Editor: Bạch Diệp Thảo
Dưới sự chỉ dẫn của Vu sư, họ tìm được tai tinh.
Người này không ai khác chính là nguyên chủ Bắc Vũ Đường.
Vu sư nói với mọi người, từ sau khi cô ấy vào bộ lạc, bộ lạc Tam Thạch của họ bị ngoại tộc công chiếm, hại chết rất nhiều thú nhân. Mà trận ôn dịch chết người này cũng là cô ấy mang đến.
Nơi đầu tiên xuất hiện ôn dịch là bộ lạc Tam Thạch, sau đó là bộ lạc Thương Lang, hai bộ lạc này đều là nơi cô ấy từng xuất hiện, nên trận ôn dịch này, họ mới gặp tai ương trước hết.
Bọn họ đã quên ai là người từng dạy họ dệt vải, may quần áo.
Bọn họ đã quên ai là người từng dạy họ gieo trồng, nuôi động vật.
Bọn họ đã quên ai từng vào rừng tìm kiếm thảo dược cứu mạng họ lúc họ bị thương.
Bọn họ đã quên ai là người từng mang đến cho họ tất cả những gì họ chưa từng có.
Lúc này, trong mắt toàn bộ bán thú, cô ấy là một ác ma, một ác ma ai cũng có thể giết.
Ánh mắt họ nhìn cô ấy không còn thân thiện, không còn sùng bái, không còn ái mộ.
Giờ, trong mắt họ, trừ chán ghét, chỉ có căm hận.
Nguyên chủ Bắc Vũ Đường bị người trong bộ lạc nhốt lại, hôm sau chuẩn bị dùng cô ấy tế trời.
Cô ấy vẫn luôn cho rằng người đàn ông hỏi han ân cần, mọi việc đều thuận theo cô ấy sẽ đến cứu cô ấy.
Cô ấy chờ mãi, cuối cùng cũng nghe được động tĩnh bên ngoài.
Lúc cô vui sướng nghĩ đó là An Tư, không ngờ người tới lại là một thú nhân nhỏ yếu trước giờ cô chưa từng để ý. Một thú nhân nhỏ yếu bị cả bộ lạc vứt bỏ.
Mỗi lần đều nhìn trộm cô ấy, trộm đi theo cô ấy.
Nhiều lần bị An Tư thấy, còn bị đánh một trận, thậm chí một lần còn đánh gãy hai chân hắn.
Không ngờ, cuối cùng, chỉ có hắn đến vì mình.
Viêm Mông muốn dẫn cô ấy chạy trốn, chỉ là họ còn chưa chạy xa, đã bị bộ lạc Tam Thạch đuổi giết. Chạy trốn một ngày một đêm, nhìn Viêm Mông đang chở mình đã cực kỳ mệt mỏi, mà người đuổi theo lại ngày càng gần.
Bắc Vũ Đường biết họ sẽ không thể trốn thoát, nếu không có cô, có lẽ Viêm Mông có lẽ sẽ trốn thoát được.
Bắc Vũ Đường vuốt đầu Viêm Mông, nói với hắn, “Thả tôi xuống đi.”
Đôi mắt vàng kim khó hiểu nhìn cô, vụng về hỏi: “Không thoải mái?”
Nói rồi, bước chân hắn chậm lại, để cô ấy ngồi trên cũng không bị xóc nảy quá.
“Dừng lại.” Bắc Vũ Đường thấp giọng nói.
Viêm Mông nôn nóng, lại vẫn nghe lời cô ấy, dừng lại.
Bắc Vũ Đường nhìn thú nhân nơi xa cách họ ngày càng gần, cô ấy nói với Viêm Mông, “Anh đi trước đi, đi càng xa càng tốt.”
Đi theo cô ấy, chắc chắn sẽ chết.
Cô ấy không muốn liên luỵ hấn.
Viêm Mông lắc mạnh đầu, ánh mắt chấp nhất nhìn cô ấy.
Bắc Vũ Đường thấy khoảng cách giữa thú nhân với họ ngày càng gần, lấy một con dao xương từ cổ tay áo ra đặt lên cổ hắn, “Anh còn không đi, tôi sẽ giết anh.”
Viêm Mông an tĩnh nhìn cô ấy, đôi mắt vàng kim hiện lên nét bi thương.
Khi hai người giằng co, người đuổi bắt họ đã tới, vây lấy họ.
Bắc Vũ Đường nhìn thấy trong số đó có An Tư.
Lúc đối mặt với hắn, trong mắt hắn đã không có ôn nhu lúc xưa, chỉ có chán ghét.
