Tác giả: Vân Phi Mặc
“Chính là cậu trai hôm qua, đột nhiên chạy đến trước mặt tôi. Tôi tiện thể hỏi anh ta một câu, vì sao tìm tôi thi đấu, anh ta nghe xong thì trực tiếp động thủ đánh người. Còn cả một cô gái, hình như là yêu cậu trai kia, đến thuyết giáo.” Giang Ly nhẹ nhàng bâng quơ nói.
“Cô gái kia chẳng lẽ là cô gái cho mèo ăn?” Bắc Vũ Đường hỏi.
Giang Ly suy nghĩ một lát, hình như đang hồi tưởng diện mạo của người nọ, cuối cùng gật đầu, “Hình như là cô ta.”
“Cô ấy nói gì với cậu?”
“Không có gì, toàn mấy câu khó hiểu.”
“Rốt cuộc là khó hiểu đến mức nào? Chẳng lẽ là tới tìm cậu kết bạn à?”
Bắc Vũ Đường cười hỏi, đáy mắt lại mang theo tìm tòi nghiên cứu.
Giang Ly nhìn cô, cậu phát hiện hình như Đường Nhi đặc biệt chú ý cô gái kia.
“Không có. Chỉ là cô ta tìm tôi tính sổ thay bạn trai.” Giang Ly tuỳ ý nói.
Trước khi Giang Ly về trường, Bắc Vũ Đường lại trịnh trọng nói, “Nếu thích cô gái nào, có cô gái nào khiến cậu động lòng, nhớ phải nói cho tôi.”
“Được.”
****
Tiết Kim Hoa là lễ mừng lưu truyền trăm năm ở Học viện Đệ Nhất, mỗi năm tiết Kim Hoa đều được tổ chức ba ngày ba đêm. Vào tiết Kim Hoa sẽ có các hoạt động biểu diễn truyền thống, các lãnh đạo lên bục đọc diễn văn.
Hôm sau là ngày đi chơi công viên, mỗi khoa, mỗi đoàn thể đều sẽ tổ chức đủ loại hoạt động, người tới tham gia không chỉ có người trong trường mà còn có cả người ngoài trường.
Ngày thứ ba cũng là ngày đi chơi công viên, nhưng đến tối mới là vở kịch lớn.
Buổi tối, người trong học viện đều sẽ đeo mặt nạ, mặc trang phục của đủ các triều đại tới tham gia. Trong bữa tiệc sẽ chọn ra cô gái đẹp nhất và chàng trai thân sĩ nhất. Hai người mỗi người được lựa chọn một người cùng mình hẹn hò một ngày.
Người bị lựa chọn không thể từ chối.
Mỗi năm, danh hiệu này đều bị chen chúc đến vỡ đầu chảy máu. Bởi vì đeo mặt nạ không nhìn rõ mặt, muốn được người khác lựa chọn, hoàn toàn dựa vào mị lực của bản thân để chinh phục mà thôi.
Đây cũng là điểm sáng lớn nhất.
Nếu thấy diện mạo, vị trí đứng đầu hàng năm nhất định sẽ bị mấy vị giáo thảo và giáo hoa nhận thầu, nhưng đeo mặt nạ rồi thì khác. Không nhìn thấy mặt, chỉ có thể bỏ phiếu dựa vào cảm giác.
Mỗi năm, cô gái xinh đẹp nhất và chàng trai thân sĩ nhất đều vượt qua dự kiến của mọi người.
Từng có một cô gái có dáng người cực kỳ đẹp, chỉ nhìn dáng người của cô ấy, rất nhiều người đều cảm thấy cô ấy là một mỹ nhân, nhưng khi cô ấy tháo mặt nạ xuống, khuôn mặt của cô ấy lại không quá đẹp.
Lần bình chọn ấy, cô ấy được thắng nhờ dáng người.
Từng có một chàng trai, mặc vest vào, dáng người rất giống với giáo thảo có danh tiếng nhất lúc ấy, nhiều nữ sinh đều bỏ phiếu cho chàng trai ấy, nhưng khi tháo mặt nạ xuống, mọi người còn tưởng mình nhìn thấy một giáo thảo chỉnh dung thất bại.
