Tác giả: Vân Phi Mặc
Nụ cười trên mặt Âu Thượng Kiệt đã sớm cứng lại, sắc mặt âm trầm đáng sợ, “Không biết người phụ trách của Giang thị lần này là ai?”
Vừa nói đến đây, Phương tổng lập tức nghĩ tới thằng nhóc Giang gia, không ngờ nó lại thu phục được Chủ tịch của họ, còn khiến Chủ tịch khen ngợi không dứt miệng, ngay cả ông gặp rồi cũng không thể không nói thằng nhóc này có tiền đồ, năng lực không thua gì cha mình, thậm chí còn là trò giỏi hơn thầy.
“Là tiểu thiếu gia Giang gia – Giang Ly. Giờ cậu ấy đang học ở Học viện Đệ Nhất, tuổi còn nhỏ đã làm được như vậy, đúng là khiến thế hệ trước như chúng tôi xấu hổ. Đúng rồi, tôi nhớ tiểu Âu tổng cũng học ở Học viện Đệ Nhất, chắc là hai người quen biết?” Phương tổng cười nói.
Âu Thượng Kiệt nắm chặt di động, chặt đến mức khớp xương trắng bệch, đè nén lửa giận, miễn cưỡng cười vui, “Tôi và cậu ấy không thân. Giờ tôi rất ít khi đến trường, không quen thuộc các đàn em năm dưới lắm.”
“Ha ha, người trẻ tuổi mà.”
“Phương tổng, tôi còn có việc, hôm khác lại nói chuyện.”
Âu Thượng Kiệt ngắt điện thoại, lạnh lùng nhìn hai người, “Đi ra ngoài.”
Trợ lý và thư ký thấy sắc mặt của hắn bị doạ, không dám hé răng, nhanh chóng ra ngoài.
Khi cửa văn phòng khép lại, hai người nghe được tiếng đồ vật rơi vỡ. Hai người nhìn nhau, vội rời khỏi đây.
Văn phòng hỗn độn, đồ trên bàn đều đã bị quét xuống đất, cả người Âu Thượng Kiệt hừng hực lửa giận.
Vừa rồi nghe giọng Phương tổng, không khó để phát hiện ông tán thưởng Giang Ly hơn mình.
Vì sao lại là mày!
Ở trong trường thì chiếm vị trí đầu tiên của hắn, cả bạn gái hắn cũng vậy. Giờ tới thương trường thì hắn vẫn bị đè xuống.
Dường như chỉ cần một ngày Giang Ly còn, cậu sẽ luôn đè hắn xuống, cảm giác này khiến hắn rất không thoải mái.
Âu Thượng Kiệt ra khỏi văn phòng, đi thẳng đến quán bar, vừa lúc gặp một người bạn, cả đám uống rượu cùng nhau. Người nọ nhìn ra hắn có tâm tư, cười hỏi, “Anh Âu, có chuyện gì, kể ra đi, anh em nghĩ cách giải quyết giúp anh.”
Người xung quanh liên tục phụ hoạ.
Âu Thượng Kiệt bị truy hỏi, vốn không muốn nói, nhưng nghẹn trong lòng cũng rất khó chịu, cuối cùng nói ra, “Nếu có một người chuyện gì cũng đè trên đầu mình, có nó một ngày thì mình không thể sống thư thái được, các người sẽ làm thế nào?”
“Đơn giản mà, không làm thì thôi, đã làm thì phải hoành tráng bổ đầu nó ra, không có nó nữa, xem ai còn dám đè lên đầu Âu ca.” Một người đã uống hơi nhiều nói.
Người bên cạnh cũng nói, “Tuy khá bạo lực, nhưng đây là cách xử lý gọn nhất.”
Những người khác cũng nói ra biện pháp của mình, nhưng Âu Thượng Kiệt đã không nghe vào, chỉ ghi tạc cách của người đầu tiên trong lòng. Rời khỏi quán bar, nghe được tiếng bánh xe cọ xát chói tai, sau đó tiếng va chạm liên hoàn.
