Mau Xuyên Nghịch Tập: Boss Thần Bí, Đừng Trêu Chọc Lung Tung

Chương 246: Chương 246: Cuộc đời u ám (12)




“Vợ ông cũng đồng ý với việc ông đánh con sao?” Diệp Thanh hỏi.

Vừa nói đến vợ, Trương Bỉnh Sinh tức không chịu được.

“Đừng nói đến con mẹ không bớt lo đó nữa, sau khi sinh con không bao lâu, nó bỏ trốn rồi.” Trương Bỉnh Sinh tức giận nói.

“Bỏ trốn?” Diệp Thanh thật ra cũng không ngạc nhiên.

“Đúng. Tôi đến đây là tìm vợ tôi.” Trương Bỉnh Sinh bổ sung một câu.

Diệp Thanh rất kinh ngạc, “Ông biết bà ấy ở đây?”

“Biết, tôi còn đến nơi cô ta làm việc. Nhưng mà người ở đó không cho vào. Người ở đó thật sự hung dữ, không chịu cho tôi gặp vợ mình.” Trương Bỉnh Sinh nghĩ đến những bảo vệ đáng giận của tập đoàn Bắc thị, trong lòng nghẹn một bụng tức.

Hừ, chờ hắn gặp vợ rồi, đến lúc đó đuổi hết đám kia đi.

Trương Bỉnh Sinh đã sớm tính toán xong mình nên đuổi mấy người bảo vệ chọc tức mình thế nào.

Diệp Thanh nghĩ nếu phỏng vấn cả người vợ thì càng hoàn mĩ, không khỏi hỏi, “Vợ ông tên là gì, làm ở đâu?”

Trương Bỉnh Sinh không chút suy nghĩ trả lời, “Vợ tôi tên Bắc Vũ Đường, làm việc ở tập đoàn Bắc thị. Công ty kia là của vợ tôi, cũng chính là của nhà tôi.

“Ông nói cái gì?!” Diệp Thanh ngẩn người, không nhịn được hỏi lại.

Trương Bỉnh Sinh nghĩ cô ta nghe chưa rõ, lặp lại, “Cô ta tên Bắc Vũ Đường, tập đoàn Bắc thị kia là của nhà chúng tôi.”

Lần này Diệp Thanh nghe rành mạch, “Ông nói vợ ông tên Bắc Vũ Đường?”

“Đúng vậy, không sai.” Trương Bỉnh Sinh cũng không thấy có gì không đúng, rất tự nhiên đáp.”

“Chủ tịch tập đoàn Bắc thị là vợ ông?” Diệp Thanh hỏi lại lần nữa.

Trương Bỉnh Sinh gật đầu, “Đúng vậy.”

Diệp Thanh cảm thấy thật khó tin, “Ông không nhầm chứ? Bắc Vũ Đường chính là chủ tịch một tập đoàn lớn, cũng không phải một thôn cô một chữ bẻ đôi cũng không biết.”

Trương Bỉnh Sinh thấy cô ta không tin, bắt đầu tìm đồ vật trong túi mình. Chỉ chốc lát sau, hắn lấy ra một bức ảnh cũ, đưa đến trước mặt cô ta.

“Cô xem, người trên đó chính là cô ta.” Trương Bỉnh Sinh vất vả lắm mới tìm được bức ảnh này.

Diệp Thanh nhận bức ảnh kia, tỉ mỉ quan sát. Tấm ảnh cũ này là một tấm ảnh màu, có lẽ là lâu rồi nên màu đã bay đi đôi chút, nhưng vẫn có thể nhìn rõ ràng.

Trên ảnh là một cô bé chừng mười hai mười ba tuổi, rất ngây ngô, ánh mắt sợ hãi nhìn máy ảnh.

Tuy người trong ảnh còn nhỏ, nhưng có thể mơ hồ tìm được bóng dáng của Bắc Vũ Đường.

Người này thật đúng là có vài phần giống Bắc Vũ Đường.

Bức ảnh này của Trương Bỉnh Sinh cũng không phải do hắn chụp cho nguyên chủ Sử Tiểu Vũ, mà do bọn buôn người chụp các cô bé, để người mua càng dễ chọn.