Nói tóm lại, hoạt động này rất thú vị, cũng có thể nói là ngày mà các sinh viên chờ mong nhất.
Kiếp trước, Giang Ly biết đây là một cơ hội để cậu tiếp cận Trương Linh Nhi.
Ngày ấy, cậu trang điểm cực kỳ anh tuấn, mang theo mặt nạ, che dấu tất cả tâm tư của mình, cả người tản ra khí thế cô độc mà cao quý đã hấp dẫn rất nhiều nữ sinh.
Nhiều nữ sinh sôi nổi bỏ phiếu cho cậu, số phiếu của Giang Ly và Âu Thượng Kiệt có thể nói là ngang nhau, cuối cùng Giang Ly đạt được danh hiệu chàng trai thân sĩ nhất với thắng lợi một phiếu.
Khi đó, Giang Ly rất hưng phấn, rất kích động, người cậu chọn vừa lúc là Trương Linh Nhi được bầu là cô gái xinh đẹp nhất.
Trương Linh Nhi lại chọn Âu Thượng Kiệt.
Sau ngày ấy, Giang Ly vốn tưởng Trương Linh Nhi sẽ muốn từ chối, nhưng cô ta không làm vậy. Cô ta đúng hẹn tới, cậu dẫn cô ta đến cô nhi viện cô ta thích nhất, đi ăn món ngon cô ta thích.
Họ còn đi công viên trò chơi, chơi đủ các trò chơi kích thích và mạo hiểm mà cô ta muốn.
Ngày đó là ngày hạnh phúc nhất, ngọt ngào nhất với Giang Ly, cậu hận sao thời gian không trôi chậm thôi. Còn chưa đến chạng vạng, Trương Linh Nhi nhận được cuộc gọi của Âu Thượng Kiệt, vội vàng bỏ cậu lại, đi tìm Âu Thượng Kiệt.
Thật ra, lúc ấy Giang Ly còn chuẩn bị rất nhiều kinh hỉ cho Trương Linh Nhi, nhưng những kinh hỉ đó cuối cùng không đến được tay cô ta.
Có ký ức chung cùng Trương Linh Nhi, Giang Ly càng lún sâu. Cậu biến thái phái người theo dõi Trương Linh Nhi, muốn giữ lại nhất cử nhất động của cô gái mình thích. Mỗi khi thấy ảnh chụp thân mật của Trương Linh Nhi và Âu Thượng Kiệt, cậu rất đố kỵ, thời gian dần trôi, đố kỵ ăn mòn lý trí cậu.
Giang Ly có suy nghĩ muốn diệt trừ Âu Thượng Kiệt, suy nghĩ này vừa xuất hiện, không thể cứu lại.
Cậu bắt đầu nhằm vào Âu Thượng Kiệt, dùng thủ đoạn thương nghiệp đối phó hắn, mới đầu, Âu Thượng Kiệt còn chống lại được cậu, nhưng dần dần, hắn càng lúc càng cố sức. Trương Linh Nhi biết là Giang Ly giở trò, vì người đàn ông mình yêu, đi tiếp cận Giang Ly.
Cô ta trộm cơ mật thương nghiệp của Giang gia từ tay Giang Ly, tiết lộ cho Âu Thượng Kiệt. Âu Thượng Kiệt có nội ứng là Trương Linh Nhi thì nơi nơi áp chế Giang Ly.
Tất cả mọi người đều nghi ngờ bên cạnh Giang Ly có phản đồ, thậm chí trợ lý còn lấy chứng cứ chỉ chứng người đó là Trương Linh Nhi, nhưng Giang Ly lại hoàn toàn tin tưởng cô ta, thậm chí vì cô ta mà loại trừ không ít người nghi ngờ cô ta.
Cậu nói với cô ta, cô ta là người lương thiện nhất trên đời, cô ta là người sẽ không làm ra chuyện như vậy.
Cậu nói, tất cả mọi người không tin cô ta, cậu cũng sẽ tin tưởng cô ta trước sau như một.
Cậu nói......
