Mau Xuyên Nghịch Tập: Boss Thần Bí, Đừng Trêu Chọc Lung Tung

Chương 219: Chương 219: Bán thú (5)




Editor: Bạch Diệp Thảo

Các cô rất nhỏ bé, dường như chỉ cần một cơn gió là có thể thổi bay. Cánh tay nhỏ nhắn còn nhỏ hơn cả con non trong bộ lạc, tựa như chỉ cần bóp nhẹ là nát.

Giống cái như vậy thật sự có thể sinh ra con non cường tráng à?!

Qua Ân tỏ vẻ rất hoài nghi, nhưng bộ lạc có thể có nhiều thêm năm giống cái là một chuyện rất đáng mừng.

Hoặc là những giống cái nhỏ này còn chưa trưởng thành, nuôi một năm hẳn có thể khiến họ trở nên cường tráng.

Qua Ân nhìn các giống đực hưng phấn trong tộc, lo họ làm ra hành động gì không ổn, cảnh cáo họ: “Trước khi mấy giống cái nhỏ này trưởng thành, các người tuyệt đối không thể làm gì họ, sau khi họ thành niên rồi thì để họ tự lựa chọn.”

“Thủ lĩnh, bọn ta biết mà. Giống cái này giờ nhìn nhỏ bé quá, không chịu được chúng ta.”

“Những giống đực này thì xử lý thế nào?”

Mọi người rời mắt về phía các quý ông, họ thật sự quá nhỏ, giống đực như vậy không thể săn thú, chỉ biết lãng phí số lương thực vốn đã không nhiều lắm của bộ lạc. Các bộ lạc chưa bao giờ nuôi những giống đực vô dụng như vậy.

Qua Ân nói, “Đuổi chúng ra khỏi bộ lạc, để chúng tự sinh tự diệt.”

“Đúng vậy!”

Vận mệnh của mười mấy người đã bị quyết định vào lúc này.

Vài thú nhân tiến lên, xua đuổi đám người Vương Hâm.

“Bọn họ muốn mang chúng ta đi đâu?” Có người hỏi.

“Không biết. Hy vọng không phải giết chúng ta.”

Đám người Vương Hâm bị mang đi, mấy người Tiền Hiểu Nguyệt bị giữ lại trong bộ lạc. Các cô nhìn nhóm Vương Hâm bị áp đi, trong lòng không khỏi có chút sợ hãi.

“Vì sao họ lại tách chúng ta ra?” Diệp Xảo Xảo sợ hãi hỏi, khoé mắt lại liếc trộm Qua Ân. Nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ kia, tim cô ấy không tự giác đập nhanh hơn.

“Nhìn họ như vậy, hẳn sẽ không làm gì chúng ta, không phải lo về sự an toàn.” Bắc Vũ Đường nhỏ giọng nói.

Mấy người Bắc Vũ Đường bị đưa về nơi lúc trước giam giữ, rất nhanh đã có mấy thú nhân khiêng giường đá vào, phía trên rải da thú và trái cây khô. Chiếc giường đó năm người các cô ngủ cũng đủ.

Sau khi họ bày giường xong, trước khi đi còn vén da thú lên, lộ ra *** lớn.

Mấy người Bắc Vũ Đường vô ngữ nhìn họ.

Mà mấy thú nhân kia thấy biểu tình của các cô, đều lộ ra nụ cười sung sướng.

Chờ họ ra ngoài rồi, Bắc Vũ Đường còn nghe được tiếng nói chuyện của mấy thú nhân kia.

“Thấy không, những giống cái đó rất giật mình về *** của ta, nhất định đã bị nó chinh phục!”

“Nói bậy, rõ ràng là bị ***của ta chinh phục!”

“Các người cần gì phải tranh, các cô ấy nhất định là vì ta. *** của ta còn to hơn *** của hai ngươi, nhất định là càng thích ta.”

......

