Tác giả: Vân Phi Mặc
Đau đớn khiến Bắc Vũ Đường nhanh chóng tỉnh lại.
Cô vừa mở mắt đã thấy ba tên bắt cóc nhìn mình chằm chằm.
Ba người thấy cô tỉnh lại, một người trong đó hỏi, “Cha mẹ mày tên gì? Nhà ở đâu? Ngoan ngoãn khai ra, không mày liệu.”
Bắc Vũ Đường gật đầu,
Một người tiến lên kéo băng vải trên miệng cô xuống.
“Các người muốn làm gì?” Bắc Vũ Đường kinh sợ nhìn ba người.
“Bọn tao không nghe mày nói mấy lời vô nghĩa. Mày chỉ cần thành thật trả lời câu hỏi của bọn tao là được.” Một tên bắt cóc hung ác nói, “Nếu không......”
Nói rồi, người nọ giật tóc Bắc Vũ Đường, giật đến mức da dầu cô tê dại.
“Tôi là cô nhi, không biết cha mẹ mình là ai.”
Ba người nghe nói vậy, mày nhăn lại.
“Tôi chỉ có mẹ nuôi, là bà ấy nuôi tôi lớn lên. Bà ấy là người giúp việc trong nhà Giang thiếu gia mà các người bắt. Hôm nay tôi đến là đưa phác thảo cho thiếu gia.” Bắc Vũ Đường rụt rè trả lời.
“Con nuôi người giúp việc?”
“Chẳng trách thấy chúng ta động thủ với thằng nhóc kia thì vội vã chạy tới, thì ra là quen biết.”
“Đại ca, con gái người giúp việc thì chắc chắn chẳng có tiền đâu, không bằng......” Lão tam dâm tà nhìn qua Bắc Vũ Đường.
Hai người còn lại cũng cẩn thận đánh giá dáng người và diện mạo của cô, không thể không nói, quả là rất xinh đẹp, cực kỳ hấp dẫn, là vưu vật khó gặp.
Bắc Vũ Đường thấy ba người dùng ánh mắt dâm tà đánh giá mình, một tia sáng lạnh lướt qua trong mắt cô.
Ba người này tốt nhất đừng có ý đồ xấu, nếu không thì đừng trách cô kết thúc trò chơi sớm.
Lão đại cũng động tâm, nhưng mà tiền vẫn hấp dẫn gã hơn.
“Làm việc trong nhà giàu thì sao lại không có tiền. Dù không có tiền thì không phải chủ nhân nhà đó có tiền sao.” Lão đại trầm giọng nói, “Lão tam, quản lão nhị của mày cho tốt, đừng có gây chuyện. Lấy được tiền rồi thì loại phụ nữ nào cũng có.”
Lão tam thấy lão đại không đồng ý nên chỉ có thể thôi, “Được rồi, nghe lão đại.”
“Lão đại, giờ chúng ta gọi điện cho bên kia sao?” Lão nhị luôn im lặng lên tiếng.
“Chờ lúc nữa. Để đối phương rối loạn trước rồi chúng ta gọi qua.”
“Được.”
Ba người rời đi, ném Bắc Vũ Đường và nhóc Giang Ly vào một căn phòng nhỏ.
Không biết bao lâu sau, thuốc mê hết tác dụng, nhóc Giang Ly cũng từ từ tỉnh lại.
Cậu vừa mở mắt thì đã nghe được giọng nói quen thuộc vang lên.
“Tỉnh rồi à.”
Nhóc Giang Ly nghiêng đầu nhìn Bắc Vũ Đường, đôi mắt mê mang, nhưng nhanh chóng nhớ ra chuyện trước khi hôn mê, cuống quýt hỏi, “Bà cũng bị bắt?”
“Đúng vậy. Vì cứu nhóc, tôi cũng bị bắt rồi.”
“Tôi cũng đâu có bảo bà tới cứu tôi.” Nhóc Giang Ly ồm ồm nói.
