rộn, mang theo đồ dùng cần thiết.
Bắc Vũ Đường về phòng, trực tiếp mang thịt khô cô phơi gần đây,cùng với thảo dược mang đi, những thứ còn lại hoàn toàn không đụng đến.
Trong tư liệu của nguyên chủ cũng không có tai nạn lần này, nhưng dựa theo kinh nghiệm của mình, động vật di tản với quy mô lớn như vậy, nhất định đã xảy ra chuyện gì, hoặc là sắp xảy ra chuyện gì.
Toàn bộ thú nhân giống đực đều hoá thú, mà thú nhân giống cái vì không thể hoá thú nên cưỡi trên người giống đực. Trên người giống đực không chỉ chở giống cái mà còn có cả rất nhiều túi.
Khi Bắc Vũ Đường ngồi trên lưng Viêm Mông, Viêm Mông chỉ cảm thấy lưng nhẹ nhẹ, hắn hoàn toàn không cảm nhận được trọng lượng của cô.
Bắc, quá gầy.
Hắn vẫn luôn muốn nuôi béo cô, cho cô ăn thịt ngon, nhưng cô vẫn gầy như vậy, dường như chỉ một ngọn gió có thể thổi bay cô.
Thú nhân bộ lạc Tam Thạch lưu luyến nhìn về phía nhà mình, họ cũng biết sự đáng sợ của đại nạn, chỉ có thể nhịn đau bỏ nhà rời đi.
Mọi người lên đường trong đêm, dọc đường có thể nhìn thấy vô số dã thú đang di tản, đây là hiện tượng họ chưa từng nhìn thấy. Bọn họ theo bước những động vật này di chuyển về phía trước.
Ánh sáng mặt trời dần lộ ra, bóng tối bao phủ dần biến mất.
Khi gặp bộ lạc Gấu Khổng Lồ, người bộ lạc Gấu Khổng Lồ cản họ lại.
“Vì sao các người di chuyển?” Thủ lĩnh bộ lạc Gấu Khổng Lồ hỏi.
Thủ lĩnh bộl ạc Tam Thạch không giấu diếm, “Vu sư vĩ đại nói cho chúng ta, thần cảnh báo sắp có đại nạn xảy ra.”
“Đại nạn?” Thủ lĩnh bộ lạc Gấu Khổng Lồ kinh ngạc.
Thủ linh bộ lạc Tam Thạch gật đầu, “Các người mau chuẩn bị rời khỏi đây đi.”
Sau khi rời khỏi bộ lạc Gấu Khổng Lồ, bộ lạc Tam Thạch tiếp tục đi về phía trước.
A Kim ở bên Vu sư, nhỏ giọng hỏi: “Vu sư, đại nạn thật sự sắp đến sao?”
Vu sư có dự cảm lời Bắc Vũ Đường nói là thật, nhưng trong lòng lại hy vọng đó là giả, chỉ có như vậy mới khiến người trong bộ lạc nghi ngờ năng lực nói chuyện với thần của cô.
Từ sau chuyện Sơn Sĩ lần trước, không ít người trong bộ lạc bị bệnh đều sẽ đến tìm Bắc Vũ Đường trước.
Điều này chính là đánh vào mặt bà ta.
Vu sư quy hết lên chuyện Sơn Sĩ, thật ra phần lớn thú nhân trong bộ lạc cũng chẳng thích Vu sư lắm. Vu sư cần quá nhiều, mà Bắc Vũ Đường lại không yêu cầu gì, chỉ cần họ cần cầu nguyện, cô sẽ không từ chối.
Trái lại với Vu sư già, không chỉ đòi heo đồng la, còn khó mời.
Thường xuyên như vậy, người trong bộ lạc tất nhiên thích đến chỗ Bắc Vũ Đường hơn.
Vu sư già cảm giác mình đã bị Bắc Vũ Đường uy hiếp. Nếu tiếp tục mặc kệ như vậy, bà ta sẽ không còn địa vị trong bộ lạc Tam Thạch.
Cho nên, Vu sư già chờ đợi, chờ đợi chuyện lần này.
Nhưng mà, ngày thứ ba sau khi họ lên đường, bầu trời trở nên ầm trầm, mây đen giăng kín, tựa như lúc nào cũng có thể áp xuống.
Sắc trời đột nhiên thay đổi khiến các thú nhân càng tin lời Bắc Vũ Đường.
Đại nạn sắp xảy ra.
Trưa hôm đó, tuyết đột nhiên rơi, độ ấm không khí giảm mạnh. Dù Bắc Vũ Đường có tu luyện Hàn Băng Chưởng có thể chống đỡ hàn khí vẫn bị sự lạnh lẽo này đông cứng.
Lạnh, lạnh đến tận xương.
Một giờ trước, nhiệt độ vẫn còn khoảng hơn hai mươi độ, giờ đã xuống đến âm năm độ, sự tương phản mãnh liệt này khiến các thú nhân trở tay không kịp.
Thú nhân giống đực có lông dày rậm có thể chống lạnh, nhưng thú nhân giống cái lại không được như vậy.
Không ít giống cái đã mặc lên mấy tầng da thú để chống rét.