Cậu nói rất nhiều, rất nhiều, từ đầu đến cuối đều không nghi ngờ cô ta.
Thật ra, với trí thông minh của Giang Ly, cậu đã sớm biết là cô ta, nhưng cậu lại cố chấp, tình yêu điên cuồng với cô ta khiến cậu tự lừa mình dối người, khiến cậu không muốn tin tưởng tất cả những gì mình thấy.
Cậu yêu đến hèn mọn, yêu đến đáng thương và bi kịch.
Kết cục cuối cùng của cậu đã sớm được định sẵn!
Bắc Vũ Đường biết một đời này đã khác, nhưng nếu bất cẩn xuất hiện biến cố, vậy thì sẽ thảm. Nên tiết Kim Hoa của Học viện Đệ Nhất, cô tuyệt đối, cần thiết, nhất định phải tham gia.
Giang Ly biết cô có hứng thú với buổi tiệc, vốn định không đi, nhưng tất nhiên phải đi cùng cô.
Bắc Vũ Đường chọn một bộ cung trang, vấn búi tóc mỹ lệ, đeo mặt nạ màu vàng, dù không nhìn mặt, chỉ nhìn khí chất, cô hoàn toàn chính là một Quý phi bước ra từ Hoàng cung.
Giang Ly thấy cô mặc cung trang, cũng mặc một bộ long bào màu vàng, con rồng vàng lấp lánh sáng lên, chiếu rọi khiến người không dám nhìn thẳng, trên mặt cũng đeo mặt nạ màu vàng.
Bắc Vũ Đường nhìn cậu bước từng bước về phía mình, nhìn thấy con rồng vàng đong đưa trên người cậu, không biết vì con rồng vàng hay vì ánh đèn mà cô cảm thấy choáng váng, tầm mắt trở nên mơ hồ, cô tựa như nhìn thấy một người đàn ông cũng mặc long bào, lãnh lệ nhìn cô.
“Vũ Đường.”
“Vũ Đường.”
......
Đột nhiên, đầu vai cô trầm xuống, người đàn ông xa lạ kia đã biến mất.
“Vũ Đường, cô sao thế?” Giang Ly khẩn trương nhìn cô, “Có phải khó chịu ở đâu không?”
Bắc Vũ Đường nhìn người trước mắt, đúng là Giang Ly, nhưng người vừa xuất hiện trong đầu cô là ai?
Giang Ly thấy cô lại xuất thần, “Vũ Đường, Vũ Đường.”
Bắc Vũ Đường hồi thần, hơi mỉm cười với cậu, “Đi thôi.”
“Nếu thân thể không thoải mái thì chúng ta không đi nữa, ở nhà cũng được.” Giang Ly kiến nghị.
“Tôi không sao. Quần áo cũng mặc xong rồi, không đi thì chẳng phải lăn lộn phí sức à.”
Giang Ly nhíu mày, “Cô thật sự không sao chứ?”
“Tôi thì làm sao được. Nhanh lên thôi, lát nữa là muộn mất.” Bắc Vũ Đường ra khỏi biệt thự, trực tiếp lên xe.
Giang Ly thấy vậy, chỉ có thể đuổi kịp.
Minh ở trong hư không nhìn thấy tình huống của Bắc Vũ Đường, hơi nhếch mày, phản ứng của cô nằm ngoài dự đoán của hắn.
Khi họ đến buổi tiệc thì vừa lúc gặp Trương Linh Nhi và Âu Thượng Kiệt, tuy hai người đều đeo mặt nạ, nhưng khí chất và cách ăn mặc giống hệt đời trước.
Hai nhóm người gặp nhau, đều nhìn thoáng qua nhau.
Trương Linh Nhi nhìn qua Bắc Vũ Đường trong bộ cung trang hoa lệ, đôi mắt sáng ngời.
“Bộ quần áo này của cô thật đẹp.”
“Cô cũng rất đẹp.” Bắc Vũ Đường nhìn Trương Linh Nhi mặc bộ công chúa Bạch Tuyết thanh thuần, mỉm cười nói.
Trương Linh Nhi dời mắt khỏi Bắc Vũ Đường, nhìn về phía chàng trai mặc long bào, ánh mắt lại toả sáng.
