Tác giả: Vân Phi Mặc
“Diêm Tu liên tục đánh ra ba skill, lực công kích vừa lúc xóa sạch thanh HP của 'Kẻ tru sát số 12'. Không biết đây là trùng hợp hay do Diêm Tu đã tính toán sẵn.” Nam MC nói.
“Dựa theo chiến tích của Diêm Tu, tám chín phần là do anh ấy đã dự đoán sẵn.”
“Nếu như vậy, không hổ là Đế vương phân tích của 'Vinh diệu thiên hạ', năng lực tính toán vượt mức, khả năng quan sát kinh người. Tuyển thủ như vậy, ai gặp cũng sẽ thấy khó giải quyết.”
Khi hai MC thao thao bất tuyệt phân tích, tình hình chiến đấu đã lại thay đổi. Hai đội đánh vỡ tình trạng chiến đấu bảo thủ lúc trước, bắt đầu công kích mãnh liệt.
Nửa giờ sau, thắng bại đã rõ.
Trận đấu này, Diêm Tu dẫn dắt Lưu Vân Các giành chiến thắng, trong trận đối chiến này, họ giành được bảy điểm. Thiên Nhai Minh Nguyệt lúc trước được 1 điểm ở Pk 1vs1, thua khiêu chiến, cũng chỉ được một điểm, tổng điểm là 2.
Hôm nay còn hai trận đấu lần lượt là đội Trục Phong vs Huyền Thiên, đội Cực Lạc vs Thiên Hạ Quy Nhất.
Bắc Vũ Đường xem cẩn thận đến hết, đặc biệt là chiến đội của nguyên chủ lúc trước – Trục Phong. Đội Trục Phong thiếu chủ tướng là 'Đường Lê Nhất Tiếu', thực lực có vẻ yếu đi vài phần.
Tư Cần Học khống chế nhân vật 'Kim Qua', liên tiếp mắc lỗi trong trận chiến này, khiến đội Trục Phong thua.
Sau vòng đầu, thành tích của tám đội đã có.
Đội tạm xếp hạng đầu tiên là đội Huyền Thiên.
Huyền Thiên: 8 điểm.
Lưu Vân Các: 7 điểm.
Phồn Hoa Nhược Vũ: 6 điểm.
Thiên Hạ Quy Nhất: 5 điểm.
Cực Lạc: 4 điểm.
Long Khiếu: 4 điểm.
Trục Phong: 2 điểm.
Thiên Nhai Minh Nguyệt: 2 điểm.
Bảy ngày sau, tám đội sẽ đến một thành phố khác thi đấu, cũng thi một ngày, chia làm bốn bảng, hai đội đối chiến. Khi một đội pk hết với bảy đội khác, điểm cuối cùng đạt được là điểm tổng.
Cuộc thi kết thúc, Bắc Vũ Đường bay ra khỏi sân vận động, nhìn khán giả bên trong còn chưa ra, sau đó còn hoạt động rút thăm trúng thưởng, còn có hoạt động giao lưu với các game thủ chuyên nghiệp.
Bắc Vũ Đường không có hứng thú với nó nên ra trước.
Lúc này, các đội bên trong lục tục đi ra, đi tuốt đằng trước là đội Lưu Vân Các. Ở cửa là những chiếc xe thương vụ màu đen, từng cái đều dán huy hiệu của từng đội tương ứng.
Diêm Tu ngồi một mình một xe, quản lý ngồi cùng anh, những người còn lại ngồi xe sau.
Bắc Vũ Đường chậm rì rì đi ra, vừa lúc thấy những chiếc xe thương vụ đi về phía mình. Nhìn hàng xe dài thật dài, Bắc Vũ Đường đã hiểu, hoạt động vừa rồi chỉ để giữ khán giả lại, đỡ để họ chặn đường tại đây.
Trên xe, Diêm Tu vừa lên đã nhắm hai mắt lại, cả người tản ra hơi thở lạnh lùng.
Quản lý nhìn anh một cái, không dám hé răng, tài xế thấy vậy cũng không dám lên tiếng, không khí trong xe vô cùng yên lặng.
