Mau Xuyên Nghịch Tập: Boss Thần Bí, Đừng Trêu Chọc Lung Tung

Chương 284: Chương 284: Bạo quân, đứng lại! (7)




Tác giả: Vân Phi Mặc

Y muốn biết, nếu nàng chạm vào mình một lần nữa, cảm giác quái dị trong thân thể kia có còn tồn tại hay không.

Cảm giác xa lạ như vậy, đến giờ y vẫn còn thấy mới mẻ.

Đáy lòng y ẩn ẩn có chút khát vọng, nhưng sự khát vọng đó bị y ép xuống, rồi lại nhảy ra quấy nhiễu y.

Một lần đó có lẽ chỉ là ngoài ý muốn mà thôi.

Y chỉ muốn xác nhận lại một lần.

Phượng Xích chờ đợi nữ nhân kia tới gần, chờ nàng ra tay với mình.

Nhưng mà, tiếng bước chân vốn tới gần lại càng lúc càng xa, cuối cùng biến mất.

Phượng Xích mở mắt ra, đáy mắt có sát ý xẹt qua.

Nữ nhân đáng chết, ăn no là đi, coi chỗ y là thiện đường (Nhà ăn) chắc!

Ánh mắt Phượng Xích u ám nhìn chằm chằm đống đồ ăn hỗn độn, cả người bị sát khí nhàn nhạt quẩn quanh.

Y nhìn đĩa rau xanh lá mạ, nghĩ tới lời nữ nhân kia nói, “Người đâu.”

Thị vệ canh giữ ngoài cửa cung điện mắt nhìn thẳng đi lên trước, dường như không nhìn thấy vũ cơ và nhạc sư ngã rạp đầy điện, “Vương thượng.”

“Một phần y như thế này.”

“Tuân lệnh.”

Ngự Thiện Phòng nhanh chóng làm ra bàn đồ ăn giống hệt như trước.

Y gắp một đũa rau xanh biếc như phỉ thuý, đặt vào miệng tinh tế nhấm nuốt, hương vị vẫn vô vị như trước đây ăn, không thấy nó ngon ở đâu cả.

Phượng Xích ăn liên tiếp mấy món, đều là những món Bắc Vũ Đường khen vị rất tuyệt, ăn rất ngon. Những thức ăn này vào miệng y, vẫn là vị đó.

Phượng Xích nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía thịt kho mà Bắc Vũ Đường ghét bỏ. Suy nghĩ đầu tiên của y là, có lẽ món này mới là món ngon nhất.

Phượng Xích kẹp một miếng thịt kho, hương vị vẫn là hương vị đó, nhưng không biết vì sao, đột nhiên cảm thấy hương vị này ăn ngon hơn trước kia.

Quả nhiên, phẩm vị của nữ nhân kia rất kém.

Phượng Xích ăn thịt kho, càng ăn càng thấy ngon.

Đêm khuya, hai cung nữ quét dọn Lăng Tiêu Điện thấy hơn nửa thức ăn trên bàn đã bị tiêu diệt, cảm thấy rất ngạc nhiên.

Các nàng ra khỏi Lăng Tiêu Điện rồi, một cung nữ mới nhỏ giọng nói: “Hình như khẩu vị của Vương tốt lên.”

“Còn không phải sao. Trước đó một bàn, sau đó lại một bàn y hệt cũng hết hơn nửa. Lúc trước Vương luôn ăn không ngon, giờ thì khác rồi.” Một cung nữ khác phụ hoạ.

“Ta nghe tỷ tỷ hầu hạ đêm trước nói, tâm tình Vương hôm nay không tệ.” Cung nữ nhỏ giọng thì thầm.

“Thật hy vọng tâm tình của Vương vẫn luôn tốt như vậy, chúng ta cũng không cần phải lo lắng đề phòng.” Một cung nữ xúc động nói.

Lăng Tiêu Điện là nơi có tỷ lệ tử vong cao nhất Hoàng cung, người ở đây muốn sống lâu thì không chỉ cần thông minh, mà còn cần cả may mắn.

