Tác giả: Vân Phi Mặc
[Không đâu.]
Không chờ Bắc Vũ Đường hỏi, Minh đã giải thích, [Linh hồn cô đã tiến vào cơ thể Bạch Khởi, những dấu vết để lại cũng sẽ biến mất theo.]
“Có ý gì?” Bắc Vũ Đường cả kinh, “Ý cậu là những tấm ảnh trước đó sẽ biến mất, dù có camera cũng không nhìn thấy?”
[Đúng.]
Thật ra nói chính xác hơn là anh không còn nhìn thấy nữa.
Những thứ như những bức ảnh, camera, vốn anh có thể thấy, nhưng sau khi Bắc Vũ Đường tiến vào thân thể Bạch Khởi, hệ thống tự động lau đi, khiến Diêm Tu giống như người bình thường khác, không nhìn thấy cô.
Bắc Vũ Đường gần như có thể tưởng tượng ra trạng thái của anh sẽ như thế nào khi người mà anh nghĩ luôn ở bên mình biến mất.
Cô không dám tưởng tượng.
Bắc Vũ Đường không rõ nguyên nhân hệ thống đưa ra nhiệm vụ phụ là gì, cố ý chỉnh anh ư?
Cô muốn hỏi, cuối cùng lại không nói gì cả, vì cô biết, dù cô có hỏi, Minh cũng sẽ không trả lời cô.
Cả người ủ rũ khiến ý thức của Bắc Vũ Đường dần chìm vào giấc ngủ.
Cô từ từ nhắm mắt, trước khi nhắm mắt, trong đầu cô chỉ có một người.
****
Một tuần sau, trên màn hình điện tử ở quảng trường trung tâm lớn nhất thành phố đang phát tuần hoàn tin tức về trận chung kết 'Vinh diệu thiên hạ' sắp tổ chức cuộc thi cuối cùng ở thành phố H, sau trận đấu này sẽ chính thức có kết quả của giải đấu.
Qua bảy lần so đấu, giờ điểm tích của các đội đã thay đổi, từ điểm tích, có thể xác định được bốn đội có khả năng giành được huy chương nhất.
Xếp hạng cao nhất là đội Lưu Vân Các do Phù Dực dẫn dắt, với thành tích 48 điểm. Sát sau đó là đội Huyền Thiên do Ngộ Quân Tiếu dẫn dắt với 45 điểm.
Xếp thứ ba là đội Phồn Hoa Nhược Vũ do Phong Quá Vô Ngân dẫn dắt với số điểm tạm thời là 43 điểm.
Đội Trục Phong vốn vì Bắc Vũ Đường bị thương khiến chiến lực giảm mạnh, đặc biệt là nhân vật Kim Qua của Tư Cần Học liên tiếp mắc lỗi vào những trận trước khiến số điểm bị kéo xuống.
Tuy những trận sau đã cực lực đuổi theo, nhưng vẫn không thể tiến vào top 3 đội dẫn đầu, tạm đứng vị trí thứ tư với 41 điểm.
Với thành tích hiện tại, Trục Phong muốn giành Quán quân thì phải giành chiến thắng tuyệt đối trong khi ba đội còn lại phát huy không tốt thì mới có cơ hội. Nhưng mà xác suất này rất nhỏ.
Trục Phong đã không còn duyên với chức Quán quân, nhưng vẫn rất có cơ hội với huy chương đồng.
Bốn đội dẫn đầu điểm nhìn như gần nhau, nhưng muốn vượt lên cũng rất khó, bởi vì trận đấu cuối cùng này, không ai cho phép đội xuất hiện tình trạng bất lợi.
Trước khi bắt đầu trận chiến, tất cả các truyền thông đều đưa tin đội Lưu Vân Các và Trục Phong, không biết ai có thể giành Quán quân. Mà lúc này toàn bộ giới truyền thông đều đưa tin, không biết Lưu Vân Các có thể giành Quán quân ba lần liên tục, trở thành đội đầu tiên trong lịch sử 'Vinh diệu thiên hạ' giành được Quán quân ba lần liên tục hay không.
