Mau Xuyên Nghịch Tập: Boss Thần Bí, Đừng Trêu Chọc Lung Tung

Chương 232: Chương 232: Bán thú (18-hết)




“Các người thì khác, không chỉ bị quái bệnh xâm nhập, giờ còn tổn thất thảm trọng, mà ngọn nguồn là vì sao? Là ai khiến bộ lạc các người đi hướng diệt vong?”

Mấy thủ lĩnh nhất trí nhìn An Tư. An Tư bị họ nhìn đến hoảng, trên mặt lộ ra tức giận, nôn nóng nói: “Các người đừng nghe hắn nói bậy! Hắn đang mê hoặc các người.”

An Tư chợt ngẩng đầu, nhìn về phía Viêm Mông, “Viêm Mông, mi đừng có ở đây mê hoặc nhân tâm! Mi là Tà Thần, vì mi nên chúng ta mới như thế! Mấy bộ lạc chúng ta bị thế này đều là mi làm hại!”

Viêm Mông lãnh đạm nói, “Ai mới là Tà Thần, về tự nghĩ kỹ đi.”

“Các người muốn chiến thì chiến, bộ lạc Xích Phong ta tuyệt không lùi nửa bước.”

Mấy thủ lĩnh nhìn nhau, cuối cùng A Thái Đạt của bộ lạc Ám Hà lên tiếng trước, “Tôi không tham gia nữa.”

Có A Thái Đạt dẫn đầu, các bộ lạc khác cũng sôi nổi rời đi.

“Các người sao có thể như thế, chúng ta còn nhiều người như vậy, bộ lạc Xích Phong dù lợi hại cũng chỉ có hơn trăm người, chúng ta vẫn còn phần thắng!” An Tư thấy họ đều rời đi, gấp không chịu được.

A Thái Đạt hừ lạnh, “Tôi không muốn bị diệt tộc. Bộ lạc Tam Thạch các người không để bụng thì cứ tự nhiên.”

Các thủ lĩnh khác cũng sôi nổi dẫn tộc nhân rời đi, sau khi họ đi rồi, thú nhân còn lại ít ỏi không còn mấy. Tộc nhân bộ lạc Tam Thạch nhìn An Tư, “Thủ lĩnh, chúng ta nên làm gì giờ?”

Sắc mặt An Tư xanh mét, “Còn có thể làm gì, đương nhiên là lui!”

Chỉ với mấy chục người họ tấn công người ta, quả là lấy trứng chọi đá.

Thú nhân bộ lạc Xích Phong thấy họ lùi hết, hoan hô lên.

“Thủ lĩnh, chúng ta có cần đuổi theo không?” Có người ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm người bộ lạc Tam Thạch.

“Không cần, họ sẽ mau chóng tự nhận hậu quả thôi.” Viêm Mông thấp giọng nói.

Thú nhân không hiểu cái gì mà 'tự nhận hậu quả', nhưng mà nghe thủ lĩnh nói vậy thì đã hiểu đại khái.

Viêm Mông đến trước mặt thú nhân bộ lạc Sư Viêm, “Bộ lạc các người nếu có người mắc quái bệnh có thể đến chỗ Vu sư chúng ta, cô ấy có cách loại bỏ tà bệnh này.”

Giống đực bộ lạc Sư Viêm còn đang chấn động, thật sự là trận chiến vừa rồi khiến hắn mở rộng tầm mắt. Thì ra thật sự không cần một người đã có thể chiến thắng.

Hắn đột nhiên nghe nói Vu sư bộ lạc Xích Phong có thể loại bỏ tà bệnh, càng trợn to hai mắt.

“Ngài nói thật sao?”

“Thật.”

Giống đực bộ lạc Sư Viêm mừng như điên, “Tôi về thông báo cho tộc nhân.”

Giống đực kia vội chạy không ngừng về bộ lạc, báo tin tốt này cho họ, hơn nữa còn kể cả trận chiến hắn thấy ở bộ lạc Xích Phong cho mọi người.

