Tác giả: Vân Phi Mặc
“Yên tâm, không bớt của cô một đồng. Nhưng trước đó, cô tốt nhất nên giữ khoảng cách với bạn trai của cô.”
Trương Linh Nhi thẹn thùng nói, “Cậu... Cậu đừng hiểu lầm, anh ấy không phải bạn trai tôi.” (Cảm giác Trương Linh Nhi này như trà xanh ấy, hay chỉ mỗi tui thấy vậy?)
“Không phải là tốt nhất.”
Giang Ly không muốn vì người không liên quan mà phá hỏng kế hoạch của mình.
“Vậy tôi sẽ liên hệ cậu bằng cách nào?” Trương Linh Nhi hỏi.
“Lấy di động ra.”
Trương Linh Nhi ngoan ngoãn đưa di động cho cậu, Giang Ly nhập số của mình vào, xong thì trả lại điện thoại cho cô ta. Cô ta cúi đầu nhìn dãy số trong di động, ngẩng đầu định nói gì đó thì thấy Giang Ly đã đi.
“Người này thật là, cứ vậy đi rồi. Mình còn chưa cho cậu ta số của mình mà.”
Trương Linh Nhi lẩm bẩm một tiếng, cúi đầu nhìn thấy dãy số của Giang Ly, khoé môi không tự giác cong lên.
Trương Linh Nhi nhớ ra gì đó, mở dãy số mới lưu, viết một tin nhắn, 'Đoán xem tôi là ai?'
Gửi đi xong, Trương Linh Nhi có hơi hối hận, cậu thấy nó, có nghĩ nó là tin nhắn rác không nhỉ?
Trương Linh Nhi cầm di động, vẻ mặt lo lắng.
Cùng lúc đó, Giang Ly nghe được di động vang lên, vội mở ra xem, thấy là dãy số xa lạ thì thất vọng.
Không phải cô!
Giang Ly không mở tin nhắn kia ra độc, trực tiếp thả di động về túi.
Bên kia, Trương Linh Nhi bất an đợi mãi không thấy hồi âm, mày nhíu càng lúc càng chặt. Cậu không nhìn thấy hay coi nó là tin rác mà xoá rồi? Hay là không đoán được?
Đột nhiên, vai Trương Linh Nhi trầm xuống, bên tai là giọng Đái Hiểu Nguyệt.
“Linh Nhi, cậu đứng sững sờ ở đây làm gì thế?” Đái Hiểu Nguyệt cười tủm tỉm tiến lên, thấy khuôn mặt lo âu thấp thỏm của cô ta, kinh ngạc hỏi, “Sao vậy? Có chuyện gì sao?”
Trương Linh Nhi xua tay, “Không có, không có gì.”
Đái Hiểu Nguyệt lại nhìn cô ta bằng ánh mắt nghi hoặc, không có việc gì? Mặt vết rõ ba chữ 'tớ có việc' luôn kia kìa.
Đái Hiểu Nguyệt thấy Trương Linh Nhi không muốn nói nhiều, thức thời không nói gì thêm nữa.
Hai người đi một đoạn, Trương Linh Nhi thấy di động vẫn im lặng, mày nhíu rất chặt.
Đái Hiểu Nguyệt tất nhiên cũng chú ý đến sự khác thường này.
“Hiểu Nguyệt, một người nhận được một tin nhắn xa lạ, lại mãi không trả lời, là vì sao?” Trương Linh Nhi rối rắm hỏi.
Đái Hiểu Nguyệt cười thần bí, “Linh Nhi, cậu đã nhắn tin cho ai?”
Trương Linh Nhi hờn dỗi trừng Đái Hiểu Nguyệt một cái, “Cậu đừng đoán mò, tớ chỉ tò mò hỏi thôi.”
“À, thì ra là tò mò à.” Đái Hiểu Nguyệt cười xấu xa, “Nếu là tớ, phải xem nội dung tin nhắn đó là gì, nếu là tin rác thì xoá luôn. Còn nếu không thì phải xem tình huống rồi quyết định có trả lời không. Linh Nhi, nội dung tin nhắn cậu gửi là gì?”