Đội Lưu Vân Các chỉ cần bình tĩnh phát huy như thường thì chức Quán quân năm nay nằm trong lòng bàn tay, đại đa số người đều nghĩ như vậy.
Một tuần trước, quản lý Lưu Vân Các và các thành viên trong đội đều nghĩ vậy, nhưng từ ngày nhìn thấy bộ dáng điên cuồng đó của Diêm Tu, tim họ đều bị treo lên cao.
Đến nay họ vẫn còn nhớ rõ, đó là một buổi trưa trời âm u, thời tiết oi bức, dường như một lát sau sẽ mưa lớn.
Các thành viên đều đang luyện tập như bình thường trong phòng tập, đột nhiên cửa lớn bị đẩy ra, tất cả mọi người đều bị tiếng động lớn đó làm giật mình, một đám dừng động tác, nghiêng đầu nhìn qua cửa.
Chỉ thấy một bóng người cao lớn đĩnh bạt đứng ở cửa, anh có vẻ rất vội, sắc mặt âm trầm, biểu cảm có chút chật vật, không phải quần áo mà là hơi thở trên người anh.
Mọi người trong đội đều giật mình nhìn anh, Diêm Tu rất ít tới đội, hôm nay đến lại khiến họ giật mình, nhưng bộ dáng anh lúc này càng khiến họ giật mình hơn.
Diêm Tu nhìn mọi người, vội vàng hỏi, “Các người từng nhìn thấy trợ lý của tôi đúng không?”
Mọi người trong đội đều không hiểu gì nhìn anh, không rõ anh đang nói ai.
“Trợ lý? Trợ lý nào?” Kỳ Dương nghi hoặc hỏi.
Thời Phong ở bên nhớ một tháng trước, cậu từng nghe đội trưởng nhắc đến chuyện trợ lý khi tham gia thi đấu.
“Đội trưởng, em biết trợ lý mà anh nói.” Thời Phong lên tiếng.
Diêm Tu nghe là cô tồn tại, tựa như tìm được cọng rơm cứu mạng, “Cậu từng gặp cô ấy?”
Thời Phong bị hành động của anh dọa, lẩm bẩm, “Em... Em nghe đội trưởng nhắc tới là bên anh có một trợ lý, nhưng hôm đó em không nhìn thấy.”
“Cậu chưa từng gặp?” Diêm Tu nhíu mày lại.
“Chưa từng.” Thời Phong gật đầu khẳng định.
Diêm Tu quay đầu nhìn những người khác, “Các cậu từng gặp cô ấy chưa?”
Mọi người nhất trí lắc đầu.
Đúng lúc này, quản lý nghe tin Diêm Tu tới thì vui vẻ chạy qua.
“Diêm Tu, sao cậu lại tới câu lạc bộ?”
Ánh mắt Diêm Tu sắc bén quét qua anh ta, anh ta nhất định từng thấy Đường Nhi, từ lúc họ ra khỏi phòng đã gặp anh ta, nhất định anh ta từng thấy.
Quản lý bị ánh mắt của Diêm Tu dọa sợ, “Cậu... Cậu làm sao thế?”
“Anh từng gặp Đường Nhi đúng không?”
“Đường Nhi? Ai vậy?” Quản lý thộn mặt.
“Cô gái luôn đi theo bên cạnh tôi.” Diêm Tu trầm giọng nói.
Quản lý càng thộn hơn, “Bên cạnh cậu có phụ nữ? Sao tôi chưa từng gặp?”
“Anh chưa từng gặp cô ấy?!” Giọng Diêm Tu đột nhiên cất cao.
“Đương nhiên.” Quản lý khẳng định, nhìn anh với ánh mắt kỳ quái.
Trạng thái của anh lúc này không bình thường lắm, khiến các thành viên trong đội đều ưu sầu.
Diêm Tu không tin tà, rời khỏi đội, không quan tâm đến các thành viên phía sau đang gọi to.
