Editor: Bạch Diệp Thảo
“Biết sợ chưa? Nếu anh còn đi theo tôi, lần sau tôi sẽ lấy mạng anh.” Lúc nói chuyện, Bắc Vũ Đường cũng phóng lôi điện.
Con zombie ngốc nghếch này quả nhiên lùi về sau hai bước, ánh mắt chất phác có thêm tia sợ hãi.
Bắc Vũ Đường rất vừa lòng phản ứng của nó.
Lần này khởi động xe, cô quay đầu nhìn thoáng qua phía sau, qua nhiên, nó đứng ngốc ở đó, không đi theo nữa.
Cô thầm thở phào một hơi.
Cuối cùng cũng không đi theo cô nữa.
Cô còn chưa thở xong, lướt qua gương chiếu hậu, lại phát hiện tên ngốc bị giật đến cháy đen lại tiếp tục đuổi theo.
Mẹ ơi, vừa dụ dỗ vừa đe dọa cũng không được!
Nhìn gương mặt kia, Bắc Vũ Đường vẫn không đành lòng.
Dọc đường vừa đi vừa ngừng, vừa khuyên nó rời đi. Dù cô nói thế nào, nó cũng kiên trì đi theo cô.
Kế hoạch của Bắc Vũ Đường là trước tối đến được thành phố tiếp theo, nhưng trời cũng không còn sớm nữa, cô nhìn con zombie đằng sau, hạ quyết tâm, dẫm chân ga, phóng xe đi mất.
Xuyên qua gương chiếu hậu, bóng dáng nó ngày càng xa, đảo mắt đã không còn thấy đâu nữa.
Bắc Vũ Đường thu hồi tầm mắt, tập trung lái xe, chỉ là đôi lúc trong đầu sẽ hiện lên khuôn mặt ngu ngốc không cảm xúc của con zombie kia.
Tốc độ không ngừng tăng lên, cuối cùng, trước khi trời tối, cô đến được giáp ranh của thành phố tiếp theo. Bắc Vũ Đường không vào trong thành phố mà tìm một phòng ở ngoại ô.
Vào sân, cô tra xét toàn bộ ngôi nhà một lần, không thấy zombie lui tới. Hẳn là người nhà này đã trốn đi sau khi tận thế nổ ra, hoặc là đã biến thành zombie lắc lư đi ra ngoài.
Không có điện, không có nước, ngay cả đồ ăn trong bếp cũng đã bị quét sạch. Bắc Vũ Đường chẳng để ý, dù sao đồ ăn trong không gian đủ để cô ăn đến mười năm sau.
Bắc Vũ Đường ăn qua loa cho xong bữa chiều rồi tìm một phòng sạch sẽ vào ngủ.
Nửa đêm, cô nửa tỉnh nửa ngủ, đột nhiên cảm thấy dường như có gì đó tiến vào phòng. Cô lập tức ngồi dậy, lặng lẽ đi đến bên cửa.
Trong đêm yên tĩnh, ngoài phòng có tiếng zombie kéo lê thân thể, trong phòng trừ tiếng hít thở của cô, không còn âm thanh nào khác, nhưng trực giác nói cho cô biết, nó đang hướng về phía cô.
Cô vẫn luôn chờ đợi, chờ đợi nó vào phòng rồi công kích.
Cô có thể cảm giác được nó đang ở bên ngoài.
Hai bên không ai chủ động.
Bắc Vũ Đường cũng có đủ kiên nhẫn chờ nó vào.
Mà đối phương dường như kiên nhẫn mười phần, cũng không vội tiến vào.
Hai bên cứ giằng co như thế.
Một giờ, hai giờ......
Thần kinh căng chặt của Bắc Vũ Đường chưa từng thả lỏng.
Chẳng lẽ là nó chuẩn bị, chờ mình vừa mở cửa thì sẽ lập tức tập kích?!
Trong bóng tối, dù cô có tu luyện nội công tâm pháp Hàn Băng Chưởng nên có thể nhìn trong đêm, nhưng mà đêm và ngày vẫn ảnh hưởng đến hành động của cô.
Chiến đấu trong bóng tối là bất lợi với cô, còn dễ phát ra tiếng động dẫn zombie đến, không bằng chờ đến ngày thì giải quyết nó.
Không biết thứ bên ngoài có kiên nhẫn chờ đến sáng hay không.
Suốt một đêm, Bắc Vũ Đường cảnh giác, mãi đến khi mặt trời mọc, thứ bên ngoài vẫn không hành động.