“Đoán xem tôi là ai.” Trương Linh Nhi theo bản năng trả lời, nói xong mới kinh ngạc phát hiện mình đã làm gì, khuôn mặt đỏ bừng, thở phì phì trừng Đái Hiểu Nguyệt, “Hiểu Nguyệt, cậu chơi gian.”
“Cậu đang oan uổng tớ đấy.” Đái Hiểu Nguyệt cười ha ha, “Nói chính sự nào, nếu nội dung là vậy, đối phương không phải đoán được thì chính là không nhìn thấy tin nhắn kia.”
Trương Linh Nhi cảm thấy cũng có lý, trong lòng nghĩ, với sự thông minh của Giang Ly, chắc chắn đã đoán được là mình.
Cậu nhìn thấy, có phải cảm thấy mình rất ấu trĩ không?!
“Linh Nhi, cậu gửi tin nhắn cho anh trai nào thế?” Đái Hiểu Nguyệt sán lại hỏi.
Trương Linh Nhi trừng qua, “Đừng có đùa tớ.”
Nói rồi, cô ta vui vẻ rời đi.
Đái Hiểu Nguyệt nhìn bóng lưng cô ta, trong lòng nghi hoặc, nghe cô ta nói, đối phương chắc chắn không phải học trưởng Âu, vậy người đó là ai mà lại khiến tiểu công chúa ngây thơ hồn nhiên này để bụng đến vậy?
Buổi tối, Giang Ly về đến nhà, gặp được người cha lâu ngày không thấy của mình.
“Ba ba.” Giang Ly chào Giang Nghĩa một tiếng, quay đầu nhìn Bắc Vũ Đường ở một bên khác, “Dì Bắc.”
Giang Nghĩa nghe cậu gọi 'dì Bắc' thì ngẩng đầu nhìn cậu, lại nhìn Bắc Vũ Đường, ánh mắt quét qua hai người.
“Ừ.” Giang Nghĩa khẽ lên tiếng.
Bữa cơm hôm nay vì sự có mặt của Giang Nghĩa mà phong phú hơn ngày thường rất nhiều. Giang Nghĩa ngồi ở chủ vị, Giang Ly và Bắc Vũ Đường ngồi hai bên trái phải.
Giang Nghĩa đang ăn cơm, nhìn bầu không khí im lặng đầy áp lực này, không vừa nói vừa cười như ngày thường, mà hai người kia dường như đã quen, không phát hiện sự quỷ dị này, ai dùng bữa của người nấy.
Một bữa cơm này, Giang Nghĩa ăn không ngon, bầu không khí này khiến ông không muốn ăn.
Khi Bắc Vũ Đường ra ngoài tản bộ tiêu thực, ngày trước lúc nào Giang Ly cũng theo sau cô như cái đuôi nhỏ, nhưng hôm nay thế mà cậu lại ở nhà.
Giang Nghĩa nói với con trai đang không ngừng chuyển kênh tv, rõ ràng là đang thất thần, “Vào thư phòng.”
Giang Ly buông điều khiển từ xa xuống, theo ông lên tầng.
Hai cha con trong phòng ngồi đối diện, Giang Nghĩa rót cho mình một tách trà tiêu thực, nhấp một ngụm rồi mới hỏi, “Nói đi, giữa hai người đã xảy ra chuyện gì?”
Giang Ly nặng nề nói, “Như ba ba nhìn thấy.”
Giang Nghĩa nhướng mày, “Đừng đánh đố, nói thẳng.”
Giang Ly ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm cha mình, “Vì sao ba ba lại cưới cô ấy?”
Giang Nghĩa chớp mắt, “Con nói gì?”
Phản ứng kỳ lạ của cha khiến Giang Ly sửng sốt, nếu chuyện này đã đặt trước mắt, cậu dứt khoát nói rõ luôn.
“Con thích Vũ Đường, muốn cưới cô ấy làm vợ con.” Giang Ly cuối cùng nói ra lời trong lòng mình.
