Tác giả: Vân Phi Mặc
Một nhóm người trẻ tuổi quần ma loạn vũ, vô cùng điên cuồng, nhưng đó không phải trọng điểm, trọng điểm là họ hít ma tuý. Diện mạo những người khác đều bị làm mờ, chỉ có một ngoại lệ, đó là Tiền Minh Hạo.
Tiền Minh Hạo lại lần nữa lên hot search, tất cả những truyền thông lớn đều đưa tin về Tiền Minh Hạo. Các dân mạng cũng đào tin tức nửa năm trước của Tiền Minh Hạo ra.
Từng chuyện từng chuyện, khiến Tiền Minh Hạo trở thành đối tượng dân mạng đòi đánh gọi giết.
Một buổi tối, chỉ một buổi tối, dư luận sôi trào, khiến Tiền Chấn Hào không kịp trở tay.
Tiền Chấn Hào lập tức cho thư ký đi xử lý, nhưng kết quả lại vô cùng nhỏ bé, trừ mấy truyền thông nhỏ đồng ý ra, những truyền thông lớn hoàn toàn không đồng ý chuyện này.
Thái độ cứng rắn như vậy lập tức khiến Tiền Chấn Hào cảnh giác lại.
Ông ta biết nhất định là đối thủ của mình ra tay, muốn lợi dụng thằng con để đối phó mình.
Nếu không đè được chuyện này xuống, ông ta nhất định sẽ bị ảnh hưởng, không còn hy vọng thăng tiến.
Tiền Chấn Hào lại một lần nhờ Tiền lão gia tử giúp.
“Cha lại đi nói với bên kia. Con quản nghiêm thằng Minh Hạo hơn đi.” Tiền lão gia tử dạy dỗ.
“Vâng, cha nói đúng. Con sẽ trông giữ thằng đó thật chặt.”
Tiền lão gia gọi điện cho đối phương trước mặt tc.
“Bí thư Hoàng, thằng cháu không nên thân của tôi......”
Tiền lão gia tử còn chưa nói xong, đối phương đã ngắt ngang, “Lần trước tôi đã nói rồi, nếu còn xuất hiện tình huống thế này thì các người tự giải quyết cơ mà.”
“Bí thư Hoàng, chuyện lần này là lỗi không dạy dỗ của chúng tôi thật, nhưng cũng có nguyên nhân. Lần này đối phương đào bẫy khiến thằng cháu đơn thuần của tôi nhảy vào.” Thái độ của Tiền lão gia tử rất khẩn thiết.
“Lão Tiền, tôi cũng nhìn thấu. Chuyện này chúng tôi thật sự không quản được. Được rồi, tôi còn có việc bận.”
Chưa chờ Tiền lão gia tử hỏi rõ ràng, đối phương đã ngắt điện thoại.
Tiền lão gia tử nhìn điện thoại bị ngắt, ngơ người.
Ý tứ của đối phương rất rõ ràng, đó là từ bỏ Tiền gia bọn họ.
Tiền Chấn Hào thấy sắc mặt cha mình không đúng, khẩn trương hỏi, “Cha, có chuyện gì sao?”
Tiền lão gia tử nhìn con mình, chỉ nói hai chữ, “Xong rồi.”
Tiền Chấn Hào nôn nóng hỏi: “Có ý gì ạ? Họ định mặc kệ sao?”
Tiền lão gia tử gật đầu.
Tiền Chấn Hào ngẩn người. Nếu đối phương mặc kệ họ, con đường làm quan của ông ta cũng xong rồi. Lần này không có hy vọng tấn chức nữa.
“Cha, cha đưa điện thoại cho con, con nói chuyện với đối phương.”
Tiền lão gia tử lắc đầu, “Vô dụng thôi. Đối phương đã từ bỏ Tiền gia ta rồi.”
Tiền Chấn Hào không tin, gọi vài lần, đối phương vẫn không nghe máy. Thái độ này đã rất rõ ràng.
Bọn họ không muốn ngồi chờ chết, nếu đã không có chỗ dựa, họ chỉ có thể tìm chỗ dựa khác.