“Chàng trai mặc long bào này cũng rất có khí thế, hai người một phi tử, một Hoàng đế, hẳn là một đôi nhỉ?” Trương Linh Nhi cười nói.
“Không phải.” Bắc Vũ Đường vội nói.
Trương Linh Nhi kinh ngạc 'A' một tiếng, áy náy nói, “Xin lỗi, tôi thấy hai người mặc như vậy, tôi cứ tưởng. Thật sự xin lỗi.”
“Không sao.” Bắc Vũ Đường không thèm để ý xua tay.
“Đi thôi.” Âu Thượng Kiệt dắt tay Trương Linh Nhi vào hội trường.
Bắc Vũ Đường và Giang Ly cũng tiến vào, khi hai nhóm người xuất hiện, ánh mắt của mọi người đều bị hấp dẫn qua. Điều hấp dẫn họ không phải chỉ vì trang phục hoa lệ của họ, mà còn vì cả khí thế sinh ra đã có sẵn của họ.
Một đôi mặc trang phục cung đình nước ngoài phong tình, một đôi mặc trang phục hoàng thất cổ kính.
“Oa oa oa, họ là ai thế?”
“Đẹp quá.”
“Hai nhóm này rốt cuộc là ai vậy?”
“Sao tớ chưa từng nghe nói trong trường có hai đôi tình lữ xuất sắc như vậy nhỉ?”
“Tớ đoán một đôi nhất định là Trương Linh Nhi và Âu Thượng Kiệt. Lần trước tớ còn thấy hai người ở bên nhau.”
“Tớ cũng thấy vậy, nhưng một đôi khác là ai?”
“Không biết, chưa từng nghe.”
Mọi người thì thầm khe khẽ, ánh mắt đều tập trung trên người họ, họ giống như là những minh tinh dưới ánh đèn sân khấu, nhất định sẽ hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Người của hội học sinh lần lượt phát bảng số cho họ, bảng số này là chứng minh thân phận lát nữa bỏ phiếu của họ.
Bắc Vũ Đường nhìn bảng số trong tay mình – số 37.
Con số này khiến cô nhớ tới con số lần trước Tiểu Mặc Nhi nhận lúc thi đấu, cũng là 37.
Xem ra con số này rất có duyên với cô.
Giang Ly là hơn 100, cậu nhìn bảng số trong tay mình, nhăn mày lại, “Vì sao số của tôi không phải 36 hay 38?”
Người của hội học sinh cười giải thích, “Đây là số ngẫu nhiên.”
Trong buổi tiệc không chỉ có uống rượu, tâm sự mà còn có các loại biểu diễn, đây cũng là cơ hội kéo phiếu về cho mình, đồng thời cũng là lúc bày ra tài nghệ và mị lực của bản thân.
Bởi vì đeo mặt nạ, rất nhiều người ngày thường thẹn thùng, muốn hát cũng không dám hát đều sẽ hát lên. Lúc đó sẽ có những người hát không hay lắm khiến mọi người bật cười.
Đương nhiên cũng có những người vừa mở miệng đã kinh diễn toàn trường.
Bắc Vũ Đường và Giang Ly ngồi ở góc nhìn người biểu diễn trong sân khấu.
Bắc Vũ Đường nhìn Trương Linh Nhi lên đài, cô ta và Âu Thượng Kiệt cùng đàn tấu một khúc Dạ khúc, tiếng nhạc du dương, trữ tình, làm buổi tiệc ồn ào náo động yên tĩnh lại. Mọi người đều trầm tĩnh đắm mình trong âm nhạc mỹ diệu.
Một khúc kết thúc, tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên.
Trương Linh Nhi và Âu Thượng Kiệt kết thúc, sân khấu xuất hiện một cô gái, cô gái ấy mặc Nghê thường vũ y, vũ y khinh bạc, cô gái dáng người nhu mỹ, nhất cử nhất động đều mang theo tình cảm khôn kể, bên trong vũ đạo của cô ấy có linh hồn, có thể chấn động nhân tâm.
Bắc Vũ Đường bất tri bất giác nhìn đến ngây người.