'Bốp', một bàn tay dừng trên mặt cậu.
Giang Nghĩa đen mặt, tức giận nói, “Cô ấy là mẹ kế của mày!”
“Ba, giờ ba mới nói lời lẽ chính đáng như vậy có phải quá muộn rồi không? Ba biết rõ tâm tư của con với Vũ Đường, nhưng lại không ngăn cản, để con có hy vọng.”
“Tâm tư của mày? Tao nghĩ con trai tao chỉ yêu mến cô ấy thôi, giờ xem ra là tao quá trì độn.” Giang Nghĩa nhìn con trai lúc này, mày nhíu chặt.
Giang Nghĩa thật sự không ngờ cậu lại ôm tâm tư này với cô.
Vì quản lý công ty, một năm có 365 ngày thì có đến 360 ngày ông di chuyển khắp thế giới, căn bản không có quá nhiều thời gian chú ý vấn đề giữa hai người.
Giang Ly lúc còn nhỏ thân cận với Bắc Vũ Đường, quan hệ của hai người vẫn luôn như thế, dù sau khi lớn lên, ông cũng chỉ nghĩ là quan hệ của hai người tốt, trước giờ chưa từng nghĩ theo hướng này, nhưng giờ con trai ông nói với ông, nó muốn cưới vợ ông làm vợ!
Tuy Bắc Vũ Đường với ông chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, nhiều năm nay cũng không làm việc vợ chồng, nhưng dù là vậy, đó cũng là vợ ông!
Giang Nghĩa cuối cùng cũng hiểu vì sao quan hệ của hai người lại thành thế này.
Giang Ly không ngờ phản ứng của cha lại là như vậy, hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cậu.
“Hai người chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa.” Giang Ly nắm chặt lấy điểm này, tựa như đó là hy vọng cuối cùng của cậu.
Giang Nghĩa trầm mặt nhìn cậu, “Dù có là danh nghĩa hay không, hai người cũng không có khả năng.”
Cha không đồng ý, Vũ Đường phản đối, khiến cậu bị đả kích.
“Vì sao?” Giang Ly đau khổ ôm đầu.
Giang Nghĩa nhìn con trai đau khổ, đôi mắt tối đi, trầm giọng nói, “Từ bỏ suy nghĩ không thực tế trong đầu mày đi.”
Giang Ly đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt đỏ đậm nhìn Giang Nghĩa, “Nếu con không buông tay thì sao?”
“Không buông tay?” Giang Nghĩa hừ lạnh một tiếng, “Chỉ bằng mày bây giờ, có tư cách gì mà nói lời này? Chờ đến lúc mày có đủ năng lực, đủ thực lực khiến mọi người đều câm miệng thì mày mới có tư cách nói câu này, bằng không tất cả chỉ là lời nói suông.”
Nói xong, Giang Nghĩa rời khỏi thư phòng, để lại mình Giang Ly ở đó.
Giang Nghĩa đứng ngoài cửa thư phòng, cách cửa, tựa như có thể nhìn xuyên qua thấy người bên trong, ánh mắt lập loè khó hiểu.
Ông thở dài một hơi, xoay người rời đi, chỉ là mới đi được hai bước, thân thể đã lung lay, nếu không kịp chống tường thì chỉ sợ đã ngã.
Một tay ông chống tường, một tay ôm đầu, sắc mặt tái nhợt, trán cũng rỉ ra một lớp mồ hôi mỏng.
Giang tẩu thấy Giang Nghĩa như vậy, vội lại gần đỡ ông, “Lão gia, bệnh của ông...”
“Đỡ tôi vào phòng, đừng để lộ.”
“Được.” Giang tẩu thở dài trong lòng, không biết vì sao lão gia không nói cho thiếu gia và phu nhân.
Lúc này, Giang Ly ở trong thư phòng lâm vào rối rắm và mờ mịt, trong đầu không ngừng lặp lại lời cha vừa nói. Nửa ngày sau, cậu bất ngờ đứng lên, sương mù quẩn quanh cậu tràn ra.