Tiền lão gia tử và Tiền Chấn Hào dày mặt tiếp xúc với các gia tộc lớn khác, chỉ cần họ để lộ ra ý tứ muốn dựa dẫm, đối phương đều làm bộ không biết gì cả, nếu không thì là từ chối thẳng thừng.
Khi Tiền Chấn Hào bôn ba vì con đường làm quan của mình, vấn đề tiếp theo lại xuất hiện.
Ông ta nhìn chằm chằm từng tờ giấy giục nợ trước mặt, cảm thấy huyết áp không ngừng tăng lên, ngay cả Ôn Mỹ Vân luôn yêu thương con trai thấy xấp giấy giục nợ dày cộp kia cũng say.
Vợ chồng hai người ngồi trên sofa chờ Tiền Minh Hạo, chờ đến 3h sáng, mới thấy hắn say lướt khướt về nhà.
Tiền Minh Hạo về nhà, híp mắt thấy hai người ngồi trong phòng khách, cười hì hì hỏi thăm, “Cha mẹ, sao muộn vậy rồi hai người còn chưa ngủ?”
“Mày đứng lại đó cho tao!” Tiền Chấn Hào lạnh lẽo nói.
Tiền Minh Hạo dừng bước, nghi hoặc nhìn ông ta, “Cha, muộn vậy rồi, có chuyện gì thì mai nói sau.”
Tiền Chấn Hào đứng lên, đi đến trước mặt Tiền Minh Hạo, bất ngờ tát mạnh hắn một cái.
Cái tát vang dội hoàn toàn đánh tỉnh Tiền Minh Hạo.
Hắn ôm má, trừng mắt nhìn Tiền Chấn Hào.
Tiền Chấn Hào cầm chồng giấy nợ dày cộp lên, “Đồ nghiệt tử, mày xem cho kỹ đi!”
Những tờ giấy bị ném vào mặt Tiền Minh Hạo, lả tả như tuyết rơi. Hắn nghi hoặc nhặt một tờ lên, thấy số tiền và chữ ký, lại nhìn địa chỉ thì cũng hiểu mấy thứ này là gì.
Tiền Minh Hạo nhìn những tờ giấy rơi rụng trên đất, chính mình cũng ngây ngốc.
Sao lại nhiều như vậy chứ!
Ôn Mỹ Vân đau lòng con mình bị đánh nhưng cũng không nhịn được mà chất vấn, “Hạo Hạo, gần đây rốt cuộc con đã làm gì? Con có biết giờ con nợ bên ngoài bao nhiêu tiền không?”
Tiền Minh Hạo mộng bức nhìn bà ta.
Tiền Chấn Hào thấy hắn như vậy, lại tức mình.
“20 triệu rồi! Khoảng 22 triệu rồi!” Ôn Mỹ Vân nói đến con số này lại run sợ.
Đây không phải là một con số nhỏ, 22 triệu đó!
Tiền Chấn Hào nhìn Tiền Minh Hạo, muốn ăn thịt hắn luôn rồi.
Có thằng con được việc thì ít mà hỏng việc thì nhiều, không những không giúp được ông ta mà còn liên luỵ đến con đường làm quan của ông ta, sao ông ta có thể không tức chứ?!
“Từ hôm nay trở đi, mày đừng mong đi đâu cả. Nếu mày dám bước ra khỏi cánh cửa này, mày sẽ không còn là con trai của Tiền Chấn Hào tao nữa!” Tiền Chấn Hào cảm thấy mình quá dung túng Tiền Minh Hạo mới khiến hắn không biết trời cao đất rộng là gì.
Tiền Minh Hạo bị biểu cảm nghiêm khắc lạnh lẽo của Tiền Chấn Hào dọa sợ, ngoan ngoãn gật đầu.
Tiền Minh Hạo lên tầng, Tiền Chấn Hào nói với Ôn Mỹ Vân, “Bà còn mấy ngôi nhà mang tên mình, vừa lúc có thể dùng, còn lại thì dùng tiền trong nhà trả.”
Ôn Mỹ Vân nghe vậy thì không vui, “Vì sao phải dùng bất động sản mang tên tôi? Không phải ông mua một ngôi nhà cho con hồ ly tinh kia sao? Bán nó đi không phải là có tiền à.”