“Viêm Mông, ngươi dám mang ả đi, không sợ trời cao khiển trách ngươi sao?” Người mở miệng trưởng bộ lạc Tam Thạch – Tát Nỗ.
Viêm Mông chỉ nói hai chữ, “Không sợ.”
Tát Nỗ ra lệnh, “Bắt kẻ chạy trốn Viêm Mông và ác ma cùng tế trời!”
Hai mươi mấy bán thú hoá thú, nhào về phía Viêm Mông. Viêm Mông đặt Bắc Vũ Đường phía sau, dùng thân thể hắn che đi mọi công kích thay côấy. Vết thương trên người hắn ngày càng nhiều, máu tươi nhuộm đỏ bộ lông vàng của hắn.
Thân thể ấy cao lớn, đã lung lay, nhưng khi nhìn về phía sau, nhìn thấy giống cái hắn muốn bảo vệ, lại kiên trì không cho mình ngã xuống.
Dù hắn có lợi hại, cũng không thể cản lại hơn hai mươi người, thân thể to lớn của hắn cứ như vậy đổ ầm xuống.
Bắc Vũ Đường nhào lên, còn chưa chạm được vào hắn, đã bị hai bán thú khác khống chế.
Viêm Mông hơi thở thoi thóp và cô ấy một lần nữa bị mang về bộ lạc Tam Thạch.
Hôm sau, Bắc Vũ Đường bị thú nhân trói lên cột.
Bên cạnh cô ấy, còn một cái cột khác trói Viêm Mông. Lúc này hắn đã biến thành hình người, hai tay hai chân bị trói chặt.
Vu sư niệm chú ngữ xong, thực hiện buổi lễ, nói với các thú nhân, “Ta đã nhận được chỉ thị của thiên thần. Thần nói chỉ có rút sạch máu tươi dơ bẩn của ả, dùng ngọn lửa thiêu huỷ thân thể ả, tai hoạ này mới qua đi. Còn Viêm Mông bị ả mê hoặc, chỉ có đóng đinh hắn tại chỗ, mới có thể giải thoát linh hồn hắn khỏi tay ma nữ kia.”
Sau lời Vu sư, mọi người quỳ xuống cầu nguyện với trời cao.
Sau khi cầu nguyện kết thúc, hai thú nhân đi đến bên người Viêm Mông, dùng đinh xương đâm thủng hai lòng bàn tay hắn, hai mắt hắn, cùng với các bộ phận khác trên cơ thể hắn.
Viêm Mông chỉ còn thoi thóp bị nỗi đau xuyên tim ấy làm tỉnh.
Phản ứng đầu tiên của hắn không phải quan tâm mình gặp hình phạt gì, mà là nhìn về phía Bắc Vũ Đường, thấy tộc nhân dùng dao xương cắt rách đôi tay cô ấy, cắt đứt gân mạch hai chân cô ấy, hắn giãy giụa kịch liệt, liên tục phát ra tiếng gào rống.
Bắc Vũ Đường nhìn hắn, đôi mắt đã sớm ngập nước mắt.
Là cô ấy làm liên luỵ đến hắn.
Hai người nhìn nhau.
Bắc Vũ Đường cảm nhận được mình sắp chết, cảm nhận được rõ ràng máu tươi đang chảy ra khỏi cơ thể.
Vu sư chú ý tới trong tộc nhân có người lộ ra nét mặt không đành lòng, cô ta ngẩng đầu nhìn trời, đột nhiên nói với mọi người, “Đã đến giờ, bắt đầu hoả hình. Dùng lửa lớn mới có thể thiêu huỷ tất cả dơ bẩn và vận rủi ả mang đến.”
“Thiêu chết ả!” Trong tộc có người hô, rất nhanh sau đó, mọi người cũng hô theo.
“Thiêu chết ả! Thiêu chết ả!”
Bắc Vũ Đường nhìn người đàn ông châm lửa, nhìn hắn chằm chằm.
An Tư bị ánh mắt của cô ấy nhìn đến chột dạ, trực tiếp quay đầu đi, ném cây đuốc trong tay lên đống củi, ngọn lửa hừng hực nháy mắt bốc cháy lên, rất nhanh, ngọn lửa đã cháy đến dưới chân cô, mang theo sự đau đớn bỏng rát.
Đau đớn kịch liệt khiến cô ấy hét lên, thê lương và thảm thiết.
Cô ấy thậm chí còn ngửi được mùi da mình bị thiêu chín.
Bắc Vũ Đường nhìn tộc nhân dưới đài đang không ngừng kêu gào 'Thiêu chết ả', trong lòng là oán hận ngập trời.
Ngọn lửa đỏ đậm như tiến vào mắt cô ấy, cô ấy dùng ánh mắt cừu thị nhìn đám người đó.