Ánh mắt cậu sắc bén nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, chỉ có đủ thực lực, khiến mọi người kính sợ, mới có thể quang minh chính đại ở bên cô, vậy cậu sẽ làm được đến bước đó.
Ánh mắt cậu kiên định mà chấp nhất, chắc chắn sẽ có ngày cậu khiến tất cả mọi người ngậm miệng, khiến cô trở thành vợ của mình. Chờ đến lúc đó, không ai có thể ngăn cản họ ở bên nhau nữa.
Bắc Vũ Đường chạy bộ về thì bị Giang tẩu ngăn lại, “Phu nhân, lão gia chờ cô ở nhà ấm trồng hoa.”
“Ừ.”
Bắc Vũ Đường rảo bước ra sau vườn.
Giang Nghĩa ngồi trên ghế bập bênh, thấy cô tới thì ý bảo cô ngồi xuống. . Tiên Hiệp Hay
Bắc Vũ Đường ngồi xuống, không chủ động hỏi.
“Cô không tò mò vì sao tôi lại tìm cô tới đây sao?” Giang Nghĩa nhìn cô.
“Anh muốn nói thì sẽ nói thôi.”
Giang Nghĩa cười ha hả, “Cô rất thành thật. Chuyện của cô và Giang Ly, tôi đã biết cả rồi.”
Bắc Vũ Đường thầm rùng mình, “Anh yên tâm, tôi và nó sẽ không ở bên nhau.”
Giang Nghĩa nâng tay ngắt lời cô, “Không, hôm nay tôi muốn nói, khi Giang Ly còn chưa đủ trưởng thành, khi nó còn chưa đủ năng lực khống chế tất cả, cô đừng cho nó bất kỳ hy vọng gì.”
Bắc Vũ Đường sửng sốt, ý ông chẳng lẽ là......
Bắc Vũ Đường trừng lớn đôi mắt, “Vì sao......”
Giang Nghĩa nhìn biểu cảm không thể tin tưởng của cô, hơi hơi mỉm cười, “Nhất định cô sẽ tò mò, vì sao tôi không phản đối, phải không?”
Bắc Vũ Đường gật đầu.
“Vì nó là đứa con trai duy nhất của tôi. Trong cuộc sống của nó, người làm cha như tôi lại trước giờ không đủ quan tâm nó. Lúc nó còn nhỏ, vì chuyện công ty, tôi không có thời gian rảnh lo cho nó.”
“Sau này nó lớn, tôi lại không biết nên nói chuyện với nó thế nào. Lúc trước cưới cô vào cửa cũng vì tôi thấy cô thành thục, lương thiện, muốn cô thay tôi chăm sóc nó. Cô quả nhiên không phụ sự kỳ vọng của tôi. Cô chăm sóc nó rất tốt, từ lúc cô đến, nó vui vẻ hơn trước rất nhiều.”
“Thật ra, tôi cũng không ngờ thằng nhãi kia lại có tâm tư như vậy với cô. Con trai tôi, tôi hiểu, một khi đã nhận định ai, sẽ rất khó bắt nó từ bỏ. Nếu biết hai người sẽ tới bước này, có lẽ lúc trước tôi sẽ không cưới cô vào cửa.”
Bắc Vũ Đường nghe lời nói đầy mâu thuẫn của ông, mày hơi nhíu lại.
“Nhưng như vậy cũng tốt. Chuyện này có thể khiến thằng nhãi thúi này mau chóng trưởng thành cũng tốt, cũng không coi là chuyện xấu. Khi nó còn chưa thể một mình chắn một phương, tôi hy vọng cô đừng dễ dàng đồng ý với nó.” Giang Nghĩa nhìn chằm chằm cô.
Bắc Vũ Đường có suy đoán xấu, cô biết hai năm sau Giang Nghĩa sẽ chết trong tai nạn xe. Đó là tai nạn, nhưng giờ ông nói vậy, hiển nhiên đã biết là mình sẽ sống không lâu.
Ông chắc chắn biết chuyện sẽ xảy ra vào hai năm sau, chỉ có một lời giải thích như vậy thôi.