Đám người kia nghe được tiếng động thì bị kinh hách đến tỉnh cả rượu.
“Trời ơi, sao lại đâm ghê thế này, chắc chắn sẽ có người mất mạng!”
“Cái xe hình như sắp nổ rồi.”
Quả nhiên, người nọ nói xong, tiếng nổ mạnh vang lên.
Tất cả mọi người đều bị tiếng nổ dọa sợ, cả Âu Thượng Kiệt cũng vậy, chẳng qua trong đầu hắn đã có một ý tưởng.
Hôm sau, Âu Thượng Kiệt liên hệ người bạn hôm qua uống cùng, “An Kiệt, mày quen người của Đạo Thượng đúng không?”
An Kiệt sửng sốt, cười nói, “Đương nhiên. Anh muốn dạng gì em cũng giới thiệu được cho anh.”
“Làm việc ổn thoả, chưa từng sai lầm, mạnh miệng, danh tiếng tốt.” Âu Thượng Kiệt nói.
“Hừm, để em nghĩ xem.” An Kiệt trầm ngâm một lát, “Em nghĩ ra rồi, ở Đạo Thượng đúng là có người như vậy. Năng lực cực kỳ tốt, hơn nữa rất đáng tin cậy. Chỉ là tính tình người này khá khó ở, giá lại cao.”
“Cho anh phương thức liên hệ của hắn.” Âu Thượng Kiệt nói thẳng.
“Em sẽ gửi vào di động cho anh.”
Mấy giây sau, Âu Thượng Kiệt nhận được tin nhắn.
Âu Thượng Kiệt nhìn số điện thoại, nở nụ cười âm lãnh.
Giang Ly, mày chờ cho tao.
Những ngày sau đó, Giang Ly thường tú ân ái với bạn bè, mỗi lần tú ân ái xong đều hỏi thăm Giang tẩu về chuyện Bắc Vũ Đường. Giang tẩu không hiểu cong queo ngoằn ngoèo trong đó, trong lòng thấy kỳ quái, rõ ràng thiếu gia quan tâm phu nhân, sao không hỏi thẳng phu nhân chứ.
Giang tẩu có một lần không nhịn được, trực tiếp nói thẳng với Bắc Vũ Đường, muốn phu nhân biết thiếu gia còn quan tâm cô, ý muốn Bắc Vũ Đường cũng lùi một bước. Nhưng mà Bắc Vũ Đường lại bình tĩnh đáp, không tỏ vẻ gì cả.
Điều này khiến Giang tẩu rất khó hiểu.
Từ sau ngày ở trung tâm thành phố, dù cậu có khoe ảnh chụp 'ân ái' cỡ nào, cô cũng thờ ơ, khiến cậu rất buồn bực, cũng cảm thấy vô lực.
Trưa chiều hôm đó, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ tiến vào nhà kính, dừng trên người đang ngủ say trên giường đệm, an tường đến mức khiến người ta không đành lòng quấy rầy giấc ngủ của cô. Giang Ly rón ra rón rén đi tới gần cô, ngồi xổm xuống, đôi mắt sâu thẳm si ngốc nhìn cô.
Cậu nâng tay muốn chạm vào mặt cô, nhưng lại dừng giữa không trung rất lâu không dám hạ xuống.
Cậu sợ mình chạm vào, sẽ nhìn thấy sự lạnh nhạt trên mặt cô.
Giang Ly nhẹ nhàng cách không miêu tả khuôn mặt cô, như đang miêu tả một bảo bối trân quý, lại như muốn khắc sâu dung nhan của cô vào đầu.
Cô là người đầu tiên cho cậu ấm áp, là người đầu tiên đặt cậu vào lòng yêu thương.
Cậu chỉ muốn vĩnh viễn ở bên cô, vì sao lại không thể, chỉ vì cô là......
Vì sao người đó cố tình lại là cô?
Vì sao lại muốn để cậu gặp cô?