“Các người sẽ gặp báo ứng! Sẽ gặp báo ứng!”
Đó là câu nói cuối cùng của nguyên chủ Bắc Vũ Đường trước khi chết.
Nguyên chủ Bắc Vũ Đường và Viêm Mông bị thiêu sống, chết vì một tội danh giả dối hư ảo.
****
Bắc Vũ Đường tiếp thu toàn bộ cốt truyện xong, tựa như bị cảm xúc của cô ấy cảm nhiễm, có dục vọng muốn huỷ diệt tất cả.
Cô hít sâu một hơi, áp xuống oán khí của nguyên chủ, bình tĩnh hỏi, “Nhiệm vụ lần này là gì?”
Rất nhanh, trước mắt cô xuất hiện một cô gái dáng người cao gầy mặc da thú. Cô ấy vừa xuất hiện, Bắc Vũ Đường đã cảm thấy xung quanh lạnh buốt, “Cô muốn tôi giúp cô thế nào?”
Nguyên chủ Bắc Vũ Đường nhìn cô, nở nụ cười lạnh lẽo, “Tôi muốn toàn bộ người trong bộ lạc Tam Thạch chịu trừng phạt, muốn toàn tộc họ vì cái chết của tôi và Viêm Mông mà trả đại giới!”
Lúc cô ấy nói đến Viêm Mông, đôi mắt đã hơi ướt.
Tộc nhân mà cô ấy dụng tâm đối đãi, người cô ấy yêu thương, đến cuối cùng lại vô tình vô nghĩa như thế.
Ngược lại, người cô ấy vẫn luôn bỏ qua, lại có thể vì cô ấy trả giá cả sinh mệnh.
Một giọt nước mắt mắt từ khoé mắt cô ấy lăn xuống.
Cô ấy rất áy náy với Viêm Mông.
Bắc Vũ Đường không lên tiếng quấy rầy cô ấy, để cô ấy tự mình bình tĩnh lại.
Một lát sau, nguyên chủ Bắc Vũ Đường cũng bình tĩnh lại, giọng nói hơi nghẹn ngào, “Cô có thể giúp tôi một chuyện không?”
“Cô nói.”
“Bảo vệ hắn cả đời bình an.” Nguyên chủ vẻ mặt chờ đợi nhìn cô.
Bắc Vũ Đường bình tĩnh nói, “Cái này chỉ sợ không được. Tôi ở thế giới này nhiều nhất chỉ có mười lăm ngày. Không thể bảo vệ hắn cả đời được.”
Trong mắt nguyên chủ hiện lên nét thất vọng.
“Nhưng mà, tôi có thể biến hắn thành cường giả, cho hắn đủ bản lĩnh tự mình đối mặt với tất cả nguy hiểm. Trốn sau lưng người khác, dù sao thì cũng không phải là chuyện tốt, chỉ có bản thân đủ mạnh mẽ, mới có thể ung dung giữa trời đất.”
“Cô nói rất đúng, là tôi nghĩ không đủ xa. Vậy theo lời cô nói mà làm.” Nguyên chủ còn nói thêm, “Một đời này, dùng thân xác của tôi thành toàn hắn, trở thành bạn lữ của hắn.”
Bắc Vũ Đường khẽ cau mày, “Cô chắc chắn sao? Người hắn yêu dù sao cũng là cô, không phải tôi. Nếu tôi trở thành vợ hắn, người đó chung quy vẫn không phải cô.”
Nguyên chủ nhìn ra được Bắc Vũ Đường không muốn, cũng bị đánh thức, “Vậy thôi bỏ đi. Chỉ cần trước khi rời đi, cô có thể luôn làm bạn bên cạnh hắn, hoặc giúp hắn tìm được giống cái thuộc về hắn thôi.”
“Có thể.”
Lần này Bắc Vũ Đường không từ chối.
“Có phải cô có người yêu không?”
Nguyên chủ đột nhiên hỏi một câu, làm Bắc Vũ Đường hơi sửng sốt.
Bắc Vũ Đường không trả lời.
Cô không nói gì, nhưng dựa vào biểu tình của cô, nguyên chủ đã hiểu.
Trước khi rời đi, nguyên chủ nói với Bắc Vũ Đường, “Cảm ơn.”
Bắc Vũ Đường nhìn về phía nguyên chủ biến mất, nói với hư không, “Không khách khí.”
Vừa mở mắt ra, Bắc Vũ Đường đã thấy từng đôi mắt ánh màu xanh lá của dã thú đang rải rác tứ phía nhìn họ.
Hiển nhiên họ đã bị đám dã thú này bao vây.