“Có phải......”
Cô còn chưa nói xong, đã thấy Giang Nghĩa gật đầu.
Bắc Vũ Đường khiếp sợ nhìn ông, vì sao tư liệu không ghi lại thông tin này?
Minh dường như nghe được nghi ngờ của cô, nhảy ra.
[Tin tức không quan trọng như vậy, bổn hệ thống tất nhiên sẽ không cung cấp. Hệ thống chỉ cung cấp hướng đi cốt truyện, những vai phụ không quan trọng thì ghi lại làm gì, lãng phí dữ liệu à?!]
Bắc Vũ Đường:......
“Đồng ý với tôi.” Giang Nghĩa nhìn cô.
Bắc Vũ Đường gật đầu.
Sáng sớm hôm sau, Bắc Vũ Đường nhìn theo Giang Nghĩa rời đi, đến lượt Giang Ly, cậu không lên xe ngay như ngày thường, mà đứng trước mặt, nói với cô, “Tôi có việc muốn nói với cô.”
“Có việc gì thì tan học về nói với tôi cũng không muộn.”
“Không cần, xong ngay thôi.”
Bắc Vũ Đường nhìn khuôn mặt đạm mạc của Giang Ly, mày hơi nhíu lại, “Được, cậu nói.”
“Thời gian này, tôi đã suy nghĩ cẩn thận. Cô nói không sai, hai chúng ta không có khả năng. Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ không gọi cô là Đường Nhi nữa, cô chỉ là dì Bắc, là mẹ kế của tôi.” Giang Ly chậm rãi nói.
“Cậu có thể nghĩ như vậy là tốt rồi.”
Giang Ly nói xong, không chút tha thiết, trực tiếp lên xe rời đi.
Bắc Vũ Đường nhìn chiếc xe đi xa dần, đôi mắt trong sáng hơi ảm đạm.
Như vậy rất tốt.
****
Từ sau lần trước lấy được số điện thoại của Giang Ly, Trương Linh Nhi vẫn luôn chờ điện thoại của cậu, chỉ là qua mấy ngày mà vẫn không thấy gì. Việc này khiến cô ta rất sầu lo, có phải cậu muốn huỷ bỏ chuyện kia không?
Đái Hiểu Nguyệt thấy Trương Linh Nhi lại nhìn chằm chằm di động, trong lòng cực kỳ tò mò, rốt cuộc là ai mà khiến Linh Nhi canh cánh như vậy nhỉ?
Đột nhiên, di động luôn im lặng vang lên.
Trương Linh Nhi hoảng sợ, thấy tên nhấp nháy trên màn hình, đôi mắt sáng ngời. Đái Hiểu Nguyệt thấy vậy thì thò đầu nhìn qua, lại bị Trương Linh Nhi giấu đi.
Cô ta cầm di động, bước nhanh ra khỏi phòng học.
Sau khi nhấn nghe, chưa chờ cô ta mở miệng, giọng nói lãnh đạm đã truyền đến.
“Chạng vạng đi cùng tôi.”
“À.” Trương Linh Nhi đang định nói gì đó, nhưng đầu bên kia đã tắt máy.
Người này, sao tắt điện thoại nhanh thế.
Dù là vậy, khoé môi Trương Linh Nhi vẫn cong cong.
Đái Hiểu Nguyệt đuổi theo ra thì thấy cô ta như vậy.
“Linh Nhi, ai gọi mà cậu vui thế?” Đái Hiểu Nguyệt chạy lại gần, cười tủm tỉm hỏi.
“Ngày nào tớ cũng rất vui vẻ mà.”
“Đúng đúng đúng, ngày nào cậu cũng rất vui vẻ, chẳng qua hôm nay cậu cực kỳ vui vẻ mà thôi. Có phải vì soái ca thần bí kia không?”
“Cậu còn nói như vậy là tớ không vui đâu đấy.” Trương Linh Nhi thẹn thùng trừng qua, ánh mắt không chút uy hiếp.
“Được, được, tớ không nói.”