Giang Ly luôn không đặt sự chú ý trên sân khấu thấy Bắc Vũ Đường lộ ra biểu tình say mê như vậy thì nhìn qua, vừa nhìn, cậu thu lại sự hờ hững của mình.
Dáng múa của người nọ rất đẹp, rất đẹp, dù không nhìn thấy mặt, chỉ cần nhìn dáng múa cũng khiến người ta mê mẩn.
Yến hội ồn ào, tiếng nói chuyện dần biến mất, tất cả mọi người đều bị dáng múa của cô gái hấp dẫn.
Tiếng nhạc dừng, điệu múa kết thúc.
Cô gái hơi thi lễ với mọi người, cử chỉ khéo léo rời khỏi sân khấu.
Bầu không khí yên tĩnh hai giây, tràng pháo tay nhiệt liệt vang lên, còn nhiệt liệt hơn cả tiết mục của Trương Linh Nhi và Âu Thượng Kiệt vừa rồi.
Lúc này, ánh mắt Bắc Vũ Đường đã dời khỏi đài, cảm giác trên mặt có gì đó chảy xuống, cô vươn tay sờ mặt, khi chạm đến nước mắt trên má, cô hơi ngây người.
Cô bị làm sao vậy?!
Cho dù vũ đạo ấy có chấn động thì cũng không đến mức rơi lệ, nhưng cô lại rơi lệ.
Sau khi cô gái rời đi, người tiếp theo lên sân khấu cũng là một cô gái mặc nghê thường vũ y, cũng múa cổ vũ. Cô gái này cũng nhảy rất tốt, nhưng có hình có dáng, lại không có linh hồn.
Đã thấy tốt, giờ xem tiết mục này, có vẻ đần độn vô vị.
Người dưới đài không ít người đã chán, cô gái trên sân khấu rõ ràng nhìn thấy phản ứng của mọi người, thấy phản ứng của họ, động tác càng không ổn.
Đột nhiên, bộ nghê thường vũ y của cô gái dần nứt toạc, sau khi cô gái nhấc chân cao, quần áo hoàn toàn rách ra, rơi xuống.
“A!!!”
Mọi người bên dưới thấy vậy thì sôi nổi kinh hô.
Cô gái trên đài sửng sốt, sau đó kinh giác phát hiện chuyện xảy ra, che ngực lại, hoảng sợ trốn đi.
Bắc Vũ Đường nhìn một màn này, hơi nheo mắt.
Vì sao cô lại cảm thấy cảnh này đã từng thấy ở đâu đó?!
Kỳ lạ, vì sao cô lại có cảm giác này?
Minh ở trong hư không bắn ngón tay, ánh sáng vàng kim từ trên người Bắc Vũ Đường tản ra.
Aizz, hắn quả nhiên là một hệ thống tốt.
Sau khi thu phục được vị kia rồi, hắn nhất định phải bảo tổng bộ phát thưởng cho mình một cái lì xì to đùng mới được!
Minh nhìn Bắc Vũ Đường, lại nhìn Giang Ly.
Dưới bối cảnh thân phận như vậy, hai người liệu có phá được tầng cấm kỵ kia không?
Tuyệt đối đừng làm hắn thất vọng đấy.
Trong số những người được đề cử, số liệu tổng hợp của cô là cao nhất, là người có cơ hội thành công nhất.
Một khi thành công, thanh đao treo trên đầu tổng bộ hệ thống sẽ biến mất, nghĩ đến số điểm phong phú sau khi xong việc, tâm tình của Minh trở nên rất tốt.
Bắc Vũ Đường, tuyệt đối đừng khiến ta thất vọng.
Minh nhìn thoáng qua Giang Ly.
Quả là một tên khiến người ta đau đầu mà! Làm mưa làm gió mấy vạn năm, hy vọng lúc này có thể chấm dứt.
Minh biến mất, tựa như chưa từng xuất hiện.
“Cô khóc.” Giang Ly duỗi tay lau đi nước mắt đọng lại bên khoé mắt cô.
“Hẳn là vừa rồi dụi mắt nên bị.” Bắc Vũ Đường nói sang chuyện khác, “Cậu muốn lên biểu diễn à?”