Bức ảnh này được giữ lại từ lúc đó.

Trương Bỉnh Sinh nói: “Tôi không lừa cô. Bắc Vũ Đường thật sự là vợ tôi.”

Trương Bỉnh Sinh cũng đã đưa cho các nhân viên an ninh xem, nhưng người ta căn bản không tin. Phải biết lúc trước còn có 'cha mẹ' giống chủ tịch của họ đến nhận thân nữa kìa, kết quả cuối cùng thì sao đây.

Giờ chỉ bằng một tấm ảnh cũ, những bảo vệ đương nhiên không tin.

Diệp Thanh nắm tấm ảnh cũ, trong lòng đã có một ý tưởng hay, càng hay hơn tin lúc trước. Nếu thành công, trong lý lịch của cô ta sẽ lại thêm một bút dày.

Một người đàn ông mặt đầy tang thương, tuổi già sức yếu. Một người phụ nữ là chủ tịch một công ty. Cộng thêm một đứa trẻ nhược trí. Tổ hợp này chắc chắn sẽ cực kỳ hot.

Diệp Thanh đã gấp không chờ nổi muốn đưa tin này ra ánh sáng. Chỉ là cô ta nhịn lại trái tim đang ngo ngoe rục rịch. Trước lúc đó, cô ta cần xác nhận một chuyện.

Diệp Thanh cảm thấy nơi này không tiện nói chuyện, “Chúng ta đổi nơi khác nói.”

Trương Bỉnh Sinh nhíu mày lại, “Cô còn muốn hỏi cái gì?”

Diệp Thanh thấy họ lôi thôi lếch thếch, biết tình cảnh họ không tốt, “Sắp đến giờ cơm rồi, chúng ta vừa ăn cơm vừa nói.”

Trương Bỉnh Sinh nghe có cơm ăn, đôi mắt lập tức sáng, “Tôi không có tiền trả tiền cơm.”

“Đừng lo, bữa này tôi mời khách.”

Trương Bỉnh Sinh nghe Diệp Thanh mời khác, vội đồng ý.

Hai cha con đi theo Diệp Thanh lên xe cô ta. Cô ta cũng không đi sửa xe nữa, giờ cô ta một lòng một dạ nhào lên tin tức lớn của Bắc Vũ Đường rồi.

Hai người ngồi trong xe, Trương Tiểu Sơn tò mò nhìn đông nhìn tây, mà Trương Bỉnh Sinh lại nhìn chằm chằm Diệp Thanh.

Cô gái trước mặt thật đúng là xinh đẹp, khi hắn quét mắt qua cặp đùi dài trắng nõn kia, đôi mắt vẩn đục của hắn bắn ra ánh sáng.

Diệp Thanh một lòng đều nhào lên việc làm sao để đưa tin tức hot ra ánh sáng, làm sao để xào nhiệt độ cao nhất. Toàn bộ tâm tư của cô đều đặt lên đó, đương nhiên không chú ý đôi mắt không an phận của Trương Bỉnh Sinh.

Đến quán cơm, Diệp Thanh gọi một bàn đồ ăn, cô ta đang định vừa ăn vừa hỏi, nào biết hai cha con Trương Bỉnh Sinh nhìn thấy một bàn đồ ăn, căn bản không để ý đến ai, vùi đầu vào ăn cơm.

Diệp Thanh muốn hỏi cũng chẳng được.

Khi cô ta cầm đũa gắp đồ ăn thì thấy Trương Bỉnh Sinh xì mũi. Nước mũi không biết có bắn vào đồ ăn không. Diệp Thanh ghê quá không dám động đũa nữa.

Trương Bỉnh Sinh ăn mãi, đến khi sắp no mới thấy người đối diện không động đũa, không khỏi hỏi, “Sao cô không ăn. Đồ ăn này ngon thật, còn ngon hơn món ăn trong tiệc rượu ở thôn.”

Diệp Thanh nhìn cơm thừa canh cặn trên bàn, hoàn toàn chẳng muốn ăn, “Các người ăn đi, tôi còn chưa đói.”