Những ngày sau đó, Bắc Vũ Đường mỗi ngày đều đến Lăng Tiêu Điện cọ cơm, hoàn toàn coi nơi này thành nhà ăn.

Nhưng mà nàng không biết người nào đó cũng sẽ không để nàng sống thoải mái như vậy.

Phượng Xích ngồi ở vương toạ, phía dưới là các cao thủ chế độc lợi hại nhất Phượng Quốc.

“Mấy ngày có thể nghiên cứu ra?”

Độc thánh Trương Hiến tiến lên trả lời, “Bẩm ngô vương, đã trong giai đoạn thử nghiệm, rất nhanh sẽ nghiên cứu chế tạo thành công.”

Trương Hiến cùng những người khác đều không hiểu Vương thượng lại muốn làm gì. Nhưng nghĩ đến họ nghiên cứu độc dược khiến người ta liên tục cảm thấy đói khát, cho dù có ăn nhiều cũng không thể ức chế cảm giác đói, chỉ có không ngừng ăn mới có thể giảm bớt cảm giác này, mà hậu quả của việc ăn không ngừng đó chính là chết vì no!

Cách chết như vậy chắc chắn chẳng dễ chịu chút nào.

Nghĩ đến việc Vương thượng muốn dùng độc dược như vậy lên người, họ đều cảm thấy không rét mà run.

Con ngươi u lãnh của Phượng Xích đảo qua đám người đang quỳ gối bên dưới, “Cho các ngươi ba ngày. Nếu ba ngày sau không nhìn thấy thành quả, mang đầu đến gặp ta.”

“Tuân lệnh.” Mấy người kinh sợ đáp.

Ba ngày sau, Phượng Xích cầm trong tay một bình sứ, tuỳ ý thưởng thức, mắt nhìn về phía Độc thánh Trương Hiến đang cúi đầu, “Đã tìm người thử nghiệm chưa?”

“Rồi thưa bệ hạ.” Trương Hiến kinh sợ đáp.

“Có giải dược không?”

Trương Hiến sợ hãi cân nhắc, Vương thượng rốt cuộc là muốn giải dược hay không đây, cuối cùng dựa theo tính cách của Vương thưởng, hẳn muốn nghe hậu quả, “Không có.”

“Rất tốt.” Phượng Xích vẫy tay với thái giám đứng bên.

Thái giám thật cẩn thận tiến lên, quỳ dưới chân y.

Phượng Xích ném cái bình sứ đến trước mặt hắn, bình đạm nói, “Uống.”

Thái giám sợ đến run người, liên tục cầu xin, “Vương thượng tha mạng, Vương thượng tha mạng!”

Phượng Xích chán ghét nhất nghe những âm thanh này, thái giám kia vừa mở miệng, lập tức có thị vệ tiến lên, bẻ hàm dưới của hắn, một người khác thô lỗ đổ thuốc vào miệng hắn.

Thái giám giãy giụa không ngừng, nhưng dù hắn giãy giụa thế nào, cũng không chạy thoát được vận mệnh.

Cung nữ, thái giám khác trong cung điện đều sợ hãi co đầu rụt cổ, cuộn mình lại, hạ thấp cảm giác tồn tại của mình.

Thị vệ buông thái giám kia ra, thái giám ho khan không ngừng, nhưng dù hắn làm gì cũng không thể moi độc dược đã nuốt vào bụng ra. Độc thánh luôn quỳ gối, cúi đầu, không dám nhìn Phượng Xích.

Chỉ chốc lát sau, độc bắt đầu phát tác, thái giám kia không ngừng kêu gào, “Đói, đói quá!”

Hắn thấy trái cây trên bàn, mặc kệ tất cả mà nhào qua, liều mạng nhét vào trong miệng mình, thấy ăn hết rồi, lập tức có người hầu nâng đồ ăn lên.

Trong cung điện rộng lớn chỉ còn tiếng thái giám kia ăn uống. Mọi người đều nhìn hắn, chỉ thấy bụng hắn không ngừng to ra, lại vẫn cố gắng ăn tiếp, bụng như sắp nứt vỡ, nhưng hắn vẫn không ngừng ăn.