“Ôn Mỹ Vân, giờ đang cứu con trai bảo bối của bà đấy.” Tiền Chấn Hào lạnh lùng không vui.
“Nó cũng là con trai ông.”
Tiền Chấn Hào tức vô cùng, trầm giọng nói: “Giờ đã là lúc nào rồi mà bà còn cãi nhau vì một việc nhỏ này?”
“Việc nhỏ? Ông đã nuôi hồ ly tinh bên ngoài, hồ ly tinh cũng sắp sinh thằng tạp chủng ra rồi, việc này mà gọi là việc nhỏ sao?” Ôn Mỹ Vân không chút khách khí châm chọc.
“Bà... Bà đúng là không thể nói lý.”
“Tôi không thể nói lý? Là ông bất trung bất nghĩa. Nếu lúc trước không có cha tôi dìu dắt, ông có được địa vị ngày hôm nay sao. Giờ thì tốt rồi, ông qua cầu rút ván.” Ôn Mỹ Vân không nuốt được cục tức này xuống, đôi mắt đỏ hồng nhìn tên bội tình bạc nghĩa trước mặt.
Tâm tình Tiền Chấn Hào đang rất bực bội, nghe vậy càng thêm hút hẫng.
“Được. Bà càng nói càng quá đáng. Giờ đã rất loạn rồi, bà cũng đừng náo loạn thêm nữa. Tranh thủ lúc người ngoài chưa biết giải quyết cho xong đi vấn đề tiền bạc đi.” Năm nay không tranh cử vị trí kia cũng không sao, ba năm sau vẫn có thể tranh cử.
Nếu chuyện này không xử lý tốt, sợ là ông ta không thể tiếp tục làm quan nữa.
Tiền Chấn Hào rất bình tĩnh, phân tích được và mất.
Phân tích với Ôn Mỹ Vân xong, cuối cùng bà ta cũng đồng ý.
Người Tiền gia có không ít bất động sản, còn cả tiền tiết kiệm trong nhà, cuối cùng trả hết số tiền mà Tiền Minh Hạo nợ. Còn dư luận trên mạng, họ dùng cách không đáp, không thèm nhìn.
Qua thời gian dài, mọi chuyện sẽ qua như vậy thôi.
Giờ Tiền Chấn Hào muốn giữ được vị trí hiện tại, mà không phải cạnh tranh thăng chức.
Nhưng ông ta mơ rất đẹp, nhưng mọi việc lại hoàn toàn không đi theo những gì ông ta nghĩ.
Trước cửa văn phòng, thư ký trưởng đẩy cửa, nói với người đang ngồi sau bàn làm việc, “Thị trưởng, người của viện kiểm sát tới.”
Tay cầm bút của Tiền Chấn Hào hơi cứng lại, suýt nữa thì làm rơi bút.
Ông ta ngẩng đầu, sắc mặt như thường.
“Hai vị đường xá xa xôi đến đây, thật là vất vả.”
Hai kiểm sát viên công minh nói, “Đồng chí Tiền Chấn Hào, có người tố cáo ông nhận hối lộ, lợi dụng chức quyền tổn hại lợi ích quốc gia, mời ông đi cùng chúng tôi về giúp đỡ điều tra.”
Tiền Chấn Hào đứng lên, nụ cười chưa từng thay đổi, “Được. Các vị chờ tôi một lát.”
Tiền Chấn Hào đến trước gương, sửa sang lại bản thân, nói với hai kiểm sát viên, “Đi thôi.”
Khi họ ra khỏi cửa văn phòng, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía họ, dừng trên người Tiền Chấn Hào. Sau khi lên xe cảnh sát rời đi, toàn bộ người trong tòa cao ốc đều sôi trào.
Chỉ cần là người bị viện kiểm sát đưa đi thì tám chín phần mười đều là có đi mà không có về.
Người làm quan thì có mấy ai là sạch sẽ.
Khi Tiền Chấn Hào bị bắt, Ôn Mỹ Vân cũng bị người của viện kiểm sát đưa đi.
Tất cả mọi người đều biết lần này Tiền gia xong đời rồi.