“Rồi, rồi, rồi, là tự tôi xen vào việc người khác, không nên tới cứu nhóc. Lúc ấy tôi nên thờ ơ lạnh nhạt nhìn nhóc bị bắt đi, tôi cứ nhắm mắt làm ngơ, không phải là đẹp rồi sao.” Bắc Vũ Đường nhẹ nhàng vô cùng nói ra câu này.
Từng câu từng chữ không có ý trách cứ, nhưng lại khiến mặt nhóc Giang Ly đỏ bừng.
Cậu cúi đầu không nói gì.
Bắc Vũ Đường dịch người lại gần cậu, nhóc Giang Ly đang định dịch ra chỗ khác, nhưng nghĩ cô bị mình liên luỵ nên ngồi im.
Bắc Vũ Đường nhỏ giọng nói, “Tôi vừa nói với bọn cướp, tôi là con nuôi của Giang tẩu, lát nữa cậu đừng để lộ biết chưa?”
Nhóc Giang Ly khó hiểu nhìn cô.
Bắc Vũ Đường tiếp tục nói, “Nếu họ biết tôi là mẹ kế của nhóc, nhóc nghĩ họ sẽ bỏ qua cơ hội này à? Đến lúc đó chắc chắn sẽ đòi một khoản cực kỳ lớn. Giờ trong chúng ta chỉ có nhóc là quý giá thôi, đến lúc đó chỉ mất một khoản, chứ không phải là hai. Hiểu chưa?”
Nhóc Giang Ly gật đầu tỏ vẻ mình hiểu rồi.
“Đừng có mà để lộ đấy, nếu không cả hai chúng ta chết chắc.”
Nhóc Giang Ly sửa đúng, “Không, chỉ bà chết thôi.”
Bắc Vũ Đường nhếch mi, “Hừ, thằng nhóc này đúng là... Nhóc nghĩ mình sẽ an toàn à? Nhóc có biết là những vụ án bắt cóc, có 80% số vụ, con tin đều sẽ bị giết, dù người nhà đã trả tiền chuộc rồi không?”
Nghe vậy, mặt nhóc Giang Ly trắng bệch.
Cô như là không nhìn thấy, “Nhóc biết vì sao không?”
Nhóc Giang Ly nhìn chằm chằm cô.
“Vì họ muốn giết người diệt khẩu.”
Mặt nhóc Giang Ly lại trắng thêm.
Bắc Vũ Đường nhìn khuôn mặt nhỏ tái nhợt vì sợ hãi của cậu, nhưng thằng nhóc này cũng kiên cường, không bật khóc.
“Có phải chúng ta sẽ bị họ giết không?” Giọng nhóc Giang Ly mang theo chút sợ hãi.
“Có thể, nhưng cũng không chắc chắn là vậy. Nhưng mà chúng ta không thể ngồi chờ chết, cần nghĩ cách tự cứu.” Bắc Vũ Đường thấp giọng nói.
“Bà có cách gì sao?” Nhóc Giang Ly vội vàng hỏi.
“Suỵt, bé mồm thôi. Nhóc nói to thế, sợ bọn bắt cóc không nghe thấy à?”
Nhóc Giang Ly lập tức ngậm miệng lại.
“Giờ tôi còn chưa nghĩ ra. Nhưng thế nào cũng sẽ có cách thôi.”
“Đừng sợ.”
Nhóc Giang Ly nhìn cô, trái tim hoảng loạn lại bình tĩnh lại.
Cậu cúi đầu, không biết đang nghĩ gì.
Không biết hai người bị nhốt bao lâu, hai người chỉ cảm thấy cực kỳ đói. Người bên ngoài không cho hai người ăn, như là đã quên hai người rồi vậy.
'Ục ục' bụng nhóc Giang Ly réo lên.
“Đói?” Bắc Vũ Đường hỏi.
Nhóc Giang Ly gật đầu.
Bắc Vũ Đường hô với bên ngoài, “Có ai không? Có ai không?”
Ngoài cửa nhanh chóng truyền đến tiếng người hùng hổ, “La hét cái gì?”
Cửa bị người ta mở ra đầy thô lỗ, lão tam bạo lực nhất đi đến, nhìn hai người từ trên cao xuống.
“Chúng tôi đói, có đồ ăn không?” Bắc Vũ Đường mở miệng hỏi.