Trương Bỉnh Sinh thấy cô ta không ăn, cahửng khách khí bưng cả mâm lên ăn.

Diệp Thanh đã chẳng còn lời nào để nói, không nỡ nhìn thẳng hành vi thô bỉ này. Nhưng vì tin tức, cô ta nhịn.

Nửa giờ sau, Trương Bỉnh Sinh và Trương Tiểu Sơn đều đã ăn no, Trương Bỉnh Sinh còn ợ một cái, chua thối ập thẳng vào mặt, khiến Diệp Thanh nhíu mày.

“Ăn no chưa?” Diệp Thanh hỏi.

Trương Bỉnh Sinh thô lỗ vỗ bụng mình, “Ăn thật sự rất no.”

“No là được rồi.” Diệp Thanh bắt đầu vào chủ đề chính, “Tôi muốn hỏi ông một chuyện, ông có muốn nhận lại vợ, để con của ông lại có mẹ không?”

Trương Bỉnh Sinh nghe cô ta nói thế, đôi mắt sáng ngời, “Cô có biện pháp giúp tôi gặp vợ sao?”

Diệp Thanh gật đầu, “Đúng vậy.”

“Vậy cô mau đưa tôi đi gặp vợ đi. Gặp cô ấy rồi, tôi và con trai sẽ có nơi để sống. Tôi nghe nói vợ tôi sống ở biệt thự lớn, thật vậy sao?” Trương Bỉnh Sinh rất hứng thú với việc ở biệt thự.

Diệp Thanh nhìn ra tâm tư hắn, cười nói: “Không những là biệt thự lớn, ngay cả máy bay lớn cô ấy cũng có. Hẳn ông không biết giờ vợ ông có rất nhiều tiền nhỉ.”

Trương Bỉnh Sinh gật đầu.

Trong nhận thức của hắn, có tiền là có thể ở biệt thự lớn, có xe đi, vậy là có tiền.

“Tài sản của vợ ông giờ phải có vài tỉ. Vì tỉ là như thế nào, tôi có thể nói, mua một trăm ngôi nhà giống như trong thôn của ông cũng không hết.”

Trương Bỉnh Sinh nghe cô ta miêu tả, miệng há to, giật mình nhìn qua, “Cô ta có tiền như vậy?”

“Đúng vậy, có tiền như vậy đấy. Giờ ông biết vợ ông lợi hại thế nào chưa?” Diệp Thanh dần rắc mồi, câu ra lòng tham, dục vọng của Trương Bỉnh Sinh, như vậy hắn mới ngoan ngoãn nghe lời cô ta.

Trương Bỉnh Sinh hoàn toàn không ngờ Bắc Vũ Đường lại lợi hại như vậy. Hoàn toàn khác biệt với cô gái gầy yếu nhát gan trong ấn tượng của hắn.

Trương Bỉnh Sinh nghĩ sau này mình có tiền dùng không hết, vô cùng nóng lòng, gấp gáp muốn gặp Bắc Vũ Đường, thuận lý thành chương vào ở biệt thự lớn.

“Vậy cô mau dẫn tôi đi gặp cô ấy.” Trương Bỉnh Sinh vội vàng nói.

Diệp Thanh nhìn ra sự vội vàng của hắn, có nghĩa là cô ta đã dụ dỗ thành công, từ tốn nói, “Gặp cô ta rồi, ông sẽ làm gì?”

Trương Bỉnh Sinh nói đương nhiên, “Đương nhiên là mang theo vợ và con trai cùng sống ở biệt thự lớn.”

Diệp Thanh yên lặng trợn trắng mắt, “Ông chắc chắn cô ta sẽ nhận các người?”

Trương Bỉnh Sinh sửng sốt, “Là sao? Ý cô là cô ta sẽ không nhận chúng tôi?”

Có vẻ hắn chưa từng nghĩ đến vấn đề này.

Diệp Thanh cạn lời, người đàn ông này không thể nói là đơn thuần nữa, phải nói đúng là ngu.

“Đúng. Nếu cô ấy không nhận các người thì sao?” Diệp Thanh hỏi.