Bắc Vũ Đường tay cầm then cửa, tay gọi lôi điện, lúc mở cửa, lôi điện trong tay cũng phóng ra.
Mà cô cũng thấy rõ thứ bên ngoài là gì, toàn thân đen như mực, giống như một cục than đen hình người đang ngửa đầu nhìn cô, khuôn mặt đen như mực, đôi mắt cực kỳ không bình thường.
囧, đôi mắt là màu đỏ ửng......
Nó thấy lôi điện trong tay Bắc Vũ Đường, không tự giác rụt cổ lại.
Bắc Vũ Đường nhanh chóng phản ứng, chuyển hướng lôi điện đi, đập vỡ cửa sổ kính.
“Anh, anh, anh...... Sao anh lại ở đây?” Bắc Vũ Đường kinh ngạc nhìn nó.
Sao nó tìm được cô?
Cô biết mũi zombie thính, nhưng mũi hắn đã không thể dùng thính để hình dung, phải là vạn dặm truy tung luôn rồi. (Vạn dặm truy tung là tuyệt chiêu của khuyển vương Hao Thiên Khuyển:D)
Cách cả ngàn dặm còn ngửi được mùi của cô mà tìm đến.
Nếu thật là vậy, chẳng phải có nghĩa là cô không ném được tên phiền toái này?!
Nó thấy lôi điện không phải để đánh mình, đôi mắt trống rỗng đỏ đậm có chút khác thường.
Bắc Vũ Đường nhíu mày nhìn nó.
Cô xuống tầng, mà nó thấy cô đi thì cũng đi theo. Khoảng cách giữa hai bên chỉ có ba bước, không nhiều, cũng không ít. Nếu cô bước lên một bước, nó cũng sẽ bước lên một bước. Nếu cô lùi về sau một bước, nó cũng sẽ lùi về sau một bước.
Bắc Vũ Đường cũng không có cách nào, đành coi nó như không khí, mình nên làm gì thì làm đó.
Ăn xong bữa sáng, Bắc Vũ Đường sửa sang lại đồ vật rồi ngồi lên xe. Mà nó thì lẻ loi đứng ngoài xe, đôi mặt đỏ sậm an tĩnh nhìn cô. Nhìn đôi mắt đỏ vô thần ấy, không hiểu sao cô lại cảm thấy nó đáng thương.
囧, loại cảm giác quỷ quái gì thế này!
Nó là zombie, là zombie!!!
Bắc Vũ Đường không ngừng mặc niệm, chỉ là vừa nhìn gương mặt kia, tim cô lại mềm đi.
Đậu má, tất cả là tại khuôn mặt tuấn tú kia chọc họa!
Nhưng mà, Bắc Vũ Đường quên rằng, giờ khuôn mặt của nó đang đen sì, tuấn tú ở đâu ra...
Bắc Vũ Đường nhẫn tâm đạp chân ga, phóng vèo đi mất.
Cô lại vẫn không tự giác nhìn thoáng qua sau, thấy con ngốc kia lại chạy theo sau.
Bắc Vũ Đường thu hồi tầm mắt, giãy giụa trong mắt đã mất đi, dần trở nên thanh lãnh.
Lần này, cô không tin nó còn đuổi kịp cô.
Bắc Vũ Đường vẫn luôn phóng xe đi nhanh, ngẫu nhiên sẽ chậm lại là vì gặp mấy con zombie đi lạc trên đường.
Cô cũng không có vào thành phố thu thập vật tư mà lên thẳng đường cao tốc, dùng tốc độ nhanh nhất vòng qua thành phố này.
Khi sắc trời dần tối, Bắc Vũ Đường vẫn tìm một nhà để vào ở. Xe vừa vào đến sân, zombie trong phòng nghe được âm thanh, hưng phấn nhào về phía cô.
Bắc Vũ Đường xuống xe, gậy trong tay rơi xuống, một gậy một đầu.
Đêm đến, Bắc Vũ Đường nằm trên sofa trong phòng khách, tai thường chú ý động tĩnh ngoài phòng. Ngoài phòng trừ tiếng zombie tru lên cùng tiếng gió gào thét thì không còn âm thanh nào khác.
Cô nhắm mắt lại nghỉ ngơi, chốc lát, nghe được tiếng động ngoài phòng, cô nhảy xuống, đi đến bên cửa sổ, nương ánh trăng, cô thấy một con zombie đang lắc lư ngoài sân.
Không phải nó!