Nhóc Giang Ly cũng nhìn gã.
Lão tam nhổ một ngụm nước bọt xuống đất, “Mẹ mày, ông còn muốn vớt tiền từ chúng mày, chúng mày còn đòi đồ ăn của ông? Trước khi nhận được tiền, chúng mày nhịn đói đi. Dù sao đói mấy bữa cũng không chết được.”
“Người bình thường đói mấy bữa không chết, nhưng thiếu gia nhà chúng tôi bị bệnh tụt huyết áp, nếu đói quá, bệnh phát tác, sẽ chết người mất.” Bắc Vũ Đường nghiêm túc nói.
“Mày đừng dọa ông, ông không tin lời mày đâu.”
“Anh không tin thì có thể hỏi bác sĩ hoặc người hiểu mà xem.” Bắc Vũ Đường vội vàng nói, lúc nói còng không quên động nhẹ vào nhóc Giang Ly một cái.
Nhóc Giang Ly rất thông minh lập tức hiểu ý, lộ ra vẻ mặt đau khổ khó chịu.
“Thiếu gia, có phải thiếu gia rất khó chịu không?”
Lão tam thấy vậy thì ngớ người, nghi hoặc nhìn cả hai, “Chúng mày đừng mong lừa tao.”
“Chúng tôi lừa anh làm gì? Chẳng qua chỉ xin anh chút đồ ăn thôi. Nếu thiếu gia nhà chúng tôi có mệnh hệ gì, các người đừng mong lấy được tiền.”
Lão đại và lão nhị bên ngoài nghe được tiếng động thì hô về bên này, “Sao thế?”
Lão đại không yên tâm nên đi qua.
Bắc Vũ Đường thấy lão đại tới, vội nói, “Thiếu gia nhà chúng tôi tụt huyết áp, các người mau cho cậu ấy ăn gì đi, cậu ấy không chịu đói được. Nếu lỡ bệnh tụt huyết áp phát tác, sẽ mất mạng. Các người cũng không muốn chưa lấy được tiền mà thiếu gia nhà chúng tôi đã đi đời rồi chứ?”
Lão đại nhìn thằng nhóc vẻ mặt đầy khó chịu, nói với lão tam, “Lấy ít đồ ăn cho chúng nó qua đây.”
Lão tam bĩu môi, tâm không cam, tình không nguyện rời đi.
Lão đại nói với Bắc Vũ Đường và nhóc Giang Ly, “Tao khuyên chúng mày nên thành thật mà chờ đi, đừng có giở trò, nếu không thì mạng nhỏ của chúng mày không giữ được đâu.”
Bắc Vũ Đường liên tục bảo đảm sẽ không đâu.
Lão tam nhanh chóng mang bánh mì, dăm bông và nước khoáng quay về.
“Có thể cởi giúp chúng tôi một lát không?” Bắc Vũ Đường nhìn gã, “Các người khoá trái căn phòng này rồi, còn trông bên ngoài, chúng tôi có bản lĩnh lớn đến đâu đi nữa thì cũng vô dụng. Hơn nữa, anh xem, tôi và thiếu niên này cũng không phải cao thủ võ lâm gì.”
Lão đại nhìn từ trên xuống, cho lão tam một ánh mắt.
“Lãi đại, anh thật sự muốn cởi trói cho chúng nó?” Lão tam không khỏi hỏi lại một câu.
“Nhốt chúng nó ở đây rồi, chúng nó có chạy đằng trời.”
Lão tam tiến lên cởi trói cho Bắc Vũ Đường và nhóc Giang Ly, hai người cuối cùng cũng được chút tự do.
Trước khi đi, lão đại còn dặn lão tam, “Mày ở lại đây trông chúng nó.”
Lão tam tuy không tình nguyện nhưng lão đại đã lên tiếng nên gã chỉ có thể ở lại giám sát hai người.
Bắc Vũ Đường đưa bánh mì cho nhóc Giang Ly, “Mau ăn đi.”
Nhóc Giang Ly ăn một miệng, nhăn mày lại.
Bắc Vũ Đường cũng cầm bánh mì cắn một miếng, mùi lạ tản ra trong miệng.