Thú nhân bộ lạc Sư Viêm nghe được đều níu lưỡi, may mà họ không tham gia trận chiến lần này.

Họ nhanh chóng đưa người nhiễm bệnh đến bộ lạc Xích Phong, ba ngày sau, những người đó đều khoẻ lại. Tin này được Viêm Mông bày mưu kế truyền khắp cả khu vực.

Mấy bộ lạc lớn nghe Vu sư bộ lạc Xích Phong có thể loại bỏ tà bệnh, lại nghĩ đến lời Viêm Mông, xem như hận chết bộ lạc Tam Thạch. Nguyên nhân chính là vì sự thật đặt ra trước mắt, thật sự không cần chứng minh cũng biết ai là người bị Tà Thần quấn lấy.

Nếu Viêm Mông là Tà Thần, sao bộ lạc của hắn lại bình yên vô sự, còn ngày càng lớn mạnh. Nếu Vu sư của họ là Yêu vu, sao có thể trừ tà bệnh?

Bọn họ sao có thể là Tà Thần, rõ ràng là người được Thiên Thần chiếu cố!

Ngược lại bộ lạc Tam Thạch luôn miệng nói người khác là Tà Thần, không có hai người Viêm Mông, bộ lạc dần cô đơn.

Rất nhanh các bộ lạc lớn truyền nhau, người bộ lạc Tam Thạch đều là người bị vận rủi quấn tahan, ở bên họ không có chuyện gì tốt. Lần trước tiếp xúc với họ, toàn bộ lạc đều mắc quái bệnh. Cùng họ tấn công bộ lạc Xích Phong, các bộ lạc lớn tổn thất thảm trọng.

Tất cả đều có liên quan đến bộ lạc Tam Thạch, đủ thấy bộ lạc Tam Thạch xui xẻo đến mức nào.

Từ đây người bộ lạc Tam Thạch bị người người ghét bỏ, bọn họ quy toàn bộ sai lầm lên đầu bộ lạc Tam Thạch, vì họ nên bộ lạc bọn họ mới như thế, thậm chí còn đắc tội bộ lạc Xích Phong.

Mấy người các bộ lạc lớn căng da đầu đưa thú nhân mắc quái bệnh đến cửa bộ lạc Xích Phong, thỉnh cầu Vu sư cứu họ.

Người bộ lạc Xích Phong tất nhiên sẽ không cho họ vào, mấy ngày trước đám người này còn tấn công bộ lạc họ, giờ muốn họ cứu người, nào có đơn giản như vậy.

“Bắc Vu sư, chúng tôi đều bị bộ lạc Tam Thạch mê hoặc, xin ngài cứu họ. Ngài muốn gì, chúng tôi đều đồng ý.”

Thủ lĩnh bộ lạc Ám Hà và mấy người có liên quan thành thật đứng chờ ngoài cổng, dù họ có cầu tình thế nào, người bên trong cũng không dao động.

Trong bộ lạc, Bắc Vũ Đường và Viêm Mông đang ngồi đối diện nhau.

“Người đến cứu hay không?” Bắc Vũ Đường hỏi.

Viêm Mông hơi trầm ngâm, “Cứu.”

Bắc Vũ Đường nhìn hắn, “Nguyên nhân?”

“Cứu họ, có thể triệt tiêu chuyện bộ lạc Xích Phong ta giết tộc nhân họ lúc trước. Tuy rằng giờ họ không dám ghi hận chúng ta, nhưng lại dang sợ hãi thực lực của bộ lạc ta. Nếu có một ngày, họ đủ thực lực, một bút này nhất định sẽ tính lại. Đây là thứ nhất. Thứ hai, cứu họ, có thể khiến họ càng hận bộ lạc Tam Thạch.”