Buổi chiều, sau khi tiết cuối cùng kết thúc, Trương Linh Nhi có vẻ tâm thần không yên, thường thường nhìn đồng hồ.
Đái Hiểu Nguyệt thấy cô ta như vậy, nói không có chuyện gì, có quỷ mới tin!
“Hiểu Nguyệt, hôm nay cậu đi trước đi, không cần đi cùng tớ.” Trương Linh Nhi nói với Đái Hiểu Nguyệt.
Đái Hiểu Nguyệt ngửi ra vấn đề, cười nói, “Được, đi đường cẩn thận nhé.”
“Ừ.” Trương Linh Nhi vẫy tay chào.
Xác định Đái Hiểu Nguyệt đã đi, Trương Linh Nhi mới rời đi, vừa ra khỏi học viện đã thấy một người đứng chờ dưới tàng cây. Người nọ dựa người vào thân cây, tư thái lười biếng, khí tràng tản ra khiến người liếc mắt đã chú ý đến sự tồn tại của cậu.
Trương Linh Nhi nhẹ nhàng bước từng bước lại gần cậu.
Giang Ly thấy cô ta đến, “Đi thôi.”
Trương Linh Nhi đi bên cạnh cậu, hai người sóng vai rời đi.
Đái Hiểu Nguyệt đứng cách đó không xa thấy một màn này, đôi mắt trợn to như chuông.
Thì ra người làm Trương Linh Nhi mất hồn mất vía mấy ngày gần đây chính là Giang Ly!
Cô ta và Giang Ly thông đồng bên nhau từ lúc nào?!
Đái Hiểu Nguyệt nhíu chặt mày, cô ta đã có một Âu Thượng Kiệt, giờ lại thêm cả Giang Ly, đúng là có phúc. Hai đại nam thần siêu cấp trong học viện đều có liên quan đến cô ta, đúng là hạnh phúc thật đấy.
Đôi mắt Đái Hiểu Nguyệt tối tăm, nhìn chằm chằm bóng dáng hai người rời đi, lấy di động ra, bấm một dãy số mình đã thuộc lòng, dãy số này đã tồn tại rất lâu trong điện thoại của cô ta, nhưng trước giờ chưa từng gọi.
Cô ta nhìn dãy số quen thuộc này, lại nhìn hướng hai người Trương Linh Nhi rời đi, biểu cảm giãy giụa.
Cuối cùng, cô nhắn một tin, “Trông Trương Linh Nhi cho tốt.”
Sau khi gửi tin xong, tâm tình cô ta có chút phức tạp, muốn hắn đọc được tin, lại muốn hắn không đọc được.
Bên kia, Trương Linh Nhi và Giang Ly cùng đi trong trường khiến sinh viên đi qua chú ý.
“Các cậu xem, kia không phải là Giang Ly sao? Sao cậu ấy lại đi cùng Trương Linh Nhi?”
“Trương Linh Nhi và Âu Thượng Kiệt không phải là một đôi sao? Sao giờ lại có cả quan hệ với Giang Ly vậy?”
“Theo các cậu là trùng hợp hay là hai người họ đã ở bên nhau?” Có người bát quái hỏi.
“Không thể nào. Trương Linh Nhi và Âu Thượng Kiệt cũng đâu có chia tay.” Có người chắc nịch phản bác, “Hẳn là họ trùng hợp đi chung thôi. Đừng quên là Trương gia và Giang gia đều là một trong tứ đại gia tộc, tiểu bối như họ biết nhau, đi cùng đường là chuyện rất bình thường. Các cậu đừng nghĩ nhiều.”
Mọi người nghe vậy cũng thấy có lý.
“Tớ thật ra muốn nghĩ theo hướng Trương Linh Nhi và Giang Ly ở bên nhau, tưởng tượng đến tình huống tình tay ba, ôi, tớ hưng phấn quá.”
“Này! Cậu sợ thiên hạ không loạn à. Âu Thượng Kiệt mà biết Trương Linh Nhi chân dẫm hai thuyền, theo các cậu anh ấy có tức giận đến mức giết qua không?” Người nói đầy hưng phấn.