Cô nhổ bánh mì ra, vội nói với nhóc Giang Ly, “Đừng ăn.”
Cô nhìn hạn sử dụng, hết hạn nửa tháng rồi.
“Bánh mì này hết hạn rồi.” Bắc Vũ Đường ném bánh mì đi.
“Hết hạn?” Lão tam không tin, cảm thấy họ đang chơi xấu, “Hết hạn quái gì, ông vừa mua hôm qua.”
“Không tin thì anh tự nhìn xem.” Bắc Vũ Đường ném bánh mì đến trước mặt gã.
Lão tam nhặt lên, nhìn hạn sử dụng, đã hết hạn nửa tháng rồi.
Lão tam xem xong cũng không để tâm, “Hết hạn thì hết hạn, bọn mày ăn tạm đi. Chỗ chúng tao chỉ có như vậy, không còn đồ ăn khác.”
“Thiếu gia nhà chúng tôi không ăn được đồ ăn quá hạn. Cơ thể cậu ấy sẽ không chịu được.”
“Sao chúng mày phiền thế, bọn tao ăn cả ngày có sao đâu.” Lão tam không kiên nhẫn nói.
Bắc Vũ Đường trợn trắng mắt với hắn, nói thẳng, “Dạ dày của người mỗi ngày ăn đồ ăn hết hạn và người ăn sơn hào hải vị có thể giống nhau à?”
Lão tam nổi giận, “Cmm dám châm chọc ông!”
“Tôi không châm chọc anh, tôi đang phân biệt sự khác nhau cho anh. Thiếu gia nhà tôi ăn cái bánh này, nếu có mệnh hệ gì, người gặp phiền toái vẫn là các anh.”
Lão tam ném lại một câu rồi rời đi, “Chúng mày chờ đó cho tao.”
Hai người nhanh chóng nghe được tiếng ô tô khởi động, xem ra là đi mua đồ ăn cho hai người rồi.
“Uống trước đi.” Bắc Vũ Đường đưa chai nước cho nhóc Giang Ly.
Cậu nhận, uống ừng ực một ngụm lớn.
Nửa giờ sau, lão tam quay lại với bánh mì mới mua.
Bắc Vũ Đường nhìn hạn sử dụng rồi mới đưa cho nhóc Giang Ly ăn.
Lão tam mắt lạnh đứng nhìn họ ăn, Bắc Vũ Đường và nhóc Giang Ly như không nhìn thấy gã, chỉ lo dùng bữa. Lão tam thấy họ ăn đến vui vẻ thì khó chịu, nhưng mà ngại tiền còn chưa đến tay nên nhịn. Chờ lấy được tiền rồi, hai đứa trước mắt sống chết thế nào đều do mấy người gã định đoạt.
Ăn xong, lão tam lại lần nữa trói họ lại.
Gã vừa đi, cửa phòng hoàn toàn tối lại.
Qua tiếp xúc, có thể thấy ba tên bắt cóc này cực kỳ cẩn thận, nhìn vẻ ngoài lỗ mãng nhưng tâm tư lại rất tinh tế.
“Nếu sợ thì có thể dựa qua đây.” Bắc Vũ Đường nhỏ giọng nói.
Nhóc Giang Ly không cử động.
Căn phòng nhỏ rát yên lặng, còn nghe được lờ mờ tiếng ba tên bắt cóc chửi bậy khi đánh bài.
Quá nửa đêm, bên ngoài sấm sét ầm ầm, tiếng sấm ầm ầm đánh thức hai người trong phòng. Bắc Vũ Đường nương ánh sáng mỏng manh chiết xạ qua cửa thông gió vào phòng, nhìn thấy được sắc mặt của nhóc Giang Ly không quá tốt.
“Sao vậy? Khó chịu ở đâu à?” Giọng nói nho nhỏ của Bắc Vũ Đường vang lên trong đêm tối.
Nhóc Giang Ly khẽ cắn môi không nói một lời.
“Nhóc sợ sét?” Bắc Vũ Đường hỏi.
Nhóc Giang Ly vẫn không để ý đến cô.