Chỉ cần là nơi cô và anh từng đi qua, người họ từng gặp, Diêm Tu đều hỏi một lần, không ai từng thấy cô, giống như cô chưa bao giờ tồn tại.
Mọi người nói anh bị ảo giác, cô gái anh nói không tồn tại. Nhưng mà, anh không tin.
Rõ ràng anh có thể chạm đến, rõ ràng có thể nói cười với cô, sao tất cả có thể là ảo giác của anh được.
Nhất định là có vấn đề ở đâu đó, nhưng dù anh tìm kiếm thế nào, cũng không thể tìm được một dấu vết nào của cô để lại, tựa như tất cả thực sự chỉ là ảo giác của anh.
Đường Nhi, thật sự là do anh tưởng tượng ra sao?
Diêm Tu tự nhốt mình trong phòng, không ngừng vẽ lại bộ dáng cô trong trí nhớ, từng nụ cười ánh mắt của cô, rõ ràng khắc sâu trong đầu anh như vậy, sao cô có thể là ảo giác của anh được? . ngôn tình hài
Từ ngày Diêm Tu rời khỏi đội, người trong câu lạc bộ đều không liên hệ được với anh. Điều này khiến mọi người đều rất lo cho Diêm Tu, sợ anh xảy ra chuyện.
Tình trạng của Diêm Tu đều được giữ bí mật, nhưng mà trên đời này không có bức tường nào kín gió.
Trước đêm thi đấu, có một công ty truyền thông đăng tin tinh thần của đại thần Diêm Tu thất thường.
Tin này vừa ra lập tức khiến các fan chú ý, cả đám chửi bậy bên dưới, không tin vào bản tin này, yêu cầu họ dừng đăng những tin không đúng sự thật, mà trang web kia rất kiên cường, cường thế đáp lại các fans là ai không tin thì mấy ngày nữa khác thấy.
Nhất thời, mọi người đều nghị luận chuyện thần kinh Diêm Tu có vấn đề thật không, lúc phóng viên phỏng vấn đội trưởng đội Huyền Thiên, Ngộ Quân Tiếu chỉ nói một câu.
“Tinh thần Diêm Tu có vấn đề?” Ngộ Quân Tiếu nhìn phóng viên với ánh mắt như nhìn kẻ ngốc, khiến phóng viên cũng ngượng ngùng không dám truy hỏi.
Khi phỏng vấn đội trưởng đội Phồn Hoa Nhược Vũ là Phong Quá Vô Ngân vấn đề tương tự, Phong Quá Vô Ngân chỉ nói: “Không thể nào.”
Các tuyển thủ chuyên nghiệp thế hệ trước đều biết Diêm Tu là người thế nào, người như vậy mà có vấn đề về thần kinh à, quả là lời nói vô căn cứ.
Câu lạc bộ Lưu Vân Các cũng chính thức đưa hàm luật sư với công ty truyền thông kia, để chứng minh họ đăng tin không đúng sự thật.
Bệnh viện, Bắc Vũ Đường nằm trên giường, nhìn tin tức giải trí trên TV, nửa thật nửa giả nói về chuyện tinh thần của Diêm Tu thất thường, không biết có phải gặp vấn đề rồi không.
“Câu lạc bộ Lưu Vân Các đã chính thức hạ hàm luật sư với truyền thông Hoa Giá, đối phương không những không xóa tin, còn cường thế đáp lại, một ngày nào đó chân tướng sẽ lộ rõ.”
Bắc Vũ Đường nghe lời người dẫn chương trình nói, trái tim cũng dần co lại.
Cô đã biết là chuyện này sẽ xảy ra.
Đây là kết quả tệ nhất, cũng là kết quả cô không muốn thấy nhất.
Nhiều ngày nay, quản lý Lưu Vân Các rầu bạc đầu, mai là ngày thi đấu rồi mà Diêm Tu lại trốn trong phòng không gặp ai. Quản lý cũng bó tay không có cách nào mà đứng ngoài cửa, lúc này cửa thang máy mở ra, một người đàn ông mặc vest phẳng phiu đi ra.