Sâu trong mắt Giang Ly tràn đầy đau khổ giãy giụa. Cậu biết suy nghĩ của mình là không nên, nhưng trái tim lại hoàn toàn không nghe theo sự khống chế của cậu, thậm chí thích cô lúc nào, cậu cũng không biết.
Có lẽ, đây là định mệnh.
Cũng có lẽ, đây là kiếp số của cậu.
Giang Ly lẳng lặng nhìn cô, si ngốc nhìn cô ngủ. Mặt trời dần lặn về tây, khi cậu nhìn thấy hàng mi hơi rung động, cậu vội rời đi, cậu không muốn nhìn thấy sự lạnh nhạt trong mắt cô.
Giang tẩu nhìn Giang Ly vội vàng lái xe rời đi.
Bắc Vũ Đường đứng nơi xa, nhìn chiếc xe kia, trong lòng nặng nề.
Cô không tự giác vuốt ngực, vì sao nơi này lại đau?
Từ khi cậu vào nhà kính, cô đã tỉnh, chỉ là không mở mắt ra.
Cô luôn biết cậu ở đó.
Giang tẩu nhìn thấy sắc mặt Bắc Vũ Đường không tốt, “Phu nhân, cô không sao chứ?”
Bắc Vũ Đường dường như không nghe được, ánh mắt trước sau đều nhìn nơi xa.
Bên ngoài biệt thự Trương gia, Trương Linh Nhi hưng phấn ra ngoài, thấy bóng người cao ráo đứng cạnh xe. Khi thấy người đó, khuôn mặt cô ta hơi ửng đỏ.
Trương Linh Nhi ôn nhu gọi, “Ly ca ca.”
Giang Ly lạnh nhạt nhìn cô ta, lấy tờ chi phiếu trong lòng ra đưa cho cô ta.
Trương Linh Nhi hơi sửng sốt, thuận tay nhận lấy tờ chi phiếu, nghi hoặc nhìn cậu, “Đây là?”
“Lần trước hứa với cô.”
Trương Linh Nhi cất chi phiếu, vui vẻ nói, “Ly ca ca, em thay các em nhỏ vùng núi cám ơn anh.”
Giang Ly không đáp lại, nhàn nhạt nói, “Từ giây phút này, vở kịch của chúng ta kết thúc.”
“Ly ca ca.” Trương Linh Nhi nhìn cậu bằng ánh mắt không thể tin.
“Đừng gọi tôi là Ly ca ca. Tôi nhỏ hơn cô một tuổi.” Giang Ly nói rõ ràng rành mạch.
Trương Linh Nhi cảm giác như vô số thanh đao cắm xuyên qua mình, cả người ngây ngốc, khuôn mặt đầy bi thương.
“Vì sao lại đối xử với tôi như vậy?”
Vì sao cậu lại vô tình như vậy!
Giang Ly nhướn mày, lạnh lùng nói, “Có phải cô hiểu lầm gì rồi không? Từ đầu tới cuối chúng ta chỉ là diễn kịch, tôi đã trả thù lao cho cô. Chuyện này dừng lại tại đây.”
Nói xong, Giang Ly lên xe rời đi, chỉ còn Trương Linh Nhi đứng một mình tại chỗ.
Trương Linh Nhi cầm tờ chi phiếu, nước mắt rơi lách tách.
Một giây trước tờ chi phiếu còn khiến cô ta vui vẻ vô cùng, một giây sau nó đã trở nên cực kỳ nặng.
Nó vô tình chọc thủng ảo tưởng của cô ta, khiến cô ta phải đối mặt với chuyện mà tới giờ cô ta vẫn không muốn đối mặt.
Trương Linh Nhi ngồi xổm xuống đất gào khóc.
Sau ngày đó, Giang Ly và Trương Linh Nhi như hai người xa lạ, người xung quanh đều suy đoán có phải họ chia tay rồi không. Sau đó, họ phát hiện thời gian Giang Ly tới trường càng lúc càng ít.