Bắc Vũ Đường lại về ngủ, cứ được một lúc lại ra ngó, mỗi lần đều không thấy zombie không nên xuất hiện. Mơ mơ màng màng như vậy đến hừng đông.
Cô thấy trời đã sáng thì mở cửa ra, ngoài cửa không có zombie ngồi xổm, không có cái đầu đen như mực kia.
Xem ra đã ném được nó thật rồi.
Tâm tình của Bắc Vũ Đường không thể nói là tốt, cũng không thể nói là không tốt, cứ có cảm giác buồn bực.
Cô áp cảm giác bất thường này xuống đáy lòng, coi đó là họa do gương mặt kia chọc ra.
Nếu không phải khuôn mặt nó giống Quân Vô Thương, tuyệt đối sẽ không xảy ra tình huống này.
Bắc Vũ Đường dùng qua loa bữa sáng xong, vừa mới khởi động xe thì thấy một zombie đứng ở cửa, trên người nó còn mang theo sương sớm, chật vật đứng đó.
Nháy mắt khi nhìn thấy nó, lòng Bắc Vũ Đường như bị thứ gì đó va phải.
Bước chân nó lảo đảo lắc lư đi đến bên xe cô, ánh mắt vẫn trống rỗng, nhưng không biết vì sao, cô cứ cảm giác trong ánh mắt trống rỗng ấy có ánh sáng lạ thường,
Chớp mắt nhìn lại, không có gì cả.
Có lẽ, đó chỉ là ảo giác của cô thôi.
Khi Bắc Vũ Đường quan sát toàn thân nó một lượt, phát hiện quần áo nó đã bị dao cắt qua, mà chân nó hình như cũng bị thương.
Bắc Vũ Đường tay nắm chốt cửa, đang định xuống xe, đến cuối cùng, cô nhịn xuống.
Nó không phải anh ấy!
Bắc Vũ Đường hạ kính xe xuống, muốn bảo nó đừng đi theo nữa. Chỉ là lời đến bên môi lại bị nuốt ngược về.
Cô dẫm chân ga, xe phóng vụt qua bên cạnh nó.
Khóe mắt chăm chú quan sát gương chiếu hậu, thấy nó khập khiễng đi theo sau xe cô.
Bắc Vũ Đường dần cảm thấy bực bội, hung hăng dẫm chân ga.
Xe chạy một lát thì chậm đi, đúng lúc này, một chiếc xe đi ngược qua cô.
Bắc Vũ Đường nhìn thoáng qua người trên xe kia, mà đối phương cũng thấy cô, hai bên cứ gặp thoáng qua nhau như vậy.
Khi xe đi được thêm một đoạn, cô đột nhiên quay đầu xe, quay về phía cũ.
Cô đi rất nhanh, rất nhanh, mười lăm phút sau, cô thấy phía trước có một chiếc xe dừng lại, đúng là chiếc xe ban nãy.
Lúc này, người trên xe đang bao vây nó.
Trong số đó có hai dị năng giả, họ đang trêu đùa nó như mèo vờn chuột.
“Haha, lần đầu tiên gặp một con zombie không đánh trả.”
“Nhìn nó có vẻ là zombie biến dị.”
“Phụt! Nó mà là zombie biến dị?! Nếu nó mà là biến dị, chắc chắn nó là con vô dụng nhất!”
Bắc Vũ Đường nhìn thấy cảnh này, lửa giận trong lòng cháy hừng hực.
Cô nhanh chóng xuống xe đi về phía họ.
Những người đó thấy Bắc Vũ Đường, chẳng chút sợ hãi, càng không nói đến cảnh giác, vì trong mắt họ, họ có năm người, còn có hai người là dị năng giả, mà cô chỉ có một mình.
Nhưng mà, họ hoàn toàn không ngờ, Bắc Vũ Đường không nói câu nào đã động thủ với họ.
Đối tượng công kích đầu tiên của Bắc Vũ Đường là hai dị năng giả trong đội kia, một tay thả lôi điện, một tay dùng Hàn Băng Chưởng.
'Phanh', 'Phanh',......
Tốc độ của cô quá nhanh, quá mạnh, đánh họ không kịp trở tay. Hai dị năng giả một knock out, một thì cứng đờ cả người.
Khi người đó hồi thần, lập tức phóng dị năng, lúc va chạm với dị năng của cô thì bị đánh tan, sau đó lại bị cô đá văng ra ngoài, va mạnh lên xe của mình.
Những người khác cuối cùng cũng phản ứng lại, mắng một tiếng, vung tay công kích cô.