Bắc Vũ Đường rất vừa lòng với phân tích của hắn, giờ hắn đã có thể độc lập che một phương, không cần cô lo lắng vì hắn nữa.

Xem như hoàn thành một nguyên vọng của nguyên chủ, còn nguyện vọng còn lại, sắp hoàn thành rồi.

Bắc Vũ Đường đứng lên, “Đi thôi.”

Viêm Mông đứng dậy theo, hai người đi đến cổng lớn. Người mấy bộ lạc thấy hai người Viêm Mông và Bắc Vũ Đường ra ngoài, mắt sáng lên, vẻ mặt kỳ vọng nhìn họ.

“Bắc Vu sư, cầu xin ngài, cứu họ.” Mấy bộ lạc vội nói.

Bắc Vũ Đường nhìn mấy người nằm sau đám người, ánh mắt nhìn mấy thủ lĩnh, nhẹ giọng nói, “Cứu họ cũng được, nhưng đây là lần duy nhất. Nếu sau này các người lại bị bộ lạc Tam Thạch mê hoặc, làm ra hành động gì với bộ lạc Xích Phong ta, Thiên Thần sẽ giáng trừng phạt xuống. Người bộ lạc Tam Thạch đã bị Tà Thần mê hoặc, hy vọng các người đừng bị chúng ảnh hưởng, khiến bộ lạc mình đi hướng diệt vong.”

Người mấy bộ lạc lớn liên tục gật đầu bảo đảm.

“Không đâu, chúng tôi không bao giờ tin họ nữa.”

“Vậy rất tốt. Đưa họ vào đi.”

Một đám người được đưa vào bộ lạc Xích Phong, một đám lại được cứu sống. Chuyện trong bộ lạc Tam Thạch có Tà Thần rất nhanh lan truyền.

Đồng thời, các bộ lạc chết nhiều người như vậy, đều tính lên đầu bộ lạc Tam Thạch.

Nếu không phải bị chúng mê hoặc, sao có thể chết nhiều người như vậy, khiến họ mất đi phối ngẫu và tộc nhân.

Người bộ lạc Tam Thạch trở thành đối tượng bị người người ghét bỏ, các bộ lạc lớn thấy người bộ lạc Tam Thạch đều sẽ động thủ, cướp đoạt con mồi của chúng.

Tình cảnh bộ lạc Tam Thạch trở nên vô cùng gian nan, người trong bộ lạc hoảng sợ, An Tư vì thế sầu hỏng người.

An Tư hồi tưởng lại tất cả, bắt đầu từ khi nào nhỉ? Dường như là từ khi đuổi Viêm Mông và Bắc ra ngoài, họ đã không còn như xưa.

Đoá Cửu nhìn cánh tay bị thương của phối ngẫu nhà mình, vuốt nước mắt nói, “Lúc đó tôi đã nói Viêm Mông và Bắc không phải Tà Thần gì đó, các người lại không tin. Giờ nhìn người ta đi, lại nhìn bộ lạc chúng ta đi.”

“Tôi thấy Viêm Mông không phải Tà Thần, mà là Vu sư già. Nếu không phải bà ta, bộ lạc ta sao lại rơi vào tình trạng hôm nay.”

Một câu giống như bừng tỉnh mọi người, khiến họ tìm được phương hướng, tìm được đầu sỏ gây tội.

“Đúng vậy! Đều là lỗi của Vu sư già! Nếu không phải tại bà ta, sao chúng ta sẽ thành thế này!”

“Bà ta mới là Tà Thần!”

“Bà ta là Tà Thần!”

Người bộ lạc Tam Thạch gần đây nghẹn một bụng tức, cuối cùng tìm được chỗ phát tiết.

“Giết bà ta!”

“Giết Tà Thần thật sự!”

“Giết bà ta!”

An Tư thấy tộc nhân phẫn nộ như vậy, cũng nghĩ đến Vu sư già từng nói, nếu không phải bà ta một mực chắc chắn Viêm Mông là Tà Thần, sao họ sẽ đuổi hai người ra, sao lại tấn công bộ lạc Xích Phong được.