Mới đầu còn có lời đồn Giang Ly bị tổn thương tình cảm nên không muốn đi học.
Nhưng lời đồn này nhanh chóng bị dẹp, chuyện Giang Ly tiến vào gia tộc làm việc nhanh chóng lan truyền khắp học viện, tất cả mọi người đều biết từ một năm trước, Giang Ly đã tiến vào tập đoàn Giang gia làm việc, càng biết cậu dựa vào thực lực của bản thân mà từng bước đi lên vị trí hiện giờ.
Năng lực của cậu lại lần nữa bị mang ra so sánh với Âu Thượng Kiệt, hai người này trời sinh đã đối đầu như vậy, dù đương sự không làm gì, người ngoài cũng sẽ lấy họ ra so sánh.
Từ trước, cô còn có thể nhìn thấy Giang Ly, nhưng từ sau ngày ở nhà kính, Bắc Vũ Đường rất hiếm khi thấy cậu. Mỗi lần cô ngủ rồi, cậu vẫn chưa về, đến khi cô rời giường, cậu đã sớm rời đi, có cảm giác như cậu đang cố tình trốn tránh cô.
Bắc Vũ Đường biết cậu đang làm việc, sẽ rất mệt, không muốn vì tránh mình mà đi sớm về khuya. Cô sửa lại thói quen chạy bộ buổi sáng, tối cũng ngủ sớm hơn.
Toàn bộ Giang gia như chỉ có một người chủ là cô, Giang Nghĩa và Giang Ly đều không thấy đâu.
Qua ba tháng, không ai phá vỡ hình thức này, Bắc Vũ Đường mỗi ngày đều ăn uống như thường, làm chuyện mình thích, nhưng chỉ cô biết, dù không làm gì, trong lòng vẫn cảm thấy vắng vẻ, rất khó chịu.
Hôm đó, Bắc Vũ Đường một mình chơi cờ như bình thường, Giang tẩu đột nhiên xông vào nhà kính, khuôn mặt đầy vội vàng.
“Có chuyện gì vậy?” Bắc Vũ Đường buông quân cờ trong tay.
Đôi mắt Giang tẩu đỏ bừng, nghẹn ngào, “Phu nhân, lão gia bị... Bị tai nạn xe... Đã chết.”
Bắc Vũ Đường cả kinh đứng dậy, người đụng phải bàn cờ, chỉ thấy bàn cờ bị lật tung, quân đen quân trắng như châu ngọc lăn xuống đất lách cách.
Tại sao lại như vậy!
Không phải một năm sau ông mới ly thế sao, sao giờ lại rời đi trước?
“Anh ấy ở đâu?”
“Đã bị đưa đến bệnh viện trung tâm Hành Sơn.”
Bắc Vũ Đường vội vàng rời đi, mới đầu chỉ chạy chậm, cuối cùng lại chạy vội đến gara. Xe gào thét rời đi, cây cối dọc đường vút qua.
Nửa giờ sau, Bắc Vũ Đường xuất hiện ở bệnh viện, Giang Ly cũng vội vàng đuổi tới nơi.
Đây là lần đầu tiên trong nửa năm qua cô nhìn thấy Giang Ly, lại là trong tình huống này.
Giang Ly nhìn cha cả người đầy máu nằm trên chiếc giường lạnh băng, chân như bị rót chì, gian nan đi qua.
“Ba.” Giang Ly đỏ mắt, dường như bị máu tươi của ông nhuộm đỏ.
Bắc Vũ Đường nhìn thân ảnh tràn ngập bi thương, cô độc ấy, chậm rãi bước đến bên cạnh cậu, muốn xua tan lạnh lẽo và cô tịch trên người cậu.
“Ly Nhi.”
Giang Ly như không nghe thấy, lẳng lặng nhìn cha mình, từ từ vươn tay lau sạch vết máu trên mặt ông.