“Nếu sợ thì qua chỗ tôi này. Nhóc yên tâm, tôi không cười nhóc đâu.”
Bắc Vũ Đường nghĩ cậu sẽ không qua, nhưng không ngờ nhóc con nghe tiếng sấm to bên ngoài, rúc người qua bên cô.
Nếu bình thường, Bắc Vũ Đường biết sẽ 'giễu cợt' cậu một hồi, nhưng hôm nay cô lại không nói gì cả.
Một giấc ngủ không an ổn, hai người mơ màng bị tiếng mở cửa đánh thức.
Hôm nay người đưa đồ ăn cho họ là lão nhị.
Cơm sáng vẫn là bánh mì và giăm bông. Họ không có quyền ghét bỏ, dù bánh mì cực kỳ khó ăn, họ vẫn ngoan ngoãn ăn hết.
Tên bắt cóc nhìn chằm chằm họ ăn, chờ họ ăn xong lại cột dây thừng lại.
“Đại ca à, có thể không trói chúng tôi không? Anh xem, chúng tôi bị nhốt ở đây cũng không trốn được, trói hay không trói cũng như nhau. Tay luôn bị trói ở phía sau, dây thừng cọ đến mức tay chúng tôi sắp rách rồi.”
“Đại ca.”
Bắc Vũ Đường khẩn cầu nhìn gã.
Nhóc Giang Ly ở bên nhìn mà líu lưỡi. Cậu chưa bao giờ thấy Bắc Vũ Đường như vậy bao giờ.
Có lẽ lời nói của Bắc Vũ Đường có tác dụng, hoặc đám bắt cóc nghĩ hai người cũng không gây được sóng gió gì nên không dùng dây thừng trói tay họ nữa. Như vậy, Bắc Vũ Đường và nhóc Giang Ly cũng thoải mái hơn không ít.
“Nếu tôi tính không nhầm, hôm nay họ sẽ hành động.”
“Chúng ta phải làm sao?” Nhóc Giang Ly lo lắng hỏi.
“Chờ. Theo lẽ thường, số tiền chuộc họ muốn sẽ không chuẩn bị đủ nhanh được. Họ sẽ cho thời gian chuẩn bị, nhanh thì một ngày, chậm thì hai ba ngày.”
“Nhưng, theo tôi thấy, họ nhất định sẽ không để cha nhóc có quá nhiều thời gian chuẩn bị. Chúng ta cần phải tìm được cách rời khỏi nơi này trước khi họ giao dịch. Đến lúc họ giao dịch, nhất định sẽ cần hai người phối hợp. Đến lúc đó sẽ chỉ còn một người trông chừng chúng ta. Lúc đó chính là thời cơ tốt nhất.”
Nhóc Giang Ly nghe cô phân tích, đôi mắt hiện lên tia sáng, nhưng nhanh chóng bị cảm xúc khác che đi.
“Nhóc và tôi cùng suy nghĩ xem nên chạy thế nào đi?” Bắc Vũ Đường nhìn cậu.
Nhóc Giang Ly trầm ngâm, “Không thì chúng ta dùng cách thô lỗ nhất, đánh tên lão tam rồi chạy đi?”
Bắc Vũ Đường gật đầu, “Đây cũng là một cách, nhưng hai chúng ta tuyệt đối không phải đối thủ của bọn bắt cóc, nên chúng ta cần phải dùng chút thủ đoạn mới được.”
Nhóc Giang Ly nhìn cô, lập tức hiểu, “Bà có ý gì chưa?”
Bắc Vũ Đường chớp mắt, “Nhóc đưa tai qua đây.”
Nhóc Giang Ly lúc này rất ngoan ngoãn ghé đầu qua.
Nhìn cậu như vậy, khoé môi Bắc Vũ Đường hơi cong lên.
Thằng nhóc này giờ đã ít cảnh giác với cô hơn, nhưng muốn cậu không còn khúc mắc với cô, chỉ sợ còn cần một cơ hội.
Bắc Vũ Đường lẩm nhẩm bên tai cậu nhóc một hồi lâu, đôi mắt cậu nhóc dần sáng lên.
“Như vậy thật sự sẽ thành công?”