Bắc Vũ Đường ngồi trên một chiếc xe hơi màu đen, tận mắt nhìn thấy người của viện kiểm sát đưa Tiền Chấn Hào, lại đón Ôn Mỹ Vân.
Tiền Chấn Hào và Ôn Mỹ Vân rơi đài, người xui xẻo tiếp theo sẽ là Tiền Minh Hạo.
Bắc Vũ Đường nhắn một tin nhắn cho Hoàng Lượng.
'Cậu có thể thoải mái báo thù rồi.'
Hoàng Lượng đọc được tin này, còn không chắc chắn lắm. Nhưng sau đó hắn nhanh chóng nhận được tin tức, Tiền Chấn Hào và Ôn Mỹ Vân đều bị đưa đi. Điều này có nghĩa là gì thì ai cũng hiểu rõ.
Hoàng Lượng quả là mừng như điên.
Hắn đã chờ ngày này rất lâ, lâu lắm rồi.
Tiền Minh Hạo, những gì mày nợ ông, bắt đầu từ hôm nay, ông sẽ bắt mày trả lại gấp trăm ngàn lần.
Khi tất cả mọi người đã biết tình huống của Tiền gia lúc này, Tiền Minh Hạo lại chẳng biết gì cả, bực bội xem TV, muốn đi ra ngoài, nhưng lại bị người làm trong nhà giám sát chặt chẽ.
Đột nhiên, cửa nhà bị đẩy ra.
“Ai cho mày vào?” Tiền Minh Hạo giơ tay cầm lấy đèn bàn bên cạnh ném về phía người tới.
Người hầu phản ứng rất nhanh, tránh sang một bên.
“Tiền thiếu gia, người của viện kiểm sát tới, họ muốn điều tra căn nhà này.” Người hầu vội vàng nói.
“Mày nói cái gì?!”
Đúng lúc này, hai kiểm sát viên tiến vào phòng, công chính nói: “Cậu Tiền, chúng tôi cần điều tra căn phòng này, phiền cậu ra phòng khách nghỉ ngơi.”
“Cha tôi đâu? Ông ấy sao rồi?” Tiền Minh Hạo dù vô tri cũng biết người của viện kiểm sát đang làm gì.
“Cậu yên tâm, cha cậu không sao. Giờ phiền cậu phối hợp với chúng tôi.”
Người của viện kiểm sát mời Tiền Minh Hạo ra khỏi phòng, Tiền Minh Hạo nhìn nhà mình bị lục tìm, lần đầu tiên cảm thấy hoảng loạn.
Giờ người hầu không giám sát hắn, Tiền Minh Hạo lập tức rời khỏi nhà.
Hắn muốn đi tìm ông mình, lại vồ hụt. Tiền lão gia tử nghe vợ chồng Tiền Chấn Hào bị bắt thì đã ngã xuống rồi.
Đang lúc Tiền Minh Hạo không biết nên làm thế nào cho phải thì một người anh em xuất hiện, dẫn hắn đến quán bar. Men say vào bụng khiến hắn tạm thời quên đi mọi phiền não, khiến hắn không hoảng như trước.
Một người đàn ông cầm một gói ma tuý ra, tiến đến bên người Tiền Minh Hạo, “Có cần chút không, bảo đảm cậu sẽ quên hết mọi phiền não.”
Tiền Minh Hạo hít, từng ngụm từng ngụm, cả người bay bay tựa tiên, vô cùng sung sướng.
Những ngày sau đó, Tiền Minh Hạo đều quậy với bạn nhậu kia, hít ma tuý, uống rượu. Đến khi người nọ không cung cấp ma tuý cho hắn nữa, Tiền Minh Hạo cảm thấy cả người rất không thoải mái.
Hắn muốn hít ma tuý, muốn ma tuý.
“Cho tao ma tuý, cho tao.” Tiền Minh Hạo túm lấy tay người nọ, cầu xin.
“Tiền thiếu, trước đó tôi mời cậu nhiều như vậy hẳn là đã đủ rồi. Cậu không thể bắt tôi luôn mời cậu chứ. Cậu muốn hít thì đưa tiền ra đây. Cậu muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu.”