Người phụ nữ đáng chết kia!
Diêm Tu không ngừng nhớ lại người phụ nữ ấy, anh nhất định sẽ tìm được cô.
Đột nhiên, Diêm Tu mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn ra ngoài, vừa nhìn đã chú ý thấy Bắc Vũ Đường đứng cách đó không xa.
Là cô!
Đôi mắt sâu thẳm của Diêm Tu toát ra ánh sáng sắc bén.
“Dừng xe!” Diêm Tu quát.
Tài xế bị giọng nói bất ngờ vang lên của anh dọa sợ, theo bản năng giẫm chân phanh.
Xe trước dừng lại, xe sau cũng dừng lại theo, phản ứng dây chuyền dẫn tới toàn bộ xe của các đội đều dừng lại. Dù là người nhắm mắt dưỡng thần hay đang nói về tình huống thi đấu vừa rồi đều kinh ngạc sửng sốt.
“Làm sao vậy? Sao xe lại ngừng?” Đại thần Thời Phong nghi hoặc hỏi.
“Xe của đội trưởng dừng lại. Không biết đã xảy ra chuyện gì.” Tài xế nói.
Các xe sau hoặc ít hoặc nhiều cũng xuất hiện đối thoại tương tự, mọi người đều chẳng hiểu mô tê gì, không biết tình huống phía trước là sao.
Đúng lúc này, người đội Lưu Vân Các thấy được một người vội vàng xuống từ chiếc xe đằng trước, người nọ dáng người đĩnh bạt, còn mặc trang phục của đội. Người đó không phải ai xa lạ, là đội trưởng nhà mình!
Bọn họ thấy đội trưởng nhà mình chạy như điên về một hướng, tốc độ đó, động tác đó hoàn toàn khác hẳn với đội trưởng ít nói ít cười trong nhận thức của họ.
Diêm Tu vội vàng chạy về phía Bắc Vũ Đường.
Bắc Vũ Đường thấy Diêm Tu xuống xe, đáy mắt hiện lên nét kinh ngạc. Khi thấy đối phương lao nhanh như gió tới, Bắc Vũ Đường theo bản năng xoay người chạy vào trong sân vận động.
Một người đuổi, một người chạy, đây là hình ảnh trong mắt hai người. Nhưng mà, trong mắt những người ở đây, họ chỉ thấy Diêm Tu như nổi điên chạy vào trong sân vận động.
“Mau nhìn kìa.” Người ở các đội trên xe sau nhìn thấy hành động của Diêm Tu đều bảo đồng đội xem.
Đội viên không hiểu gì, nghe giọng nói kích động lại mang theo khó tin của đồng đội thì dù nghỉ ngơi hay không thì đều nhìn ra cửa sổ xe.
Nhìn một cái, cả đám trợn tròn mắt.
Bọn họ thấy người đàn ông chưa bao giờ nói cười, bình tĩnh đạm mạc ấy chạy như điên vào sân vận động. Bộ dáng đó thực sự dọa sợ mọi người.
Cả đám đều trợn tròn mắt, khó tin nhìn một màn này.
“Trời ạ, tui có hoa mắt không thế!” Đại thần 'Mộ Cửu' của Long Khiếu kinh ngạc thành tiếng.
Đại thần 'Bất Cật Miêu Đích Ngư' của Phồn Hoa Nhược Vũ cũng lên tiếng, “Aaaaa, em thấy cái gì thế này!”
......
Mỗi thành viên các đội đều giật mình không thôi.
“Đó là Diêm Tu mà tôi biết à?”
“Diêm Tu làm gì mà chạy vào sân vận động? Chẳng lẽ bên trong có gì quan trọng sao?”
“Trọng điểm chú ý của các cậu sai rồi đấy.”
“Chẳng lẽ các cậu không nghĩ đến việc anh ta chạy vào sân vận động lúc này sẽ xảy ra chuyện gì à?” Đại thần 'Bắc Minh Hữu Ngư' nói một câu.
Lời vừa dứt, người trên xe đã tưởng tượng đến tình trạng khủng bố sau khi anh chạy vào, cả đám đều thấy da đầu tê dại.