Tất cả đều là vì bà ta!

“Bắt Vu sư lại!” An Tư ra lệnh cho người trong tộc.

A Kim luôn tránh sau đám người nghe người trong tộc muốn giết Vu sư, sợ quá chạy nhanh về, đẩy cửa gỗ phòng Vu sư, vội nói, “Vu sư, không xong rồi! Họ muốn giết ngài! Ngài nhanh rời khỏi đây đi!”

Vu sư già nhăn mày, đập mạnh gậy trong tay xuống, “Thân là người hầu của Thiên Thần, giết ta, họ sẽ bị trời phạt!”

A Kim nôn nóng thúc giục, “Vu sư, ngài nhanh rời đi đi! Họ sắp đến rồi!”

Vu sư hừ lạnh, “Ta đứng ở đây, ta muốn xem ai dám đụng đến ta!”

Từ trước đến giờ vẫn luôn đứng ở vị trí cao nhất, bà ta sẽ không cúi đầu, bà ta quen quan sát người trong tộc, tất nhiên sẽ không để họ vào mắt.

A Kim thấy bà ta ngoan cố như thế, gấp không chịu được.

Lúc này họ không phải chỉ nói thôi đâu, giừo mà không đi, chỉ sợ không đi được nữa.

A Kim còn muốn khuyên bảo, chỉ là không còn cơ hội nói, vì người bắt Vu sư đã tới.

Hai thú nhân cao lớn, phẫn nộ nhìn Vu sư già, không nói hai lời, một tay bắt lấy bà ta. Vu sư già làm rơi gậy chống, kinh ngạc nhìn họ.

“Các người muốn làm gì? Ta là Vu sư! Là người hầu của Thiên Thần!” Vu sư già phẫn nộ rít gào.

Một thú nhân hừ lạnh, “Vu sư cái gì, mi rõ ràng là Tà Thần! Mi hại bộ lạc Tam Thạch ta thảm như thế, chúng ta muốn thiêu chết Tà Thần mi!”

Vu sư già giãy giụa, không ngừng kêu gào, “Tà Thần là Viêm Mông, các người đều bị hắn che mắt!”

“Chúng ta bị mi che mắt. Nghe lời mi, bộ lạc ta mới thành thế này!”

“Dù mi có nói gì, bọn ta đều không tin!”

Vu sư già tức xanh mặt, nhưng trong lòng nghĩ mình ở bộ lạc nhiều năm như vậy, hẳn họ không dám làm gì mình.

Chờ họ tới trung tâm bộ lạc, thấy ánh mắt toàn tộc nhìn mình, Vu sư già mới dần khủng hoảng.

Ánh mắt họ nhìn bà ta, giống như nhìn người tội ác, tràn đầy chán ghét và căm hận.

Trong mắt họ không còn tôn kính và kinh sợ nữa.

Vu sư già luống cuống, bà ta nhìn An Tư, nói với hắn, “An Tư, cậu hẳn rõ ràng nhất, ta mới là Vu sư. Bắc và Viêm Mông đều là người mang điềm xấu, các người đừng bị chúng mê hoặc. Giờ quay đầu lại vẫn còn cơ hội.”

Người trong tộc nghe bà ta ăn nói bừa bãi, còn muốn che giấu họ, tức không chịu được.

“Đồ Tà Thần kia, bọn ta sẽ không tin bà nữa đâu!”

“Bà mang lại nhiều bất hạnh cho chúng ta như vậy, là bà hại bộ lạc bọn ta suýt diệt vong, đều do bà làm hại!”

“Bà đáng chết!”

“Thiêu chết bà ta, thiêu chết Tà Thần!”

“Thiêu chết bà ta!”

......