Bắc Vũ Đường nghe mấy thú nhân đó nói, yên lặng, xem ra một thời gian tới, mỗi ngày các cô đều sẽ phải thấy đám thú nhân giống đực trong bộ lạc khoe ***.

Ban đêm, có thú nhân tới đưa đồ ăn, là một chân dã thú.

Các cô đã hai ngày một đêm không ăn gì, duy chỉ uống chút nước trái cây, hoàn toàn không có mấy tác dụng. Giờ nhìn thấy cả miếng thịt to này, mấy người đã vội ăn.

Thú nhân thấy các cô ăn đến ngon miệng, rất là vui vẻ, sợ các cô không ăn đủ, lại ra ngoài cầm thêm một miếng nữa về.

Giờ toàn tộc đều trông cậy các cô mau lớn lên, cường tráng, như vậy họ mới có thể giao phối với các cô, sinh ra con non cường tráng.

Các cô ăn no, một chân kia còn không ăn hết.

Thú nhân âm thầm nôn nóng, khua tay múa chân, ý bảo các cô ăn nhiều hơn.

Các cô ăn quá ít, làm hắn rất lo lắng.

Nhưng hắn khuyên bảo thế nào, các cô cũng không động vào nữa. Thú nhân khẽ thở dài, mang toàn bộ đồ ăn thừa đi.

Những ngày sau đó, năm người các cô sống cuộc sống đơn giản, cơm đưa tới tận miệng.

Trong toàn bộ lạc, phàm là có gì ăn ngon, đều sẽ đưa đến trước mặt các cô trước. Mà đám thú nhân này vì tranh thủ trước lúc những giống cái nhỏ thành niên này, để giống cái ưu ái mình, một đám cực kỳ ân cần chạy đến, cho các cô một túi trái cây, hoặc là tặng thịt cho các cô.

Bắc Vũ Đường tạm thời chưa chuẩn bị đến bộ lạc Tam Thạch, thứ nhất là vì cô chưa đủ mạnh, lúc nguy hiểm không thể toàn thân mà lui. Thứ hai là vì nơi này cũng an toàn, cô có thể an ổn tu luyện.

Một tháng, Tiền Hiểu Nguyệt và những cô gái khác đã học được không ít ngôn ngữ của thú nhân, đã có thể đơn giản giao lưu với họ.

Cuộc sống hết sức đơn giản, mãi đến đầu buổi chiều hôm ấy, cuộc sống bình tĩnh và giản đơn đó biến mất.

Đó là một ngày trời nắng, một đám thú nhân tới bộ lạc Sư Viêm. Tốc độ của họ rất nhanh, đảo mắt đã đến cửa bộ lạc.

Người bộ lạc Sư Viêm thấy đám người kia thì rất kinh ngạc, sau khi kinh ngạc là rống lên cảnh báo.

Người trong bộ lạc Sư Viêm, phàm là không ra ngoài săn thú, đều chạy từ trong nhà ra, tay cầm vũ khí đi về phía cửa.

“Đám khốn nạn này không tuân thủ quy tắc, lại tới tấn công bộ lạc ta.”

“Lần này không thể tha cho chúng!”

Người trong bộ lạc Sư Viêm hùng hùng hổ hổ vọt tới cửa bộ lạc, vừa lúc chạm mặt với đám khách không mời kia.

“Người của bộ lạc Mãnh Hổ, các ngươi lại tới nữa, còn dẫn theo người của bộl ạc khác, các ngươi đang định phá vỡ giao ước lúc trước sao?” Hôm nay thủ lĩnh bộ lạc Sư Viêm - Qua Ân không ở trong bộ lạc, chỉ có Mông Ân to nhất.

Người dẫn đầu bộ lạc Mãnh Hổ cười tủm tỉm nói: “Người bộ lạc Sư Viêm, đừng khẩn trương như vậy, chúng ta tới đây không phải để giao chiến với các ngươi.”