Trương Bỉnh Sinh nghe vậy tức khắc nổi giận, “Nó dám không nhận, xem tôi đánh gãy chân nó!”

Diệp Thanh nghe thế, đã không còn sức phun tào.

Chỉ bằng cái đức hạnh này của hắn, đừng nói đánh gãy chân, dù chạm cũng chẳng chạm được. Cô ta thật không biết hắn lấy tự tin từ đâu ra mà dám nói như vậy.

Diệp Thanh thấy hắn kích động như thế, nhẹ giọng trấn an, “Đừng kích động, đừng kích động. Giờ thân phận của cô ta khác rồi, tôi có thể nói, 99% sẽ không nhận các người, thậm chí sẽ không thừa nhận sự tồn tại của các người. Đúng rồi, ông có giấy đăng ký kết hôn không?”

Trương Bỉnh Sinh lắc đầu.

Diệp Thanh nhíu mày, không có giấy đăng ký kết hôn, sao có thể chứng minh Bắc Vũ Đường là vợ ông ta.

“Trừ bức ảnh này, ông còn gì có thể dùng để chứng minh Bắc Vũ Đường là vợ ông không?”

“Chứng minh? Còn cần chứng minh cái gì, người trong thôn đều biết nó là vợ tôi!” Trương Bỉnh Sinh nói.

“Cái này vô dụng. Chúng ta cần chứng cứ có lợi, chứng minh quan hệ của cô ta và ông. Đến lúc đó nếu cô ta không thừa nhận, chúng ta có thể lấy ra làm chứng, bắt cô ta không thể không nhận.” Diệp Thanh hướng dẫn từng bước.

“Vậy phải làm sao? Tôi không có chứng cứ.”

“Ông quen cô ta thế nào? Sao lại kết hôn? Ông nói tỉ mỉ rõ ràng với tôi.” Diệp Thanh hỏi.

Nói đến chuyện này, Trương Bỉnh Sinh tỉnh táo hơn nhiều.

Về lai lịch của vợ mình, người trong thôn đều hiểu đây là bí mật, không thể nói với người ngoài, Trương Bỉnh Sinh tất nhiên sẽ không nói thật.

“Nó bị cha mẹ gả cho tôi, nhưng cô ta không chịu nổi nhà nghèo, sinh con xong thì bỏ trốn. Nhiều năm nay tôi vẫn luôn tìm nó. Cuối cùng hơn nửa tháng trước biết được nơi nó ở.”

Diệp Thanh nghe xong thì rất tức giận, cô ta biết người phụ nữ kia không phải người tốt mà!

Lần trước gặp ở cục cảnh sát, sắc mặt của cô, đến giờ cô ta vẫn còn thấy mới mẻ đấy.

Giờ nghe Trương Bỉnh Sinh kể, càng thêm chán ghét Bắc Vũ Đường.

Chuyện ở cục cảnh sát đã khiến cô ta bị phạt, trừ tiền thường, một bút này cô ta vẫn còn ghi tạc trong lòng. Giờ cuối cùng cũng có cơ hội.

Diệp Thanh nghe Trương Bỉnh Sinh nói, thật ra không thể chứng minh quan hệ của họ, trừ khi làm xét nghiệm DNA, nhưng muốn lấy được DNA của Bắc Vũ Đường thì lại quá khó khăn.

Sau chuyện cha mẹ đến nhận thân lần trước, Bắc Vũ Đường đặc biệt chú ý phương diện kia. Giờ muốn lấy được DNA của cô cũng không dễ dàng gì.

Nhưng mà, Diệp Thanh không định giúp Trương Bỉnh Sinh giải quyết phiền toái này, bởi vì thứ cô ta muốn rất đơn giản, đó chính là làm xấu thanh danh của Bắc Vũ Đường. Muốn làm xấu thanh danh của Bắc Vũ Đường cũng rất đơn giản, cũng chẳng cần chứng cứ, chỉ cần hai cha con Trương Bỉnh Sinh là được.

Diệp Thanh đã có kế hoạch, mà kế hoạch này có thể dẫm đạp bay toàn bộ danh dự của Bắc Vũ Đường.