“Ừ. Đến lúc đó còn phải dựa vào nhóc đấy.”
Nhóc Giang Ly trịnh trọng gật đầu.
Bắc Vũ Đường nhìn quanh phòng, nhóc Giang Ly thắc mắc hỏi, “Bà đang tìm gì thế?”
“Đương nhiên là vũ khí tiện tay.”
Nhóc Giang Ly nghe được, tuy không nói gì, nhưng cũng giúp đỡ tìm kiếm cùng cô. Nghe tiếng bước chân lại gần bên này, hai người nhanh chóng ngồi về chỗ, gục đầu xuống, một bộ yếu đuối bất lực.
Tên bắt cóc nhìn họ như vậy, yên tâm rời đi.
Tên bắt cóc vừa đi, họ lại bắt đầu tìm.
“Đám bắt cóc này hẳn đã dọn phòng một lần.” Bắc Vũ Đường thấp giọng nói.
“Tìm lại xem, có lẽ họ để sót gì đó thì sao.”
Bắc Vũ Đường nghe cậu nói vậy, bật cười, “Tiểu Ly Nhi nhà chúng ta cũng biết an ủi người khác rồi.”
Buổi chiều, ba tên bắt cóc đi vào phòng, tay họ lại bị trói, dẫn ra khỏi phòng.
Hai người thấy tên bắt cóc gọi điện thoại, điện thoại nhanh chóng được chuyển đến tay Giang Nghĩa.
Họ bật loa ngoài, Bắc Vũ Đường và nhóc Giang Ly cũng nghe được rõ ràng.
“Con mày và con gái người hầu trong nhà mày đều ở trong tay bọn tao. Cho mày một ngày, chuẩn bị đủ 100 triệu tiền mặt. Nếu không, con mày sẽ trả thay mày.”
Đầu kia là giọng nói rất trấn định của Giang Nghĩa, “Tôi muốn nghe thấy tiếng của họ, chắc chắn là họ nằm trong tay các người.”
“Cho nó kiểm tra đi.”
Nói xong, điện thoại được đưa đến trước mặt Bắc Vũ Đường và nhóc Giang Ly, Bắc Vũ Đường giành trước lên tiếng.
“Giang tổng, tôi và tiểu thiếu gia đều khoẻ. Chú mau lấy tiền chuộc tới cứu chúng tôi với. Chú nói với mẹ tôi một tiếng, để mẹ đừng lo cho tôi.”
Bọn bắt cóc nghe vậy, rất vừa lòng với biểu hiện của cô.
Nếu không phải vậy thì họ cũng không để cô nói lâu như vậy.
“Tiểu thiếu gia, cậu cũng lên tiếng đi, để Giang tổng biết.”
Nhóc Giang Ly nghe Bắc Vũ Đường nói, “Ba ba, mau lấy tiền chuộc tới cứu bọn con với.”
Cậu nói xong câu này, đám bắt cóc lấy điện thoại về.
“Giờ nghe được chưa? Ngoan ngoãn chuẩn bị tiền đi. Đừng có giở trò với bọn tao, không thì mày chờ nhặt xác của con mày đi.”
Nói xong cũng không chờ bên kia trả lời, bọn bắt cóc lập tức tắt điện thoại.
Bắc Vũ Đường mặt dày nói, “Anh yên tâm, nếu Giang tổng không trả tiền, bọn tôi cũng sẽ khóc lóc thảm thiết bắt chú ấy đưa tiền.”
Nhóc Giang Ly liên tục gật đầu phụ hoạ.
“Ái chà, không tệ, biết điều đấy.” Lão đại nhìn hai người bằng ánh mắt hài hước.
Thời buổi này hiếm lắm mới gặp con tin biết phối hợp thế này, họ toàn thấy mấy người khóc sướt mướt, nửa ngày vẫn chưa nói được câu nào có ích thôi.
Bắc Vũ Đường mặt dày nói, “Vậy các đại ca, đêm nay có thể cho chúng tôi ăn gì ngon hơn chút không? Chúng tôi thật sự không ăn nổi bánh mì nữa.”
Nhóc Giang Ly cũng gật đầu theo.