“Ba, ba nghỉ ngơi cho tốt nhé, sau này chuyện công ty cứ giao cho con. Bao nhiêu năm nay, ba trả giá vì công ty nhiều như vậy, chưa từng nghỉ ngơi lấy một ngày, giờ để Ly Nhi tới giúp ba.”
Bắc Vũ Đường biết lúc này thay vì an ủi, còn không bằng yên lặng bảo vệ bên cạnh cậu, để cậu biết cậu không cô đơn.
Trên đời này, cậu vẫn còn người thân.
Lễ tang do cậu một tay chuẩn bị, từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc, cậu chưa từng rơi một giọt nước mắt, mãi đến khi nhìn thấy bia mộ lạnh băng, cậu hơi ngẩng đầu, cứng rắn ép nước mắt chảy ngược về.
Từ giây phút Giang Nghĩa rời đi, cậu đã không còn tư cách tuỳ hứng, không còn tư cách yếu đuối.
Từ sau lễ tang trở về, Giang Ly nhốt mình trong thư phòng một ngày, mãi đến hôm sau, Bắc Vũ Đường thô bạo cạy cửa ra. Thư phòng đen nhánh không chút ánh sáng.
Cô tìm được người cuộn mình trong góc, nhìn cậu chật vật, cô độc, như một con sói bị thương, trốn mình trong góc yên lặng liếm láp vết thương.
Thấy cậu như vậy, lòng cô lại đau đớn.
Cô tiến lên, ngồi xổm xuống bên cạnh cậu, vươn tay ôm cậu vào lòng.
Người luôn bất động cuối cùng có phản ứng, cậu chậm chạp ngẩng đầu, lộ ra đôi mắt đỏ đậm nhìn cô, nâng tay lên sờ mặt cô, ấm áp mềm mại từ đầu ngón tay truyền đến khiến đôi mắt lạnh nhạt của cậu ấm dần.
“Đường Nhi, em sẽ không rời khỏi tôi, đúng không?” Đôi mắt đỏ đậm lẳng lặng nhìn chằm chằm cô.
Trái tim Bắc Vũ Đường run rẩy, cô không muốn lừa cậu, nhưng cô lại không thể không lừa cậu, nét chần chờ, giãy giụa xẹt qua sâu trong mắt cô, cuối cùng cô trịnh trọng nói, “Sẽ không.”
Giang Ly hưng phấn ôm lại cô, chỉ là sâu trong đôi mắt đỏ đậm là kích động và điên cuồng.
Cậu nhìn thấy, cậu nhìn thấy sự do dự, giãy giụa lướt qua trong mắt cô.
Cô đang lừa cậu sao?
Hay cô đang nói thật?
Giang Ly không muốn nghĩ, ôm chặt cô, lực mạnh đến mức như muốn khảm cô vào xương tuỷ.
Khi Giang Ly bước ra khỏi thư phòng, cả người cậu đều thay đổi, khí thế quanh thân càng thêm nhiếp người. Khí thế ấy thậm chí còn bức bách hơn cả Giang Nghĩa. (Nhiếp: bị oai thế đè nén làm mất cả khí phách)
Đêm hôm đó, cậu đã khoá lại tất cả yếu đuối.
Đêm hôm đó, cậu đã khoá lại tất cả vui buồn.
Đêm hôm đó, cậu đã khoá lại cả tình yêu với cô.
Khi bước ra khỏi thư phòng, cậu không bao giờ còn là thiếu niên ngây thơ trước kia nữa.
Xuất hiện ở tập đoàn Giang thị, cậu dùng thủ đoạn lôi đình trấn áp các đổng sự ngo ngoe rục rịch.
Cậu dùng chính cách của mình, bắt đầu quản lý đế quốc thương nghiệp khổng lồ này.
Giang Ly trở nên cực kỳ bận, thậm chí còn bận hơn cả Giang Nghĩa.
Cậu chạy quanh thế giới, sau ba tháng ngắn ngủi, cậu dùng chính năng lực của mình khiến toàn bộ cổ đông trong Hội đồng quản trị không còn ý kiến gì với mình nữa.