Diệp Thanh cùng chung kẻ địch nói: “Không ngờ cô ta lại là người như vậy, ông yên tâm, chuyện của ông nhất định tôi sẽ giúp.”

Trương Bỉnh Sinh thấy cô ta muốn giúp mình, rất vui vẻ.

“Tôi còn chưa tự giới thiệu nhỉ. Tôi là phóng viên kênh ba Đặc khu, tôi tên Diệp Thanh.” Diệp Thanh tự giới thiệu.

Trương Bỉnh Sinh nghe thân phận của cô ta, ngạc nhiên, “Cô là phóng viên?”

Trong ấn tượng của họ, phóng viên là những người rất lợi hại. Sau khi biết cô ta là phóng viên, ánh mắt Trương Bỉnh Sinh nhìn cô ta đã thay đổi.

“Ông Trương, nếu ông muốn lấy được vợ về, vậy tiếp theo ông phải nghe theo lời tôi. Bằng không, với Bắc Vũ Đường ghét nghèo ham giàu kia, chắc chắn sẽ không nhận hai cha con ông.” Diệp Thanh tỏ vẻ tốt bụng nhắc nhở.

“Được được được. Tôi nghe cô.” Trương Bỉnh Sinh gật đầu liên tục, “Tôi phải làm thế nào?”

Diệp Thanh nói: “Tôi sẽ thương lượng với đài truyền hình, hẹn ông đến một chuyên mục, sau đó trước mặt người dân cả nước, nói ra những gì ông đã gặp, những gì Bắc Vũ Đường đã làm với ông cho mọi người biết. Chờ đến lúc đó, Bắc Vũ Đường tất nhiên sẽ tới gặp ông. Khi bị dư luận bên ngoài đè nặng, cô ta nhất định sẽ gật đầu.”

Trương Bỉnh Sinh càng nghe càng mơ hồ, hoàn toàn không hiểu, “Không hiểu. Cô vẫn là nói cho tôi, tôi nên làm gì đi.”

Diệp Thanh thấy vậy, tuy cảm thấy hắn vô dụng, nhưng lại càng dễ lợi dụng.

“Vậy được, ông nghe theo tôi, làm theo lời tôi là được.” Diệp Thanh thấp giọng nói.

Diệp Thanh dẫn cha con Trương Bỉnh Sinh đến một khách sản nhỏ, để hai người sống ở đó rồi không ngừng bước chạy về đài truyền hình chuẩn bị tiết mục.

Cùng lúc đó, chuyện Trương Bỉnh Sinh và Diệp Thanh gặp mặt, Bắc Vũ Đường cũng đã biết.

Bắc Vũ Đường nhìn di động, nhìn ảnh chụp cha con Trương Bỉnh Sinh và Diệp Thanh ở bên nhau, nở nụ cười lạnh.

Lại trộn cùng nhau rồi, quả là vận mệnh dẫn dắt.

Dựa theo thói quen của Diệp Thanh, Bắc Vũ Đường đã biết cô ta muốn làm gì.

Vd nhắn một tin cho phóng viên kênh kinh tế tài chính, nói cho cô ấy, tiết mục thu lần trước có thể chiếu ra nhanh thôi, thời gian cụ thể chờ xác định.

Diệp Thanh không biết dùng cách gì, thuyết phục được lãnh đạo đài truyền hình, đồng ý để chủ đề tiết mục lần này là 'Mẹ, con nhớ mẹ', một lời kêu gọi đến từ núi xa.

Trương Bỉnh Sinh nhìn nhiều màn ảnh như vậy, có chút co quắp bất an, “Như vậy là thật sự có thể lên TV, thật sự có thể để cho mẹ nó quay về sao?”

Diệp Thanh gật đầu khẳng định, “Ông yên tâm, chờ sau khi TV chiếu lên. Nếu cô ta thật sự là vợ ông, vậy sẽ không chạy thoát, nếu không phải vợ ông, vậy cũng chẳng còn cách nào.”