Tên thái giám kia thoáng có một chút ý thức, dừng ăn, không ngừng lẩm bẩm, “Không thể ăn, không thể ăn nữa......”

Nhưng hắn không kiên trì được đến nửa phút rồi lại nhào vào đồ ăn, “Đói, đói lắm!”

Một tay cầm gà nướng nhét vào miệng, dường như chỉ có vậy mới có thể giảm bớt cảm giác đói khát của cơ thể.

Mọi người đều hoảng sợ nhìn cái bụng không ngừng căng phình của hắn, đúng lúc này, thái giám kia cứng đờ, cả người ngã về phía sau, đi đời nhà ma, trước khi chết, trong miệng hắn còn nhét một nửa cái chân gà nướng chưa ăn hết.

Phượng Xích vung tay lên, thị vệ tiến lên kéo thái giám kia xuống.

Cung nữ, thái giám nhanh chóng quét dọn cung điện, không đến nửa phút, cung điện đã khôi phục lại như trước, dường như không có gì xảy ra.

Độc thánh Trương Hiến vẫn quỳ gối cúi đầu.

Phượng Xích nhìn hắn một cái, “Độc này tên gì?”

Trương Hiến thật cẩn thận đáp, “Chưa đặt tên, đang chờ Thánh thượng ban danh.”

Phượng Xích thưởng thức bình sứ trong tay, “Nếu có thể khiến một người không ngừng ăn, vậy gọi là 'Ăn không ngừng' đi.”

Trương Hiến lập tức hô, “Ngô vương thánh minh.”

Y vung tay lên, Trương Hiến như được đại xá, quỳ tạ rời đi.

Phượng Xích nhìn 'Ăn không ngừng' trong tay, khoé môi nở nụ cười lạnh lẽo.

Nếu đã thích ăn như vậy, thế thì thành toàn cho nàng.

Ban đêm cùng ngày, Bắc Vũ Đường lại một lần nữa đến Lăng Tiêu Điện, vẫn thấy một bàn mỹ thực. Giống như ngày thường, nàng làm lơ sự tồn tại của Phượng Xích, bay thẳng về phía bàn ăn.

Bắc Vũ Đường nhìn đồ ăn trên bàn, từ lúc nàng ăn đến giờ, thức ăn trước giờ chưa từng lặp lại, không thể không bội phục sự lợi hại của ngự trù, đúng là vắt óc tìm công thức nấu ăn.

Nàng ngồi xuống, cầm lấy đũa gắp một miếng măng, vừa mới đặt vào miệng, nàng khẽ cau mày.

Có độc!

Gần như vừa mới đặt vào nàng đã nếm ra.

Nàng nhả miếng măng vừa ăn ra, từ từ buông đũa, “Không thể ăn, không thể ăn. Gần đây ăn nhiều quá, béo cả ngấn ra rồi.”

Phượng Xích nghe tiếng bước chân đi về phía mình, cuối cùng đứng trước mặt y.

Bắc Vũ Đường nhìn Phượng Xích luôn giả vờ hôn mê, lộ ra một nụ cười nhẹ, “Thật không ngờ ngươi lại là bạo quân kia. Người đẹp như vậy mà lại là bạo quân, đáng tiếc quá.”

Phượng Xích thầm cười lạnh trong lòng.

Bạo quân, xưng hô này đúng là hợp với mình.

Phượng Xích nhanh chóng cảm giác được nàng đến gần mình, y thậm chí còn có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp cùng với mùi khánh hương nhàn nhạt của nàng.

Y không tự giác căng thẳng, hô hấp cũng hơi hỗn loạn.

Bắc Vũ Đường tới gần một chút, khuôn mặt tuấn mỹ tuyệt luân của y đúng là mê người, dù nàng từng là đệ nhất mỹ nhân, nhìn thấy khuôn mặt này cũng không tự giác bị dung nhan của y hấp dẫn ánh mắt.

Nàng vươn tay, tay nhỏ non mềm không xương nhẹ nhàng xoa khuôn mặt tuyệt mỹ của y, “Đẹp thật, đẹp đến mức ta có chút động tâm rồi.”