Nhìn qua đã biết thân phận người này không bình thường.
Người này chính là thư ký của Diêm Tu, mấy ngày nay Đại boss đột nhiên mất khống chế nên đang sầu não vô cùng. Khi hai người gặp mặt, biết có cùng một mục tiêu thì cả hai đều có cảm giác thưởng thức lẫn nhau.
“Thư ký Tiếu, không biết tập đoàn tài chính Diêm thị mà anh vừa nói có phải là tập đoàn tài chính mà tôi đang nghĩ đến không?” Quản lý Lâm Vũ Tường yên lặng nuốt một ngụm nước bọt.
“Chẳng lẽ anh còn biết đến tập đoàn tài chính Diêm thị thứ hai?” Thư ký Tiếu hỏi ngược lại.
Quản lý Lâm Vũ Tường như bị một cái búa lớn đập mạnh vào đầu, cảm giác tai mình ong ong rung động.
Má, đó là người siêu siêu siêu giàu đấy!
Đại thần Diêm Tu vậy mà lại là người Diêm Tu, còn là lãnh đạo có thực quyền!
Cảm giác này đúng là đậu má nó chứ!
“Anh không biết?” Thư ký Tiếu thấy quản lý bị đả kích nặng nề, mày hơi nhíu lại.
Xong đời, xem ra anh ta vô tình làm lộ thân phận của Đại boss rồi.
“Quản lý Lâm, chuyện này hy vọng anh giữ bí mật, đừng đề cập với bất kỳ ai.” Thư ký Tiếu nghiêm túc cảnh cáo.
Lâm Vũ Tường gật đầu, “Tôi hiểu, tôi hiểu. Giờ việc quan trọng nhất của chúng ta là nghĩ cách mở cánh cửa này ra, đi vào gặp Diêm Tu một lần.”
“Tôi đã tìm được người.” Hai ngày nay thư ký Tiếu đã thuyết phục ký thuật viên lúc trước thiết kế cánh cửa này.
Ký thuật viên xác định Đại boss thật sự có vấn đề, vì an toàn của anh nên đồng ý mở cánh cửa này.
Thư ký Tiếu lấy một tấm thẻ ra cắm vào cái hộp bên cạnh, cửa lớn mở ra.
Lâm Vũ Tường thấy cửa mở, cuối cùng nở nụ cười như trút được gánh nặng.
Hai người vào phòng thì thấy trên đất đầy bản vẽ, một người đang ngồi bên bàn, chuyên chú vẽ tranh, người vẽ tranh sắc mặt tiều tụy, mặt lúm nhúm râu, họ không thể tưởng tượng được sẽ có một ngày thấy Diêm Tu như vậy.
“Đại boss.” Thư ký Tiếu tiến lên.
“Diêm Tu.”
Hai người tiến lên, lại bị bản phác thảo dưới đất ngăn lại.
Lâm Vũ Tường cong lưng nhặt lên nhìn, khi thấy cô gái trên đó, mày nhíu lại, sao người này nhìn quen vậy nhỉ, cứ như từng gặp ở đâu rồi.
Đột nhiên, đôi mắt anh ta sáng ngời, trợn to, kinh hô thành tiếng, “Đây không phải là Bắc Vũ Đường sao?!”
Người luôn chuyên chú vẽ tranh nghe đến 'Vũ Đường' thì có phản ứng, anh bất ngờ ngẩng đầu, đôi mắt lạnh lẽo nhìn Lâm Vũ Tường.
“Anh biết cô ấy?” Giọng nói của Diêm Tu hơi khàn khàn.
Lâm Vũ Tường cảm thấy kỳ lạ, cô gái này không phải là ngôi sao của Trục Phong sao? Ai mà chẳng biết.
“Biết.”
Khi nghe được đáp án khẳng định, đôi mắt u ám của Diêm Tu sáng lên, anh buông bút vẽ nhìn Lâm Vũ Tường.