Diệp Thanh dùng cách nói ba phải này lừa dối Trương Bỉnh Sinh, mà hắn lại chẳng hề hiểu ý tứ sâu xa trong đó, chỉ biết làm vậy là Bắc Vũ Đường sẽ trở về.

“Con trai ông bên kia không có vấn đề chứ?” Diệp Thanh không yên tâm hỏi.

Chủ đề lần này chính là xoay quanh thằng nhóc ngốc, thằng bé chính là trọng điểm, tuyệt đối không thể xuất hiện sai lầm.

Giờ xã hội đều đồng tình kẻ yếu, mà thằng nhóc ngốc và Bắc Vũ Đường cao cao tại thượng sẽ hình thành tiên minh đối lập, từ đó, càng khiến người xem chán ghét Bắc Vũ Đường, lại lên mạng xào một lúc, tiết mục kỳ này chắc chắn hot, ratings tăng liên tục!

Diệp Thanh chính là dùng ratings để thuyết phục lãnh đạo đài truyền hình, đồng ý với tiết mục của cô ta.

Lãnh đạo đài truyền hình cũng nhìn ra, nếu kỳ này làm tốt, tuyệt đối sẽ tăng ratings lên cao hơn không ít, nên mới đồng ý cho cô ta quay lại làm việc.

Trương Bỉnh Sinh nghe Diệp Thanh hỏi, khẳng định nói: “Không thành vấn đề, không thành vấn đề. Tôi đã dạy nó rồi.”

Diệp Thanh ngồi xổm xuống, nhìn Trương Tiểu Sơn, “Tiểu Sơn, cô hỏi con, con có muốn mẹ không?”

Trương Tiểu Sơn ngây thơ mờ mịt nhìn chằm chằm cô ta, nửa ngày vẫn không đáp lại.

Diệp Thanh không khỏi nhíu mày, không vui nhìn Trương Bỉnh Sinh, “Đây là đã dạy tốt?”

Trương Bỉnh Sinh cũng không ngờ thằng con này lại không hé răng, tức giận lại tát thằng bé một cái, chỉ là còn chưa chạm đến đã bị Diệp Thanh giữ chặt lại.

Diệp Thanh tức không chịu được, “Ông bị ngu à! Tôi đã nói không thể lại đánh trẻ con. Nếu trên người đứa trẻ có vết thương, đến lúc đó lên màn ảnh thì nói với người xem thế nào?! Chẳng lẽ muốn họ biết ông có khuynh hướng bạo lực, thích ngược đãi trẻ con? Ông còn muốn vợ ông về không?”

Trương Bỉnh Sinh bị cô ta răn dạy một trận, không dám hé răng, càng không dám đáp lời.

“Nhớ kỹ, muốn vợ ông về, phải ngoan ngoãn nghe tôi. Trên mặt đứa trẻ tuyệt đối không thể có vết thương, nhớ chưa?” Diệp Thanh trầm giọng dặn.

Trương Bỉnh Sinh liên tục gật đầu, “Đã biết, đã biết.”

Diệp Thanh lấy một cái kẹo que trong túi ra, đặt trước mặt Trương Tiểu Sơn.

Ánh mắt Trương Tiểu Sơn lập tức bị kẹo que hấp dẫn.

“Tiểu Sơn, có muốn ăn kẹo que không?” Diệp Thanh mỉm cười nhìn thằng bé.

Trương Tiểu Sơn không có đáp lại, nhìn chằm chằm kẹo que.

Diệp Thanh thấy thằng bé không đáp, thả kẹo que về.

Trương Tiểu Sơn rốt cuộc mở miệng nói chuyện, “Muốn.”

Diệp Thanh nhẹ giọng nói: “Muốn cái này phải không?”

Diệp Thanh lắc lư kẹo que trước mặt thằng bé.

Trương Tiểu Sơn gật đầu.

“Nếu muốn, nói theo cô, 'Mẹ, con nhớ mẹ, mẹ ở đâu?'. Nói xong, cái kẹo này là của con.”

Trương Tiểu Sơn đã hiểu, gập ghềnh nói, “Mẹ, con nhớ mẹ, nhớ mẹ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.