Vu sư già thấy quần chúng phẫn nộ như vậy, thầm kinh sợ, “Ta là Vu sư, ta là người hầu của Thiên Thần, các người không thể đối xử với ta như vậy. Các người dám thiêu ta, các người sẽ chọc giận Thiên Thần, Thiên Thần sẽ trừng phạt các người!”

Dù Vu sư già nói gì, người trong tộc cũng không nghe bà ta.

Động tác của thú nhân trong tộc rất nhanh, giá lửa nhanh chóng dựng xong, hai thú nhân xách Vu sư lên đài cao, trói chặt bà ta trên cọc gỗ. Giờ khắc này, Vu sư già giống như nguyên chủ năm đó.

Vu sư già hối hận, hối hận mình không nghe lời A Kim. Bà ta tìm kiếm A Kim trong đám người, hy vọng cô ta có thể nói cho mình một câu, chỉ là khi bà ta chạm vào ánh mắt của A Kim, A Kim quay đầu đi.

Trái tim Vu sư già lạnh lẽo, càng lạnh lùng nhìn người trong tộc. Nhìn ánh mắt hận thù của họ, trái tim bà ta đau đớn.

“Thiêu chết bà ta!”

“Thiêu chết bà ta!”

Vu sư già dùng ánh mắt phẫn nộ và oán hận nhìn người trong tộc, “Các người dám đối xử với ta như thế, các người nhất định sẽ gặp báo ứng.”

An Tư trực tiếp ra lệnh cho thú nhân đang cầm đuốc, “Nếm đuốc.”

Nháy mắt, ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, chỉ trong chớp mắt, ngọn lửa đã quấn lấy toàn bộ thân thể Vu sư già, họ nghe tiếng Vu sư kêu thảm thiết.

“Ta nguyền rủa các người, nguyền rủa các người không được chết tử tế!”

Đây là tiếng hét cuối cùng Vu sư già hét lên trước khi chết, thê lương và oán độc.

Người bộ lạc nghe bà ta hét thế, không hiểu sao run lên.

Chuyện Vu sư già bị thiêu sống, nửa tháng sau Bắc Vũ Đường mới nghe Viêm Mông nói. Bộ lạc Tam Thạch xử lý Vu sư già cũng không thay đổi được tình cảnh.

Người bộ lạc Tam Thạch vẫn bị các bộ lạc khác chèn ép như trước, khiến họ không thể sống ở đây. Rơi vào đường cùng, bộ lạcTam Thạch đành chuyển ra ngoài.

Bị bệnh tật tàn phá, bị các bộ lạc lớn chèn ép, sớm đã khiến bộ lạc Tam Thạch chồng chất vết thương.

Trên đường di chuyển, thú nhân từng người chết đi. Họ giống như bị nguyền rủa, chuyện xấu lần lượt kéo đến.

Thật vất vả tìm được một nơi thích hợp để sống, họ vừa chuẩn bị xây nhà, thú nhân ở khu vực đó lại đến xua đuổi.

Trong quá trình này, người bộ lạc Tam Thạch đã ít lại càng ít, mãi đến khi chỉ còn ít ỏi không mấy người.

Bộ lạc Tam Thạch không còn tồn tại nữa.

Chỉ còn lại vài thú nhân, cũng không dám tự xưng mình là người bộ lạc Tam Thạch. Họ muốn gia nhập bộ lạc khác, đều chọn giấu thân phận, sợ bị đuổi ra, thậm chí bị bắt đi tế trời.

Khi bộ lạc Tam Thạch tan rã, trong đầu Bắc Vũ Đường xuất hiện âm thanh của hệ thống đã lâu không thấy.

[Chúc mừng ký chủ thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, ký chủ rời khỏi thế giới nhiệm vụ hay tiếp tục ở lại?] Giọng Minh bình đạm hỏi.

“Rời đi.”

Ở thế giới thú nhân này đã năm năm, đã đến lúc rời đi.

[Được.]