“Cô ấy giờ đang ở đâu?” Diêm Tu hỏi.
Anh biết là Đường Nhi không phải ảo giác của mình mà.
Lâm Vũ Tường trả lời đúng sự thật, “Giờ Bắc Vũ Đường chắc đang nằm trong viện.”
“Bệnh viện?”
“Đúng vậy. Một tháng rưỡi trước, Bắc Vũ Đường gặp tai nạn giao thông, giờ chắc vẫn đang trị liệu ở bệnh viện thành phố D.”
“Cô ấy vẫn luôn ở bệnh viện?”
“Đúng vậy.”
Diêm Tu cau mày, không tin kết quả này. Nếu cô ấy vẫn luôn ở bệnh viện, vậy người ở bên anh là ai? Trong đó nhất định có vấn đề.
Anh muốn đích thân đi một chuyến để tìm hiểu.
Thư ký Tiếu và Lâm Vũ Tường thấy Diêm Tu đi ra bên ngoài.
“Diêm Tu, cậu định đi đâu?”
“Thành phố D.” Diêm Tu quay đầu, nhìn thư ký Tiếu, “Liên hệ người bên đó, tra rõ chuyện của Bắc Vũ Đường trong thời gian này. Tôi muốn thấy kết quả ngay khi đến thành phố D.”
Thư ký Tiếu thấy lão đại đã bình thường trở lại, âm thầm rùng mình, “Vâng.”
Lâm Vũ Tường thấy anh đi rửa mặt một cái rồi chuẩn bị máy bay và sai người điều tra Bắc Vũ Đường, anh ta cứ như vậy bị anh ngó lơ.
Đến khi hai người kia chuẩn bị xuất phát, Lâm Vũ Tường mới vội ngăn lại, “Diêm Tu, mai là trận chung kết, đêm nay chúng ta phải tới thành phố H.”
Diêm Tu không đáp lời, thư ký Tiếu ở bên lại trả lời thay Đại boss, “Quản lý Lâm, Đại boss không thể tham gia trận chung kết này, anh tự mình nghĩ cách khác đi.”
Lâm Vũ Tường thấy hai người họ ngồi lên xe, nghênh ngang rời đi.
Đậu má, thằng nhãi kia có thể đi như thế, nhưng anh ta thì sao?!
Mai là chung kết rồi, anh ta đào đâu ra một tuyển thủ xịn xò như vậy đây?!
Anh gần như đã tưởng tượng ra phản ứng của người trong câu lạc bộ sau khi biết chuyện này, nhưng mà, nếu chủ tịch câu lạc bộ biết thân phận của Diêm Tu thì chắc sẽ không nói gì đâu.
Lâm Vũ Tường cảm thấy vẫn nên thông báo cho chủ tịch một câu.
“Chu tổng, mai Diêm Tu không thể tham gia trận chung kết.” Lâm Vũ Tường cẩn thận báo cáo.
Chu tổng ở đầu dây bên kia nghe vậy, vô cùng bình tĩnh, “Được, tôi biết rồi.”
Lâm Vũ Tường thấy Chu tổng bình tĩnh như thế thì nghi hoặc, thử hỏi, “Chu tổng, có phải anh đã biết thân phận thật của Diêm Tu rồi không?”
Chu tổng sửng sốt, “Xem ra cậu cũng biết rồi.”
Lâm Vũ Tường nghe vậy, cũng hiểu rõ, thì ra là vậy.
“Boss của câu lạc bộ Lưu Vân Các chính là Diêm Tu.” Chu tổng bổ sung một câu.
Lâm Vũ Tường cả kinh, kết quả này nằm trong dự kiến, cũng nằm ngoài dự kiến.
“Chuyện này giữ bí mật với bên ngoài.” Chu tổng dặn dò.
“Vâng.”
Lâm Vũ Tường chạy về đội, tuyên bố tin tức Diêm Tu sẽ không tham gia trận chung kết này với các thành viên. Các thành viên trong đội cũng đã sớm đoán được kết quả này nên bắt đầu điều chỉnh toàn bộ phương án tác chiến.