Nửa chén trà nhỏ sau, năm người ngã trên đất đau đến kêu lăn lộn.
Bắc Vũ Đường đi đến trước mặt nó, vươn tay lau vết bẩn trên mặt nó.
“Thật là ngu ngốc! Vì sao không đánh trả?”
Đúng lúc này, nó vươn tay, bắt lấy một con vật như là ong mật biến dị. Bắc Vũ Đường nhìn con vật trong tay nó, đáy mắt hiện lên nét kinh ngạc.
Cô hoàn toàn không nhận ra nó tới gần, nếu thật sự bị châm độc dài kia châm trúng, mạng nhỏ của cô bay luôn mất.
Con ong độc biến dị kia giãy giụa trong tay nó.
Bắc Vũ Đường nhìn thấy con ong mật kia nhỏ dần, dường như năng lượng trong cơ thể nó đã biến mất, cuối cùng hóa thành tro tàn trong tay zombie ngốc.
Bắc Vũ Đường giật mình nhìn nó.
Cô cứ nghĩ nó không biết chiến đấu, giờ xem ra không những có, mà còn có chút khủng bố.
Nếu cô không đoán sai, nó vừa hấp thu năng lượng trong con ong mật kia, biến thành của mình.
Bắc Vũ Đường yên lặng nuốt nước bọt, như vậy còn trâu bò hơn cả dị năng của bọn họ đó!
Nếu hắn ra tay, có thể nói là một kích mất mạng.
Bắc Vũ Đường nhìn thoáng qua đám người trên đất, may mà nó không động thủ, nếu không, đám người kia không còn thấy được mặt trời ngày mai.
“Đi thôi.” Bắc Vũ Đường nói với nó.
Cô đi về phía xe mình, nó cũng nhắm mắt theo sau cô. Cô mở cửa bên ghế phụ, nói với nó: “Lên xe.”
Nó đứng im bất động.
Bắc Vũ Đường thở dài một hơi, đi đến sau nó, đẩy nó về phía trước, nhét nó vào ghế phụ.
Cô đóng cửa xe lại. Thấy cô đi về phía trước, cảm xúc của zombie ngốc đột nhiên thay đổi, dường như có chút lo lắng muốn phá cửa xe.
Bắc Vũ Đường chú ý, đập lên xe một cái, chỉ vào nó, “Ngồi im cho tôi.”
Quả nhiên, nó ngồi im.
Bắc Vũ Đường ngồi lên vị trí điều khiển, zombie ngốc nghiêng đầu nhìn cô, rất an phận.
Bắc Vũ Đường khởi động xe rời đi.
Dọc đường, nó chưa từng rời mắt khỏi cô. Bắc Vũ Đường chọn làm lơ, làm lơ và làm lơ, cuối cùng cũng tập mãi thành quen.
Trên đường qua thành phố, lúc này, Bắc Vũ Đường không đi vòng qua nữa, mà đi vào thành phố. Sau khi tiến vào thành phố, đầu đường có rất nhiều zombie lắc lư.
Đường không quá rộng, còn có không ít xe bị vứt lại cản đường.
Bắc Vũ Đường và zombie ngốc chỉ có thể xuống xe đi bộ, đặt xe bên ngoài. Bắc Vũ Đường vừa xuống xe, zombie xung quanh ngửi thấy mùi thịt, hưng phấn nhào về phía cô, chỉ là còn chưa đến gần, zombie ngốc bên cạnh đã gào rống một tiếng, những con zombie kia lập tức dừng bước, sợ hãi rời đi.
Dọc đường đi, con zombie nào gặp họ cũng lảng đi mất.
Đây là lần đầu tiên lên phố mà nhẹ nhàng mà không cần chém giết từ sau tận thế. Xem ra bên cạnh có một vị zombie đi theo cũng vẫn có chỗ tốt.
Không cần lo lắng về sự an toàn của bản thân, Bắc Vũ Đường vui vẻ thoải mái đi dạo phố luôn, cô nhìn qua cửa hàng hai bên, đi khoảng chừng trăm mét thì tìm được cửa hàng thời trang nam.
Bắc Vũ Đường dẫn zombie ngốc vào cửa hàng, bên trong vẫn giống như trước khi tận thế bùng nổ.
Cô nhìn quần áo trên kệ, nhìn dáng người của zombie ngốc rồi nhặt một vài bộ quần áo. Khi cô đi đến dãy trong cùng, ánh mắt bị chiếc áo gió màu đen trên tường hấp dẫn.