Đến khi Tiền Minh Hạo về nhà lấy tiền, cả biệt thự đã bị niêm phong.
Hắn muốn vào trộm gì đó ra, lại bị bảo vệ nhìn thấy, đuổi theo hơn một km đường mới bỏ qua.
Không có tiền, không lấy được ma tuý, mà cơn nghiện ma tuý phát tác khiến Tiền Chấn Hào không khống chế được dục vọng của mình. Giờ chỉ cần có người cho hắn một gói ma tuý nhỏ, bảo hắn làm cái gì hắn cũng làm.
“Ôi, nhìn xem ai đây nè. Còn không phải là Tiền thiếu của chúng ta sao.” Hoàng Lượng dẫn theo một đám người xuất hiện ở quán bar, hài hước nhìn người đã bị cơn nghiện mê hoặc tâm trí.
Tiền Minh Hạo vừa thấy Hoàng Lượng thì đã vọt qua, chỉ là còn chưa chạy đến trước mặt Hoàng Lượng thì đã bị người ta chặn lại.
“Hoàng Lượng, cho tao tiền, cho tao tiền!” Tiền Minh Hạo vội vàng hô.
Hoàng Lượng lấy một chồng tiền trong túi ra, đặt trên tay.
“Muốn nó không?”
Tiền Minh Hạo nhìn thấy xấp tiền kia, đôi mắt sáng ngời, hận không thể cướp ngay vào tay. Nhưng mà có người chặn đường khiến hắn không thể đến gần.
“Muốn, muốn.”
“Mày bò qua nó đi, tao đưa tiền cho mày.” Hoàng Lượng nâng một chân đạp lên sofa ở bên, chỉ tay về dưới háng mình.
Tiền Minh Hạo do dự một lát.
“Sao? Không muốn tiền nữa? Không muốn ma tuý nữa?” Hoàng Lượng dụ dỗ.
Tiền Minh Hạo cắn răng một cái, quỳ xuống trước mặt Hoàng Lượng, chậm rãi bò qua háng hắn. Vừa bò qua, Tiền Minh Hạo đã gấp gáp hỏi, “Đưa tiền cho tao.”
Hoàng Lượng rút một tờ trong xấp tiền qua, ném đến trước mặt Tiền Minh Hạo.
Tiền Minh Hạo vội vàng nhặt tờ tiền lên như bảo bối, “Sao chỉ có một tờ. Mày đã nói xấp tiền kia đều thuộc về tao.”
“Sai rồi. Tao chỉ nói cho mày tiền, chứ không phải cho mày hết.” Hoàng Lượng hài hước nói.
Người từng cao cao tại thượng, giờ lại như một con chó.
Nhìn bộ dáng chật vật của Tiền Minh Hạo, tâm tình Hoàng Lượng hắn thật sự rất sung sướng.
Ở căn phòng riêng trên tầng hai có một màn hình lớn, đang chiếu rõ ràng từng cử động dưới tầng.
Bắc Vũ Đường dựa vào bên người Sở Ly, nhìn chằm chằm Tiền Minh Hạo trong video, ánh mắt không chút tình cảm, lạnh nhạt như nhìn một nhân vật chẳng hề liên quan.
“Anh đoán xem, nếu chúng ta cho hắn một số tiền, có phải hắn sẽ bán luôn cha mẹ mình không?”
Sở Ly mỉm cười nói, “Thử không phải là biết sao.”
“Ý kiến hay.”
Lúc này, Tiền Minh Hạo dưới nhà đang bò bằng cả tay cả chân đến trước mặt một người đàn ông, đưa một trăm tệ kia cho người đó, “Cho tao ma tuý, cho tao.”
Người đàn ông cầm tờ một trăm tệ, cười khinh miệt, “100 tệ chỉ có được từng này thôi.”
Hắn lấy một gói ma tuý nhỏ cỡ móng tay từ trong túi ra, Tiền Minh Hạo vội vàng túm lấy tay hắn, liều mạng hít, hít xong cảm thấy cả người thoải mái, khoái cảm không nói nên lời, cảm giác như có ngàn vạn con kiến gặm cắn cơ thể cũng biến mất theo.