Bên ngoài không hay biết gì, nhưng đến mai, tất cả mọi người sẽ biết.
Bên kia, Diêm Tu đến thành phố D, khi anh ra khỏi sân bay, trên tay đã có một folder toàn bộ tin tức về Bắc Vũ Đường, đặc biệt là chuyện lớn chuyện nhỏ xảy ra gần đây.
Diêm Tu xem cẩn thận, anh thấy rõ người trên ảnh, đó là khuôn mặt trong trí nhớ của anh, chỉ là có cảm giác không đúng ở đâu đó.
Từ sau khi xảy ra chuyện, Bắc Vũ Đường vẫn luôn ở bệnh viện. Khi thấy dòng chữ đó, mày Diêm Tu hơi nhíu lại.
Xe nhanh chóng đến bệnh viện, Diêm Tu đeo kính râm tiến vào bệnh viện từ cửa sau, đến thẳng phòng bệnh VIP. Thư ký Tiếu gõ cửa phòng bệnh, bên trong có giọng nói hơi khàn khàn truyền ra.
“Mời vào.”
Thư ký Tiếu mở cửa phòng bệnh, nghiêng người để Đại boss tiến vào.
Cam Sở Phụng nằm trên giường bệnh, khi thấy người vào, biểu cảm hơi sửng sốt, kinh nghi nhìn qua. Khi Diêm Tu tháo kính râm, đôi mắt Cam Sở Phụng trợn to.
“Đại... Đại thần Diêm Tu! Anh là đại thần Diêm Tu!” Cam Sở Phụng hưng phấn và kích động nhìn người tới.
Ánh mắt Diêm Tu sắc bén nhìn ả, “Cô chính là Bắc Vũ Đường?”
Cam Sở Phụng gật đầu, “Đúng vậy, là tôi.”
Đại thần Diêm Tu và Bắc Vũ Đường quen thuộc như vậy từ khi nào?
Thời gian ả quan sát, ả chỉ biết Bắc Vũ Đường thích đại thần Diêm Tu, không biết Diêm Tu và Bắc Vũ Đường có quen biết không, nếu quen biết thì phiền to.
Diêm Tu nhìn gương mặt kia, rõ ràng là khuôn mặt quen thuộc, nhưng khi nhắm mắt lại mở ra, nó lại giống như những người khác, dần mơ hồ đi.
Không đúng, ả không phải Đường Nhi!
“Cô không phải cô ấy.” Diêm Tu lẩm bẩm một tiếng.
Cam Sở Phụng sửng sốt, đáy mắt thoáng nét kinh hoàng.
Anh đã nhìn ra cái gì rồi ư?!
Cam Sở Phụng hoảng loạn trong giây lát, rồi nhanh chóng bình thường lại, “Đại thần Diêm Tu, cái gì không phải cô ấy?”
“Cô không phải Vũ Đường.”
Cam Sở Phụng chột dạ, nhưng lại cố gắng vờ trấn định, “Đại thần Diêm Tu, anh đang nói đùa sao, tôi chính là Vũ Đường.”
Diêm Tu không nói thêm câu nào vô nghĩa với ả, xoay người rời đi.
Cam Sở Phụng không hiểu vì sao anh tới, càng không hiểu vì sao anh đi, ả bất an, chẳng lẽ anh đã phát hiện ra gì rồi?
Không thể nào, ả đã ngụy trang rất giống, Tư Cần Học và cha mẹ Bắc Vũ Đường đều không nhận ra.
Cam Sở Phụng tự an ủi mình như thế.
Khi Diêm Tu ra khỏi phòng bệnh của Bắc Vũ Đường, phóng viên lẩn vào bệnh viện định chụp lại tình huống của 'Bắc Vũ Đường' thấy anh đi ra từ phòng của Bắc Vũ Đường, đôi mắt sáng bừng, camera trong tay vang lên răng rắc không ngừng.