“Từ từ. Cho tôi thêm hai giờ.”

[Được.]

Ban đêm cùng ngày, Bắc Vũ Đường chuẩn bị thịt nướng và trái cây Viêm Mông thích ăn. Viêm Mông vừa nghe Bắc Vũ Đường tìm, lập tức chạy tới, còn chưa đẩy cửa đã ngửi được mùi thịt nướng.

Viêm Mông nhìn thịt nướng trên đống lửa, cùng với trái cây trên bàn, hơi kinh ngạc.

Bắc Vũ Đường thấy hắn đến, đón hắn qua ngồi.

“Ăn đi.” Bắc Vũ Đường xẻo một miếng thịt xuống, đưa cho hắn.

Viêm Mông vui vẻ tiếp nhận, ăn từng ngụm, “Ngon, ngon lắm. Dù ăn thế nào cũng không chán.”

Bắc Vũ Đường mỉm cười nhìn hắn.

“Mông, còn nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau không? Khi đó anh như một con chim non, giờ đã có thể giương cánh bay cao. Tin rằng dưới sự dẫn dắt của anh, bộ lạc Xích Phong sẽ ngày càng tốt.” Bắc Vũ Đường vui mừng nhìn hắn, ánh mắt như một người chị nhìn em trai.

Động tác trong tay Viêm Mông dừng lại, ngừng ăn, nghi hoặc nhìn Bắc Vũ Đường, “Bắc, em sao vậy?”

Không biết có phải hắn bị ảo giác hay không, cứ cảm thấy cô dường như có tâm tư, khiến hắn thấy bất an.

“Em không sao. Chỉ là nhìn thấy một hùng ưng giương cánh bay cao, em rất vui.” Bắc Vũ Đường mỉm cười.

Viêm Mông khẩn trương giữ tay cô, “Em thật sự không sao chứ?”

“Thật.” Bắc Vũ Đường trước sau vẫn mỉm cười, “Anh đừng nghĩ nhiều. Ăn đi, thịt này em cố ý nướng cho anh đấy. Hôm nay phải ăn hết.”

“Được.” Viêm Mông cười.

Nụ cười như vậy, chỉ xuất hiện trước mặt cô.

Trước khi hắn rời đi, Bắc Vũ Đường dặn dò, “Chăm sóc bản thân thật tốt, nếu mệt nhất định phải nghỉ ngơi.”

“Được.” Viêm Mông ngoan ngoãn đáp, chỉ là sâu trong đáy mắt lộ ra một tia u quang.

Bắc Vũ Đường nhìn hắn rời đi, biết hắn đã hoàn toàn rời đi trước mắt mình, cô mới xoay người vào phòng, đóng cửa gỗ lại.

Cô đến mép giường, an tĩnh nằm xuống.

Hắn tránh ở chỗ tối, chờ cô vào phòng, Viêm Mông trộm đổi ý.

Hắn tránh ở chỗ tối, ánh mắt chưa từng rời khỏi nhà gỗ dù chỉ một giây.

Thời gian dần trôi, cô không ra ngoài, cũng không có không từ mà biệt. Khi ánh mặt trời đầu tiên xuất hiện, trái tim luôn treo cao của Viêm Mông hơi hạ xuống.

Có lẽ là hắn quá mẫn cảm.

Chỉ là hắn vẫn không dám rời đi, yên lặng chờ cô ra ngoài.

Một chờ hết cả buổi sáng, khi mặt trời treo trên đỉnh đầu, Viêm Mông như ý thức được gì đó, vội chạy như bay về phía căn nhà gỗ kia, hắn trực tiếp phá cửa vào trong.

Chỉ thấy Bắc Vũ Đường an ổn nằm trên giường không nhúc nhích. Chân Viêm Mông như mọc rễ, không dám tiến lên.

Hắn không ngừng tự nhủ, cô chỉ là ngủ khá sâu thôi, chỉ là ngủ thôi.