Khi nàng lại chạm vào mặt mình, tim lại một lần nữa bị nhéo, cảm giác này còn mãnh liệt hơn, rõ ràng hơn trước, dường như có gì đó muốn chui ra.

Dao động mãnh liệt ấy khiến y quên cả hô hấp, quên đi tất cả, cả người đều chìm trong rung động mãnh liệt kia.

Tay nàng không ngừng vuốt ve má y, nơi đi qua đều cảm thấy thật tê dại.

Bắc Vũ Đường cảm nhận được rõ ràng hô hấp của y trở nên dồn dập, thân thể y từ lúc bị nàng chạm vào đã có hơi cứng đờ. Cảm giác ấy như là điện giật.

Bắc Vũ Đường thầm hồ nghi, chẳng lẽ y có bệnh sạch sẽ? Người khác không thể chạm vào y?

Suy nghĩ này vừa xuất hiện lập tức bị nàng phủ quyết.

Nếu chán ghét bị người khác động chạm, y đã sớm tỉnh lại, một chưởng đập bay nàng rồi. Nguyên nhân gì lại khiến y phản ứng lớn như vậy nhỉ?

Đôi mắt Bắc Vũ Đường lộ ra nét trầm tư.

[Đinh, độ hảo cảm của Boss phản diện với ký chủ tăng 10 điểm, hiện là 18 điểm.]

Bắc Vũ Đường nghe âm thanh tăng độ hảo cảm mà có chút kinh ngạc.

“Hệ thống, cậu xác định là không báo sai chứ?” Bắc Vũ Đường hoàn toàn hỏi theo bản năng thôi.

Không thể trách nàng kinh ngạc như vậy, đơn giản là vì bấy lâu nay, độ hảo cảm luôn dừng ở 8 điểm, cũng không thấy tăng, mà 8 điểm đó là 8 điểm vất vả lắm mới có được.

Độ hảo cảm của bạo quân, không phải khó kiếm bình thường thôi đâu.

Nàng đã thử mấy cách mà không tăng được nửa điểm. Giờ chỉ một lần đã tăng 10 điểm, sao Bắc Vũ Đường có thể không kinh ngạc cho được.

Chẳng lẽ......

Bắc Vũ Đường nhìn thẳng, nhìn chằm chằm Phượng Xích, chẳng lẽ cần trêu chọc tên này mới tăng được độ hảo cảm?!

Suy nghĩ này vừa xuất hiện, Bắc Vũ Đường không tự giác nuốt nước bọt.

Châm ngòi bạo quân, tiết tấu này có vẻ nguy hiểm. Vô ý chút thôi sẽ thịt nát xương tan mất.

[Cô không trêu chọc cũng sẽ tan xương nát thịt.] Minh đột nhiên lên tiếng.

Bắc Vũ Đường:......

Bắc Vũ Đường nhìn khuôn mặt đang bị mình nhéo, biểu cảm hơi thay đổi, nhanh chóng làm ra quyết định.

Thử một lần xem hiệu quả thế nào.

Bắc Vũ Đường chuẩn bị làm một phép thử nhỏ, xem hiệu quả.

Nàng yên lặng thu tay, nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ kia, dường như đang suy xét xem nên thử thế nào để một lần chấn động.

Khi Bắc Vũ Đường rời khỏi thân thể mình, cảm giác rung động khó hiểu trong lòng Phượng Xích cũng vì nàng rời đi mà dần biến mất, chỉ còn lại chút lành lạnh.

Cảm giác rung động lo lắng này, vậy mà không phải là ngẫu nhiên.

Phượng Xích dần khôi phục lý trí, trong lòng lại dâng lên sát ý.

Y tuyệt đối không cho phép cảm giác mất khống chế này chi phối suy nghĩ của mình!

Gần như không cần suy nghĩ, y đã ra quyết định, giết tai hoạ ngầm này.

Khi Phượng Xích hạ quyết định muốn diệt trừ tai hoạ Bắc Vũ Đường, Bắc Vũ Đường đã nghĩ xong nên dùng cách gì để trêu chọc y.