Người bộ lạc Sư Viêm ngây ngẩn, nghi hoặc nhìn họ.

Mông Ân hỏi: “Các ngươi đến bộ lạc chúng ta có chueyẹn gì?”

Người bộ lạc Mãnh Hổ cười nói: “Ta nghe nói bộ lạc Sư Viêm các ngươi gần đây nhặt được năm giống cái nhỏ.”

Người bộ lạc Sư Viêm nghe được lời này, sắc mặt đại biến.

Bọn họ cuối cùng cũng biết mục đích của đám người này.

“Dựa theo ước định của bộ lạc, năm giống cái này thống nhất rằng phải được giao cho bộ lạc Giống Cái nuôi nấng. Các ngươi giấu như vậy là không đúng rồi.”

Mông Ân thầm kinh hãi, sao họ biết được bộ lạc có thêm năm giống cái?

Chuyện này cả bộ lạc đều giữ bí mật, tuyệt đối sẽ không nói ra ngoài, chuyện này liên quan đến dân cư của bộ lạc trong tương lai.

Bọn họ làm sao biết được trong Sư Viêm có năm giống cái nhỏ?

Mông Ân kinh ngạc nhưng rất nhanh bình tĩnh lại, “Không biết ngươi đang nói cái gì.”

“Ngươi không biết không sao, để chúng ta vào lục soát.” Người dẫn đầu bộ lạc Mãnh Hổ cười tủm tỉm nói.

Mấy người các bộ lạc khác đi theo hắn đều gật đầu tán động.

Mông Ân âm thầm nôn nóng.

Đúng lúc này, một người bộ lạc Mãnh Hổ đã đi tới, nói thầm gì đó bên tai người dẫn đầu. Một đám người không hề khách khí, bay thẳng đến nhà đá giam giữ nhóm người Bắc Vũ Đường.

Nhóm người này vừa động, đám người Mông Ân lập tức chặn trước họ.

“Mông Ân, ngươi cần gì phải cản. Lần này chúng ta tới là vì tìm giống cái vị thành niên, nếu các ngươi còn dám ngăn cản thì đừng trách chúng ta không khách khí.” Thủ lĩnh bộ lạc Mãnh Hổ trầm giọng nói.

Mông Ân lạnh mặt, “Trong bộ lạc ta cũng không có giống cái vị thành niên mà các ngươi nói.”

Thủ lĩnh bộ lạc Mãnh Hổ hừ lạnh một tiếng, “Một khi đã vậy, vì sao các ngươi không cho chúng ta vào lục soát. Chúng ta chỉ cần thấy không có, sẽ lập tức rời đi.”

“Đây là bộ lạc Sư Viêm chúng ta, há là nơi các ngươi muốn lục soát là lục soát, ngươi coi bộ lạc Sư Viêm chúng ta là cái gì!” Mông Ân một bước cũng không cho.

Thủ lĩnh bộ lạc mãnh hổ cười nói, “Nếu chúng ta lục soát không có giống cái non, chúng ta nguyện bồi thường các ngươi năm đầu heo đồng la. Nếu tìm được giống cái non, chúng ta mang đi, các ngươi lại bồi thường chúng ta năm đầu heo đồng la. Giao dịch này các ngươi không lỗ.”

Nói đến mức này, Mông Ân mà ngăn cản thì chính là họ vô lý ngốc nghếch.

Thủ lĩnh bộ lạc Mãnh Hổ nợ nụ cười nhất định thành công, mang theo người của các bộ lạc khác bay vào trong. Bọn họ bay thẳng đến nhà đá giam giữ năm người Bắc Vũ Đường.

Chờ tới nơi, các bộ lạc tản ra tìm kiếm.

Cùng lúc đó, đám người Bắc Vũ Đường dưới sự trợ giúp của bộ lạ Sư Viêm đang trốn lên sau núi.