Từ lúc bắt đầu tiếp quản, cậu dùng gần ba tháng, ngồi vững vị trí Chủ tịch tập đoàn Giang thị.
Biệt thự Giang gia, Bắc Vũ Đường nhìn Giang Ly đột nhiên xuất hiện, nhìn khuôn mặt gầy ốm của cậu, rất đau lòng. Buổi tối, Giang Ly nhìn ly sữa bò trong tay Giang tẩu.
“Giao cho tôi.”
Giang tẩu đưa ly sữa cho cậu, cậu tự mình bưng lên cho Bắc Vũ Đường.
Giang tẩu nhìn thiếu gia ép mình trưởng thành, ép mình thành thục, trong mắt tràn đầy thương tiếc.
Trước khi vào cửa, cậu lấy một cái bình sứ màu trắng, đổ một viên thuốc màu trắng ra, thả vào ly sữa, viên thuốc nhanh chóng tan đi.
Bắc Vũ Đường nghe được tiếng gõ cửa, mở ra thì thấy Giang Ly bưng ly sữa đứng ở cửa.
Cô nghiêng người để cậu vào phòng, Giang Ly đặt ly sữa lên bàn, nhìn cô, đạm mạc nói một câu, “Uống sữa xong thì nghỉ ngơi đi.”
Nói xong, cậu rời đi, không chút lưu luyến.
Bắc Vũ Đường muốn gọi cậu lại, nhưng đến cổ họng, cô lại không thể bật thành tiếng.
Bởi vì cô biết, đây mới là tốt nhất, như vậy tổn thương cậu sẽ nhận mới là nhỏ nhất.
Bắc Vũ Đường nhìn cánh cửa đóng lại, yên lặng nhắm hai mắt, đến khi mở ra, đôi mắt thanh minh. Cô bưng ly sữa bò trên bàn lên, khi uống vào, cô dừng lại.
Trong này có thuốc. Cô tinh tế nhấm nháp hai ngụm, xác định không phải thuốc mê, cũng không phải thuốc có hại, chỉ là một loại thuốc khiến người ta vô lực.
Vì sao cậu lại làm vậy?!
Bắc Vũ Đường vờ như không biết gì cả, uống hết ly sữa bò rồi lên giường ngủ như ngày thường.
Một giờ sau, cửa phòng khe khẽ mở ra, một bóng người đi vào phòng. Cậu cẩn thận đến bên mép giường cô, duỗi tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô, thấp giọng lẩm bẩm bên tai cô.
“Đường Nhi, đừng trách tôi. Tôi chỉ không muốn để em rời khỏi tôi.”
“Tôi biết hôm đó em lừa tôi, em muốn rời khỏi tôi, phải không?” Giọng cậu lộ ra sự mệt mỏi và bi thương.
“Trên đời này, tôi chỉ còn một người thân là em, đừng bỏ tôi lại, được không?”
“Em không muốn làm vợ tôi cũng được, chỉ cần em đừng rời khỏi tôi. Đường Nhi, tôi chỉ cần em ở bên tôi là được rồi.” Giọng nói khàn khàn hèn mọn thỉnh cầu.
Cậu sợ hãi, sợ ngày mai cô tỉnh lại, biết chân tướng, sẽ chán ghét, thù hận cậu.
“Đường Nhi, xin lỗi.”
“Tôi không biết nên giữ em lại thế nào, chỉ có cách này. Đừng trách tôi, đừng hận tôi.”
Bắc Vũ Đường nhắm mắt giả vờ ngủ nghe cậu nói, nghe lời cầu xin hẹn mọn ấy, tim như bị dao cắt, dường như có người bóp chặt tim cô, khiến cô không thể thở được.
Khi Giang Ly rời đi, nghe tiếng cửa đóng lại, một giọt nước mắt lăn khỏi khoé mắt cô.
****
Lời tác giả:
Đọc bình luận của các bạn, tôi cảm thấy có phải mọi người hiểu lầm gì rồi không?