Thần trí Tiền Minh Hạo cũng khôi phục, nhớ lại hành động mình làm, vô cùng giận dữ và xấu hổ.
Hoàng Lượng cầm xấp tiền, đi đến trước mặt Tiền Minh Hạo, hài hước nhìn hắn, “Tiền Minh Hạo, có còn muốn xấp tiền này không? Nếu muốn, gọi ông một tiếng ông ơi đi.”
Tiền Minh Hạo tức xanh cả mặt, “Hoàng Lượng, tốt xấu gì chúng ta cũng là anh em, giờ mày bỏ đá xuống giếng như thế, chưa biết chừng cũng sẽ có một ngày mày thế này!”
“Tao có ngày đó hay không thì không biết. Nhưng tao biết, giờ mày chỉ có thể nằm bò trên đất mặc người dẫm đạp.”
“Mày!” Tiền Minh Hạo cực kỳ hận.
“Gọi ông ơi nghe coi.” Hoàng Lượng hài hước tiếp tục nói.
“Mày mơ đi!” Tiền Minh Hạo đẩy Hoàng Lượng ra, chạy vội khỏi nơi này. Ra khỏi quán bar, hắn mới phát hiện mình đã không còn nơi nào để đi.
****
Bắc Vũ Đường đặt một tờ chi phiếu đẩy đến trước mặt Lam Yên.
Lam Yên nhìn thoáng qua, lại đẩy về, “Lần này chị làm vì mình, tiền này, chị không thể nhận.”
“Chị nói linh tinh gì vậy. Tiền này không phải cho chị, là em cho bé con trong bụng chị.”
Tiếp xúc với cô ấy lâu như vậy, Bắc Vũ Đường đã hiểu tính cách của cô ấy. Nếu cứng rắn ép cô ấy nhận, cô ấy sẽ không muốn.
“Vậy cũng không cần nhiều như vậy.” Lam Yên vẫn từ chối.
“Em nhiêu tiền, con trai nuôi của em cũng cần nhiều tiền chút.” Bắc Vũ Đường khí phách đưa ra một lý do.
Lam Yên cạn lời.
Bắc Vũ Đường muốn cô tin, còn nói cho cô ấy một bí mật nhỏ, “Tiền của Sở Ly đều trong tay em, con nuôi em tiêu nhiều chút cũng không sao.”
Lam Yên lại không còn gì để nói.
“Vũ Đường, à, chị biết Sở Ly đối xử với em rất tốt, nhưng chúng ta vẫn phải kiềm chế đi chút.”
Bắc Vũ Đường không thèm để ý xua tay, “Chị đừng lo lắng cho em. Tốc độ kiếm tiền của Sở Ly, dù chị có phá của cũng không nhanh bằng anh ấy kiếm.”
Trước đó không biết Sở Ly làm gì, cũng không hỏi anh. Có một lần vô tình nghe được công tích vĩ đại của Sở Ly từ chỗ Từ Mặc Đình, cô mới biết người bày cục lần trước chính là anh.
Lần đó anh đồng thời thao túng toàn bộ cổ phiếu trên thế giới, chỉ cần thu nhập lần đó thôi, đã là số tiền mà có rất nhiều người cả đời cũng không dám mơ đến.
Sở gia là gia tộc lớn, nhưng nếu nói đến bản lĩnh kiếm tiền thì người trong gia tộc không ai là đối thủ của anh.
Từ thế hệ trước của Sở gia đến cùng lứa với anh đều hy vọng Sở Ly sẽ kế thừa sự nghiệp của gia tộc, đáng tiếc Sở Ly lại chẳng có chút hứng thú nào. Giờ tài sản anh có đều do anh tự kiếm được, chưa từng dựa dẫm một đồng nào của người nhà.
Đây cũng là lý do vì sao người trong gia tộc đều phục anh.
Bắc Vũ Đường lại biết Sở Ly vừa mới ký kết một hợp đồng với Lý Phật gia, hợp đồng này mà thành công, không chừng có thể kiếm được hơn một tỷ.
Khi Từ Mặc Đình nói những lời này, khuôn mặt lộ rõ nét đau đớn.