Ba tên bắt cóc nghe vậy mà bật cười ha hả.
Bắc Vũ Đường và nhóc Giang Ly lại bị đưa về căn phòng kia, chờ tên bắt cóc đi rồi, nhóc Giang Ly mới lên tiếng, “Vừa rồi may mà ba ba không nói ra thân phận của bà.”
Nhóc Giang Ly còn không nghĩ đến, vừa rồi tên bắt cóc gọi điện thì cậu mới nhận ra vấn đề. Nếu ba ba không cẩn thận lỡ miệng thì lời nói dối của cô sẽ bị vạch trần.
Bắc Vũ Đường cười nói, “Yên tâm, tôi đã sớm đoán được kết quả này.”
“Bà tin ba ba tôi như vậy à?” Nhóc Giang Ly nhìn cô.
“Nhóc nghĩ cha già của nhóc bị ngu à? Người có thể quản lý được sản nghiệp lớn như vậy thì sao có thể là người ngu được. Lúc nghe đạo tắc nói đến thân phận của tôi, dù có nghi ngờ anh ta thì cũng sẽ không nói ra. Sau đó chỉ cần tôi lên tiếng nhắc nhở, anh ta sẽ hiểu đại khái mọi chuyện.”
Nhóc Giang Ly nhìn cô tự tin như vậy, hoảng thần trong giây lát, nhưng lại nói tiếp, “May mà tên bắt cóc nói ra thân phận của cô trước, nếu để ba ba nói trước, vậy chẳng phải cũng lòi à.”
“Không đâu.” Bắc Vũ Đường tự tin nói, “Bọn bắt cóc muốn giành quyền chủ động nên nhất định sẽ nói trước. Bọn họ bắt cóc hai người, đương nhiên phải nói rõ thân phận của cả hai, nếu không thì uy hiếp kiểu gì. Mà cha nhóc sau đó chỉ cần thuận theo kiểm tra. Lúc ấy tôi lại lên tiếng, vừa lúc giải thích nghi hoặc của anh ta.”
“Bà đoán được hết?” Nhóc Giang Ly nhìn cô bằng ánh mắt khó tin.
Bắc Vũ Đường nhìn đôi mắt to trợn tròn, cười nói, “Có phải cảm thấy tôi rất lợi hại không? Thật ra, nhóc xem phim truyền hình lúc 8h nhiều vào là biết. Có rất nhiều phim lấy cảnh này, nhóc xem nhiều là hiểu liền ấy mà.”
Nhóc Giang Ly:......
Buổi tối, những tên bắt cóc đúng là thay đổi đồ cho họ ăn, không còn là bánh mì cứng mà là mì gói. Họ nấu mì xong thì bưng tới cho hai người.
Nhóc Giang Ly ngửi mùi thơm kia, đôi mắt loé sáng, “Món gì mà thơm quá vậy?”
Lão nhị thấy thằng nhóc này còn không biết cả mì gói thì trêu ghẹo, “Tiểu thiếu gia đúng là tiểu thiếu gia, ngay cả mì gói cũng không biết.”
Nhóc Giang Ly nghe gã chế nhạo, đôi tai hồng hồng.
Chờ tên bắt cóc đi rồi, Bắc Vũ Đường mở nắp ra, quấy mì rồi đẩy đến trước mặt cậu, “Ăn đi.”
Nhóc Giang Ly bưng lên ăn, mới đầu còn cảm thấy quá mặn, quá ngấy, quá cay, nhưng ăn nhiều lại cảm thấy ăn rất ngon, đặc biệt là sau mấy ngày ăn bánh mì liên tục.
Bắc Vũ Đường nhìn cậu nhóc ăn mì gói mà như ăn gì ngon cực kỳ, khoé môi cong cong.
“Mì gói này ăn ngon thật.”
“Cái này đôi khi ăn thì được, nhưng tuyệt đối không thể ăn nhiều.”
“Vì sao?”
“Vì mì gói có nhiều chất bảo quản, dầu của nó cũng không phải thứ gì tốt, không tốt cho cơ thể.” Bắc Vũ Đường nhìn cậu không tin, mở ra mode giáo viên.