Vài phút sau, những người tìm kiếm sôi nổi quay lại.

Mông Ân thấy họ không tìm được gì, ngậm cười, “Thủ lĩnh Phong Huyệt giờ vừa lòng chưa?”

Phong Huyệt chau mày, không khỏi nhìn về phía tộc nhân bên cạnh, tộc nhân kia lập tức ngửi kỹ xung quanh, “Mùi của họ biến mất ở đây.”

Phong Huyệt chú ý thấy sắc mặt Mông Ân khẽ biến, nở nụ cười đắc ý, “Đuổi theo.”

Mười phút sau, đám người Bắc Vũ Đường đã bị họ tìm được.

Phong Huyệt và người các bộ lạc thấy năm người Bắc Vũ Đường thì đều nhìn chằm chằm các cô, trong mắt tràn đầy tò mò.

“Những giống cái nhỏ này nhìn đẹp thật. Nhìn làn da trắng trắng đó kìa, như đám mây trên trời ý.”

“Các cô ấy đều nhỏ quá, hẳn là còn sinh ra chưa lâu.”

“Thật sự muốn nâng họ trong lòng bàn tay.”

Người bộ lạc Mãnh Hổ và các bộ lạc chung quanh nhìn các cô chằm chằm.

Sắc mặt Mông Ân rất khó nhìn, giờ xem ra họ không giữ nổi những giống cái con này.

Không chỉ có thể, họ còn phải bồi thường năm đầu heo đồng la.

Phong Huyệt cười tủm tỉm nhìn Mông Ân, nụ cười miễn bàn có bao đắc ý, “Mông Ân, những giống cái này chúng ta sẽ đưa đến bộ lạc Giống Cái đi. Đúng rồi, nhớ đưa năm đầu heo đồng la qua.”

Sắc mặt người bộ lạc Sư Viêm đều khó coi.

Mấy người Tiền Hiểu Nguyệt không hiểu gì, các cô mới học được ít thú ngữ, nhưng muốn nghe hiểu hết thì vẫn có phần khó khăn.

Cô gái tóc vàng không khỏi hỏi, “Bắc Vũ Đường, họ đang nói gì?”

Bắc Vũ Đường có thể nghe hiểu thú ngữ, các cô đều muốn nghĩ cô học nhanh, nên cái gì không hiểu đều hỏi cô.

“Những người từ bộ lạc khác, họ muốn đưa chúng ta đến bộ lạc Giống Cái.”

“Cái gì là bộ lạc Giống Cái?” Diệp Xảo Xảo hỏi.

“Bộ lạc Giống Cái là nơi chuyên nuôi dưỡng giống cái non, chưa trưởng thành, sau khi trưởng thành, có thể sinh con thì sẽ bị những người bộ lạc này mang về. Đương nhiên, người lưu lại tại bộ lạc như chúng ta, người bộ lạc khác đều có thể mang chúng ta đi.”

“Không cần đâu. Không muốn rời khỏi đây. Tôi rất thích bộ lạc Sư Viêm.”

“Đúng đúng đúng. Những thú nhân ấy rất tốt. Tớ không muốn đi bộ lạc khác. Lỡ tới bộ lạc khác, họ đối xử với chúng ta không tốt, vậy không phải là thảm rồi sao!”

Mấy người Diệp Xảo Xảo đều vẻ mặt kháng cự khi nói phải rời khỏi nơi này, dù sao họ đã ở đây hơn một tháng, đã quen thuộc với bộ lạc, tất nhiên là không muốn đến bộ lạc không quen.

Bắc Vũ Đường thấy bộ dáng sợ hãi của họ, lại bỏ thêm một câu, “Mọi người muốn về cũng không phải không thể.”

Cô gái tóc vàng lập tức truy vấn, “Cô có cách nào à?”