Nàng từ từ cúi người, hơi thở nóng ấm từ cánh mũi phả lên má y.

Phượng Xích cứng đờ, ngọn lửa đang tụ tập trong tay bỗng dừng lại.

Ngay sau đó, một đôi môi mềm mại nhẹ nhàng chạm vào má y. Trong phút chốc, đầu óc Phượng Xích trống rỗng, ngọn lửa trong lòng bàn tay giống như bị tạt một chậu nước lạnh, tắt ngúm.

Phượng Xích hoàn toàn sững sờ, cả người cứng đờ đến đáng sợ.

Có lẽ, chính y cũng không biết, phản ứng bản năng của thân thể đã hoàn toàn bán đứng nội tâm y.

[Đinh, độ hảo cảm của Boss phản diện với ký chủ tăng 15 điểm, hiện là 33 điểm.]

Bắc Vũ Đường nghe độ hảo cảm tăng, không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi, không uổng công nàng ra sức như vậy.

Bắc Vũ Đường thấy chuyển biến tốt thì nhận, ngồi dậy, dán mặt bên tai y, hơi thở ấm áp phả vào tai y, kích thích y tê dại hết cả người, “Cảm ơn bạo quân đại nhân đã khoản đãi, ngủ ngon nhé.”

Nói xong, Bắc Vũ Đường xoay người rời đi.

Đến khi nàng hoàn toàn đi xa, Phượng Xích mới mở mắt ra, thần sắc đã khôi phục như ban đầu, sâu trong đôi mắt đen tràn đầy sát ý lạnh lẽo.

Nữ nhân kia, tuyệt đối không thể giữ!

Lý trí của Phượng Xích áp cảm giác ngo ngoe rục rịch trong lòng lại.

Trên người nữ nhân kia nhất định có thứ gì đó khống chế được trái tim y, nhân tố tiềm tàng đáng sợ như vậy, sao y có thể giữ lại trên đời được.

“Long Nhất!” Giọng nói trầm thấp của Phượng Xích vang lên trong đại diện yên tĩnh.

Long Nhất lặng yên quỳ gối trước mặt Phượng Xích, “Chủ thượng.”

“Tìm ra nữ nhân kia.”

“Tuân lệnh.” Long Nhất lĩnh mệnh rời đi.

Phượng Xích nhìn bàn thức ăn bỏ thuốc độc, đôi mắt hơi hơi nheo lại.

Trò chơi mèo vờn chuột này, cũng đến lúc kết thúc rồi.

Phượng Xích nhìn ra ngoài màn đêm đen như mực kia, tay lại không tự giác sờ lên nơi nàng vừa mới hôn.

Bên kia, Bắc Vũ Đường an toàn về Mỹ Nhân Các, thoải mái nằm trên giường.

Vừa mới ngủ không lâu, bên ngoài lại ầm ỹ một trận, tiếng bước chân rầm rập mà chỉnh tề cùng với tiếng các hộ vệ hét to đánh thức các mỹ nhân và cung nhân đang ngủ say.

Từng trản đèn sáng lên, Hoàng cung yên tĩnh lập tức trở nên ầm ỹ.

Cách Tang xoa đôi mắt nhập nhèm, nghi hoặc ngồi dậy.

Bắc Vũ Đường đã điểm đèn, trong phòng đã sáng ngời.

“Vũ Đường, xảy ra chuyện gì vậy?”

“Không biết.” Bắc Vũ Đường xác thật không tưởng tượng được bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.

Nàng chỉ sợ đến chết vẫn không biết bên ngoài đang ầm ĩ vì nàng.

Cách Tang thấy nàng ra ngoài, lập tức hô, “Ngươi đi đâu đấy?”

“Ta ra ngoài xem đã xảy ra chuyện gì.” Bắc Vũ Đường mặc xiêm y xong, xách đèn ra ngoài.

Cách Tang lập tức xuống giường theo, gọi nàng lại, “Vũ Đường, chờ ta. Ta cũng đi.”