Vấn đề đầu tiên: có người nghi ngờ tính cách của Bắc Vũ Đường thay đổi, người trước kia dám yêu, sao giờ rõ ràng có cảm giác với Giang Ly lại không dám yêu?
Mặc gia đáp: Các bạn có phải đã quên rồi không? Vũ Đường đã không còn ký ức, cô ấy giờ không khác gì hai thế giới đầu tiên, ở thế giới thứ nhất và thế giới thứ hai, cô ấy có ở bên nam chủ sao?
Cô ấy lúc đó là một người phụ nữ từng bị đàn ông tổn thương, sao có thể dễ dàng tiếp nhận một người đàn ông được?
Mọi người nhìn câu chuyện theo thị giác của thượng đế, biết được tất cả, nhưng Vũ Đường thì không, cô ấy phải bắt đầu tất cả lại từ đầu, cả tình cảm cũng vậy. Vậy nên tính cách thay đổi đâu chứ? Không dám yêu?
Vấn đề thứ hai: Các bạn nói Giang Ly dùng Trương Linh Nhi thử nữ chính là quá ghê tởm.
Mặc gia đáp: Không phải Giang Ly ghê tởm mà là năng lực thừa nhận của các bạn quá thấp, thật sự quá thấp. (Mặc gia buông tay o(╯□╰)o, bất đắc dĩ ghê ấy!) Các bạn có biết có rất nhiều truyện, nam chính còn bạch bạch bạch với nữ phụ trước mặt nữ chính, còn đi chơi gái, thậm chí chơi NP.
Nam chính như thế mà còn có rất nhiều người thích đấy!
Lại nói bé Giang Ly của chúng ta, một là không làm chuyện có lỗi với Vũ Đường, hai vẫn là không làm chuyện có lỗi với Vũ Đường, ba vẫn là không làm chuyện có lỗi với Vũ Đường. Cậu ấy hôn Trương Linh Nhi sao? Hay là kéo Trương Linh Nhi bạch bạch bạch? Hay là làm chuyện khác?
Việc cậu ấy làm quá nhất chỉ là cầm tay một lần, chỉ một lần thôi! Vậy mà các bạn đã phun tào, ghi hận đến vậy.
Tôi nhìn mà cũng thấy thương thằng bé.
Nghĩ đến những chuyện sắp xảy ra, tôi càng thương thằng bé.
Giang Ly cũng đã không còn ký ức kiếp trước, cậu ấy không có một chút ký ức nào. Cậu ấy như người của thế giới này, ở đây, cậu chẳng qua chỉ là một thiếu niên 18 tuổi, chứ không phải một người đàn ông đã trải qua mấy thế giới, có mị lực, có quyết đoán.
Cậu chưa từng yêu ai, là một người thuần tuý, nói trắng ra là ngu ngốc trong tình yêu.
Trong tình huống này, cậu ấy không biết làm thế nào, lựa chọn cách này là rất bình thường, không đột ngột chút nào.
Nếu là các bạn, các bạn sẽ làm cách nào?
Các bạn có cách nào tốt hơn để thử sao? Có thể nêu ví dụ không?
Với tính cách của cậu ấy, ở tuổi này, dùng cách nào là hợp nhất? Hơn nữa, còn trong bối cảnh thân phận cực kỳ đặc thù này nữa?!! (Điểm này rất quan trọng.)
Cậu ấy thật ra không làm gì sai, các bạn tam tha cho cậu ấy đi.
Nhìn cậu ấy bị hắn thẳm thương như vậy, thật ra tôi rất đau lòng.
Thôi không nói gì nữa, sau đó còn canh năm... Canh năm... Canh năm...
囧, từ mai hẳn sẽ đổi mới như bình thường. Gần đây ngày nào Mặc gia cũng bận xử lý việc.
****
Roro: Tội anh, chắc bên đó mắng anh ghê lắm:((
Thật ra tui thấy anh làm vậy cũng bình thường mà ta:((