“Cô muốn xem?”
Bắc Vũ Đường gật đầu.
“Chờ tôi.” Giang Ly rời khỏi vị trí, đến bên chỗ mấy người đang xếp hàng.
Xếp trước cậu có ba người, cậu vỗ vai người trước mặt.
“Có chuyện gì sao?”
“Để tôi lên trước, cái này cho cậu.” Giang Ly cởi đồng hồ trên tay mình xuống.
Chàng trai hoá trang thành vampire thấy cái đồng hồ kia thì sáng mắt, cầm đồng hồ như cầm bảo bối, “Được, được, được. Cậu trước, cậu trước.”
Nhãn hiệu đồng hồ này, chiếc rẻ nhất cũng phải 350 nghìn tệ, chiếc này có vẻ cổ như vậy, chắc chắn sẽ còn đắt hơn.
Vampire vui vẻ thoái vị nhường hiền.
Giang Ly lại vỗ người phía trước, người nọ là một nữ sinh, thấy người phía sau, đôi mắt sáng ngời.
“Soái... Soái ca tìm tôi có việc gì sao?” Cô gái có hơi kinh ngạc nhìn cậu.
“Để tôi trước.” Giang Ly cởi ngọc bội bên hông đưa qua.
Cô gái lúc đầu từ chối, cuối cùng bị vampire xúi giục nên nhận miếng ngọc bội.
Giang Ly tiếp tục dùng chiêu tương tự với người cuối cùng, người nọ là một nữ sinh hoá trang thành nữ quỷ.
Nữ quỷ hơi mỉm cười, “Tôi không cần thứ này, chỉ cần anh hôn tôi, tôi sẽ nhường cho anh.”
Giang Ly trực tiếp cất đồ đi, không để ý đến nữ quỷ.
Nữ quỷ thấy cậu bất động, cũng thấy không thú vị, “Thôi, thôi, nhường cho cậu. Tuy không biết diện mạo thế nào, nhưng nhìn khí độ phi phàm thế này, thôi chị đây nhường cậu cho khoẻ.”
Vừa lúc người biểu diễn bên trên đi xuống, Giang Ly ném ngọc trụy vào lòng nữ quỷ rồi bước lên đài.
Nữ quỷ nhìn ngọc trụy trong tay, cong môi lẩm bẩm, “Đúng là người không chịu nợ ai cái gì.”
Bắc Vũ Đường nắm chén rượu nhìn Giang Ly đi lên đài, cậu ngồi trên cái ghế nhỏ cao cao, tay cầm microphone cố định, ánh đèn sân khấu đều tối đi, một chùm sáng trắng chiếu lên người cậu.
Lúc này, người họ thấy không phải Hoàng đế, lại giống như một thân sĩ quý tộc.
“Bài hát này dành tặng cho cô gái tôi yêu nhất.”
Tầm mắt cậu chuẩn xác nhìn về phía Bắc Vũ Đường.
Mày Bắc Vũ Đường dần nhíu chặt lại.
Giọng nói khàn khàn mang theo âm thanh của riêng cậu dần vang lên, đó là một bài tình ca, là bài hát cô thích nghe.
“Are you going to Scarborough Fair
Parsley, sage, rosemary and thyme
Remember me to one who lives there
She once was true love of mine
......
Then she'll be a true love of mine
Tell her to reap it with a sickle of leather
Parsley, sage, rosemary and thyme
......
Then she'll be a true love of mine
......
She once was true love of mine.”
Rõ ràng là giọng nữ hát, nhưng từ giọng nói đầy từ tính của cậu hát lên cũng có ý nhị khác. Không biết là bản thân bài hát đã hay hay do người hát lợi hại, giọng nói linh hoạt kỳ ảo vờn quanh hội trường.
Buổi tiệc náo nhiệt lại yên tĩnh lại, tâm linh của mọi người tựa như đã bị âm thanh linh hoạt kỳ ảo ấy gột rửa.
****
Roro: Bài anh nhà hát là Scarborough Fair nhé cả nhà, tui nghe thử rồi, du dương lắm:3