Bắc Vũ Đường đứng ở cửa chờ nàng ấy mặc xong, hai người cùng ra khỏi phòng. Không ít người cũng giống các nàng, không ít người mở cửa phòng, hai mặt nhìn nhau.

“Các người nghĩ đã xảy ra chuyện gì?” Có người hỏi.

“Không biết.”

“Trận thế lớn như vậy, chẳng lẽ là bắt thích khách?” Có người suy đoán.

Hiển nhiên đa số người ở đây cũng nghĩ như vậy.

Đúng lúc này, cửa lớn Mỹ Nhân Các bị đẩy ra, một đám thị vệ hùng hổ tiến vào, họ cầm đuốc, mang theo bội đao. Vì họ đến, đình viện sáng trưng như ban ngày.

Các mỹ nhân ở đây đều bị doạ, không ít người đã lùi lại sau.

Thống lĩnh thị vệ gân cổ lên, “Cho các ngươi một chén trà nhỏ, ra hết khỏi phòng. Nếu ai không ra, xử quyết tại chỗ.”

Các mỹ nhân trốn trong phòng không ra, nghe được mệnh lệnh này thì đều vội mở cửa phòng đi ra. Không ít người thấy trận thế này đều sợ trắng bệch cả mặt.

Một chén trà nhỏ sau, thống lĩnh thị vệ vung tay lên, các thị vệ phía sau đều vào phòng điều tra.

Toàn bộ mỹ nhân đều dựa sát vào nhau, sợ hãi nhìn các thị vệ hung thần ác sát kia.

Chỉ chốc lát sau, toàn bộ thị vệ điều tra đã tập trung lại.

“Báo cáo thống lĩnh, không có.”

“Báo cáo thống lĩnh, không có người.”

…...

Các thị vệ tập hợp lại xong, thống lĩnh thị vệ lạnh lùng nhìn các nàng, nói, “Đưa hết chúng đi.”

Các mỹ nhân sợ hãi, một đám bị thị vệ áp khỏi Mỹ Nhân Các.

Sau khi ra ngoài, Bắc Vũ Đường chú ý thấy không phải chỉ chỗ các nàng như vậy, dường như toàn bộ hậu cung đều là vậy. Toàn bộ mỹ nhân đều bị thị vệ áp đi.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!

Trong lòng Bắc Vũ Đường luôn có một dự cảm không tốt.

Cách Tang nhỏ giọng hỏi, “Vũ Đường, ngươi nghĩ có phải Vương thượng muốn giết chúng ta không?”

Giọng nàng ấy run rẩy, hiển nhiên đã bị doạ.

“Không biết. Đến nơi rồi sẽ biết đã xảy ra chuyện gì.” Bắc Vũ Đường cũng không nắm chắc.

Phượng Xích rốt cuộc muốn làm gì?

Chẳng lẽ nàng vừa mới hôn y một cái, y đã muốn tìm ra nàng rồi?!

Suy nghĩ này càng sai sai.

Lúc trước nàng vẫn luôn bình an vô sự, chỉ có hôm nay xảy ra chuyện.

Từ từ, Bắc Vũ Đường đột nhiên nghĩ đến những đồ ăn kia, những đồ ăn đó đều bỏ thêm độc. Đủ thấy Phượng Xích đã muốn giết mình, nhưng mà nàng không ăn, còn đi trêu chọc y, hoăn nữa còn thành công tăng độ hảo cảm lên 33 điểm.

“Minh, độ hảo cảm của Phượng Xích không giảm xuống chứ?” Bắc Vũ Đường muốn xác nhận một chuyện.

[Không.]

Nghe Minh trả lời, Bắc Vũ Đường yên tâm hơn nhiều. Có độ hảo cảm, vậy hẳn mạng sống của nàng an toàn.

Bắc Vũ Đường nghĩ như vậy, nhưng hiện thực lại nhanh chóng cho nàng một bài học vô cùng sinh động.

****

Roro: Đính chính lại nha, chương hôm qua là đăng bù, hôm nay mới là phúc lợi cho các bạn nghen

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.