“Thật ra sau khi tới bộ lạc Giống Cái, các cô cũng không cần lo lắng. Bộ lạc Giống Cái sẽ không cưỡng bách chúng ta đi bộ lạc nào. Chỉ cần người trong bộ lạc Sư Viêm tới đổi, cô cũng nguyện ý, thì có thể theo hắn về. Nếu cô muốn đi theo thú nhân của bộ lạc khác, chỉ cần cô gật đầu đồng ý là được.”

“Có nghĩa là, chúng ta muốn đi bộ lạc nào, đều là do chúng ta quyết định?”

“Đúng vậy. Nhưng tiền đề là có thú nhân nguyện ý dùng đồ ăn đổi cô, cô có thể chọn người cô muốn trong số những thú nhân đến đổi.”

Về những việc này, Bắc Vũ Đường biết được từ tư liệu nguyên chủ cung cấp.

Mấy người nghe xong thì thở phào nhẹ nhõm. Quyền quyết định trên tay các cô, các cô căn bản không cần lo sẽ bị cưỡng bách đến nơi các cô không muốn.

Diệp Xảo Xảo sùng bái nhìn Bắc Vũ Đường, “Vũ Đường, sao cái gì cậu cũng biết hết thế!”

“Tớ nghe họ nói.” Bắc Vũ Đường nghiêm trang nói hươu nói vượn.

Đối với việc mình bị mang đi, Bắc Vũ Đường chẳng kháng cự chút nào. Vừa lúc có thể nhân cơ hội này để mình rời khỏi bộ lạc Sư Viêm, chuyển tới bộ lạc Tam Thạch.

Mấy người các cô được người của bộ lạc Sư Viêm và bộ lạc Mãnh Hổ cùng đưa tới bộ lạc Giống Cái.

Nói là bộ lạc giống cái, thật ra chỉ có mấy giống cái lớn tuổi chủ trì ở đây. Các cô ở trong một hang động tự nhiên, như vậy mới có thể không bị mãnh thú công kích trong trường hợp không có giống đực bảo vệ.

Mông Ân nhìn mấy người Bắc Vũ Đường bị đưa vào hang, trong mắt tràn đầy không tha.

Sau khi các cô đến nơi này, bộ lạc họ cũng không biết có thể đưa các cô về không. Bởi vì đến lúc đó sẽ có rất nhiều bộ lạc khác đến đổi các cô, đến lúc đó, nếu các cô đi theo thú nhân bộ lạc khác, họ cũng không có cách nào.

Phong Huyệt thấy Mông Ân thất hồn lạc phách, cười tủm tỉm tiến lên, “Không cần đau lòng như vậy, các ngươi vẫn có cơ hội dẫn họ về, chỉ cần bộ lạc các ngươi đủ hấp dẫn khiến giống cái nguyện ý thôi. Nhưng mà, ta nhớ rõ bộ lạc Sư Viêm các ngươi, đi mười lần thì có đến tám lần đều là tay không mà về.”

Mông Ân hung hăng trừng hắn một cái, mang theo tộc nhân phẫn nộ rời đi.

Phong Huyệt nhìn họ rời đi, không chút khách khí cười lớn.

“Thủ lĩnh, chúng ta có phải nên chuẩn bị heo đồng la không?”

“Đương nhiên, năm giống cái nhỏ kia, bộ lạc chúng ta nhất định phải mang đi được ba, mới không làm thất vọng chuyến đi này của chúng ta.”

“Thủ lĩnh yên tâm, với thực lực của bộ lạc ta, những giống cái nhỏ đó nhất định sẽ đi theo chúng ta.”

Người bộ lạc Mãnh Hổ tràn đầy tự tin, mà người bộ lạc Sư Viêm thì tình cảnh bi thảm.

Việc bộ lạc giống cái có thêm năm giống cái non, thú nhân sinh hoạt trong khu rừng này đều đã biết được, càng biết những giống cái này rất đẹp, da trắng như tuyết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.