Đúng lúc này, Vương Hâm đi vào trong, thấy Viêm Mông ngây ngốc đứng đó, mà Bắc Vũ Đường nằm trên giường. Hắn thấy kỳ quái, nhìn qua hai người.

“Vũ Đường, sao cô còn chưa dậy?” Vương Hâm gọi, chỉ là người trên giường không đáp lại.

Vương Hâm như ý thức được gì đó, đôi mắt trợn to.

Hắn đang định tiến lên, lại bị Viêm Mông giữ chặt lại.

Vương Hâm quát hắn, “Anh mau buông tôi ra. Tôi muốn xem rốt cuộc cô ấy bị sao.”

Viêm Mông bình đạm nói, “Cô ấy chỉ ngủ thôi, đừng đi qua làm phiền cô ấy.”

“Ngủ cái gì, rất có thể cô ấy...” Vương Hâm rống lên với Viêm Mông, chỉ là rống một nửa, đột nhiên im bặt, đơn giản là vì hắn thấy được nỗi đau không thể hoà tan trong mắt người kia.

Vương Hâm ngơ ngác đứng tại chỗ.

Hắn nhìn Viêm Mông, lại nhìn Bắc Vũ Đường trên giường, yên lặng lui ra ngoài.

Một ngày đó, Viêm Mông ở nhà gỗ cả một ngày.

Một ngày đó, toàn bộ người trong bộ lạc Xích Phong đều biết Bắc Vũ Đường đã rời đi.

Từ một ngày đó, Viêm Mông ngày đêm canh giữ ở nhà gỗ.

Hắn ngồi bên mép giường, ôn nhu vuốt ve gương mặt lạnh băng ấy, lẩm bẩm, “Bắc, em ngủ đủ lâu rồi, dậy với anh một lát được không?”

Không ai đáp lại.

“Có phải em mệt quá nên không muốn tỉnh không?” Giọng hắn mang theo chút sủng nịch, lại hơi run rẩy, như là ảo ảnh chạm đến sẽ tiêu tan.

“Em ngủ đi. Anh bồi em. Không cho bất cứ ai đến quấy rầy em.”

“Ngủ đủ rồi, nhất định phải dậy, được không?”

......

Vương Hâm canh ngoài nhà gỗ nghe từng lời Viêm Mông lẩm bẩm, nước mắt không biết cố gắng trượt xuống.

Thú nhân bộ lạc Xích Phong lớn nhỏ đứng đầy ngoài phòng, an tĩnh, khuôn mặt tràn đầy bi thương, không ít giống cái đã thút thít nức nở, lại không dám khóc lớn.

Không ngủ không nghỉ, suốt bảy ngày.

Tất cả người trong bộ lạc Xích Phong đều thỉnh cầu Viêm Mông an táng Bắc Vũ Đường.

Viêm Mông làm lơ mọi âm thanh bên ngoài, ôn nhu nói với người trên giường, “Có phải họ ồn quá nên em không muốn tỉnh không? Anh đưa em đi đến nơi chỉ thuộc về hai chúng ta.”

Viêm Mông ôm thi thể cô, đi ra ngoài nhà gỗ.

Người bộ lạc Xích Phong còn tưởng hắn thông suốt, sau đó lại thấy Viêm Mông ôm Bắc Vũ Đường giương cánh bay đi, đảo mắt đã không còn thấy đâu nữa.

Viêm Mông đi rồi, mang theo thi thể cô rời khỏi bộ lạc Xích Phong.

Không ai biết hắn đã đi đâu.

Từ đó về sau, Bộ lạc Xích Phong không còn có Viêm Mông, không có Bắc Vu sư.

Nhiều năm sau đó, người bộ lạc Xích Phong không ngừng tìm kiếm Viêm Mông, chỉ là trước giờ đều chỉ nghe được lời đồn.

Hắn tựa như biến mất khỏi thế giới này, không ai từng gặp hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.