Bắc Vũ Đường nhìn thoáng qua, bốn người đàn ông hẳn nên trực đêm giờ đã ngủ say, không còn nhận thức về thế giới bên ngoài.
“Dậy.” Bắc Vũ Đường đẩy hai người ở cạnh mình, “Dậy mau.”
Tiền Hiểu Nguyệt và Vương Hâm mơ mơ màng màng mở mắt.
“Vũ Đường, sao thế?”
Bắc Vũ Đường chỉ đôi mắt phiếm ánh sáng xanh lục kia, “Tự nhìn đi.”
Tiền Hiểu Nguyệt và Vương Hâm ngẩng đầu nhìn, bị doạ ra mồ hôi lạnh đầy người, sâu ngủ cũng chạy biến hết sạch.
“Gọi họ dậy.”
Tiền Hiểu Nguyệt và Vương Hâm lập tức đẩy người xung quanh, mọi người lúc vừa dậy còn bất mãn, nhưng thấy hoàn cảnh xung quanh thì sợ đến mức mặt mũi trắng bệch.
Mọi người đều không phải không biết gì, sao có thể không biết mình đang ở hoàn cảnh nào.
“Chuyện... Chuyện gì đã xảy ra?” Có người run rẩy hỏi.
Mọi người không tự giác dựa sát vào nhau.
Đôi mắt loé ra ánh sang xanh trong bóng đêm từng chút tới gần họ, đến lúc gần đống lửa, họ mới thấy rõ thứ gì đang bao vây họ.
Sư tử!
Nhìn thân hình khổng lồ của con sư tử, mọi người không tự giác run lên.
“Đây là sư tử sao?” có người hoảng sợ hỏi.
Con sư tử kia to gấp ba đến năm lần loài sư tử mà họ biết, thân thể nó to lớn, làm họ có vẻ nhỏ bé vô cùng.
Người lúc trước còn bán tín bán nghi mình đã đến dị thế giờ thấy con sư tử bất thường này cuối cùng cũng tin, họ đã không còn ở hành tinh ban đầu nữa.
Sư tử đầu đàn từng bước đến gần họ, mọi người sợ đến run rẩy, người nhát gan đã mặt đầy nước mắt.
“Huhu, chúng ta sắp thành đồ ăn của nó!” Diệp Xảo Xảo trốn sau Bắc Vũ Đường, khóc hu hu lên.
Thấy nó sắp nhào đến, nam sĩ đứng trước múa may gậy trong tay, gậy gỗ dừng trên người nó, có vẻ nhỏ bé không đáng nói.
Đột nhiên, một con sư tử nhào về phía họ, mấy người Diệp Xảo Xảo sợ đến hét ầm lên.
Mà các quý ông không ngừng lùi về sau, va vào mấy người cô gái tóc vàng, mất trọng tâm, cả đám ngã ra sau, chỉ có Bắc Vũ Đường thấy tình thế không đúng kéo Tiền Hiểu Nguyệt ra.
Con sư tử kia vồ ngã Vương Hâm, gậy gỗ được coi là vũ khí trong tay hắn đã bị con sư tử kia cường hãn bẻ gãy.
Mắt thấy cái miệng to như bồn máu của con sư tử sắp cắn đứt đầu mình, Vương Hâm sợ nhắm tịt mắt lại, những người khác cũng hoảng sợ.
Đúng lúc này, con sư tử khổng lồ kia phát ra ánh sáng vàng, sau đó nó biến thành bộ dáng của con người.
Một màn huyền huyễn đáng kinh ngạc này đã doạ sợ đám người Tiền Hiểu Nguyệt, nhưng họ còn chưa kịp tiêu hoá những gì mình vừa thấy, thì ngay sau đó, từng luồng sáng vàng hiện lên, toàn bộ những con sư tử ở đây đã hoá thành hình người.
Trong số họ, chỉ có Bắc Vũ Đường là khá bình tĩnh.
Dù sao cô đã tiếp thu xong cốt truyện, còn đã từng đi qua Tu chân giới, gặp linh thú có thể nói tiếng người hoặc biến thành hình người, đám dã thú biến thành người trước mặt tất nhiên là chẳng có gì lạ.
Bắc Vũ Đường nhìn tĩnh, nhưng những người khá thì không, cả đám đều trợn trừng hai mắt.
“Tớ... Tớ không nhìn lầm chứ? Sư tử biến thành người?!” Tiền Hiểu Nguyệt khiếp sợ.
Những người này rất cao, khoảng hơn hai mét, lùn nhất cũng phải hai mét, cả đám cường tráng, nửa người trên trần trụi, chỉ có chỗ quan trọng quấn một miếng da thú.