Đại thần 'Mạc Ly Mạc Khí' cười ha hả, “Diêm Tu đúng là Diêm Tu, dám làm chuyện người khác không dám làm.”
“Đúng đúng đúng, quả là lợi hại.”
“Đại thần Diêm Tu quả nhiên khác với người phàm chúng ta.”
......
Mỗi đội dường như đều có đoạn đối thoại tương tự như vậy.
Không khác với họ, đội viên Lưu Vân Các cũng nghĩ đến cảnh này. Một đám định xuống xe, chuẩn bị đi ngăn cản Diêm Tu, lại bị quản lý ngăn cản.
“Các cậu ở trên xe, đừng đi xuống. Các cậu xuống thì còn rối loạn hơn.” Quản lý đội ra lệnh cưỡng chế.
“Để đội trưởng đi mình liệu có nguy hiểm quá không? Chúng ta đi cùng, tốt xấu gì có thể chia sẻ.” 'Kỳ Dương' đại đại nói.
Quản lý trợn mắt liếc Kỳ Dương một cái, “Cậu xác định là đi chia sẻ chứ không phải đổ thêm dầu vào lửa à? Đừng có chen vào, thành thật đợi trên xe đi.”
Quản lý vội vã đuổi theo Diêm Tu, cũng không biết vị đại gia này hôm nay trúng gió gì, làm ra những chuyện khiến người ta khó hiểu.
Đội viên Lưu Vân Các đều nghe lệnh cưỡng chế ngồi trong xe, do đội phó trông chừng.
Người những đội khác cũng không đi vội, họ muốn xem tiếp. Bọn họ sôi nổi đi xuống, một đám đi về bên phía đội Lưu Vân Các.
Tục ngữ nói, náo nhiệt thường nhiều người xem, đặc biệt là khi nó còn liên quan đến Diêm Tu nữa.
“Theo các cậu Diêm Tu chạy vào sân vận động làm gì?” 'Tà Dương' của Long Khiếu lên tiếng.
'Lão Ngưu Cật Thảo' (Trâu già gặm cỏ) của Huyền Thiên chẳng chút để ý, “Ai biết đâu.”
“Tôi thấy có vẻ cậu ấy có việc gấp.” 'Thả Thính Phong Ngâm' của Cực Lạc phân tích.
'Đại Tổng Quản' của Thiên Hạ Quy Nhất nghi hoặc trả lời, “Việc gấp gì mà khiến anh ấy thất thố như vậy? Tôi thật sự chưa từng thấy Diêm Tu như vậy bao giờ.”
Nói rồi, cậu quay đầu nhìn người Lưu Vân Các.
“Dạ Kiêu, đội trưởng nhà các cậu làm sao thế?”
Dạ Kiêu và những thành viên khác của Lưu Vân Các nhìn đám người ở lại xem náo nhiệt bằng khuôn mặt cạn kiệt ngôn từ.
'Thời Phong' tức giận nói, “Các người ở đây làm gì, đi mau, đi mau đi.”
“Ấy, đừng mà. Chúng tôi đây là đi thành đoàn tới quan tâm Diêm Tu mà.” Đại Tổng Quản cười tủm tỉm nói.
Dạ Kiêu liếc mắt nhìn đám người chờ xem bát quái, “Các người muốn biết?”
Với sự dẫn đầu của Đại Tổng Quản, cả đám người gật đầu lia lịa, “Đương nhiên rồi.”
“Muốn biết à, đơn giản lắm. Các người chạy vào theo là biết ngay.” Dạ Kiêu lành lạnh đề nghị.
Đám người xem bát quái cảm giác như có con quạ bay qua đầu, kèm theo tiếng kêu quạc quạc quạc.
Chỉ có bị điên mới chạy vào sân vận động giờ này. Nếu vào thật, không chết cũng mất một lớp da! Đã từng có vị đại thần mới thành danh đeo kính râm trộm đi quan sát thi đấu, giữa đường bị nhận ra.
Kết quả, anh chàng đó bị fans cuồng vây ba vòng trong, ba vòng ngoài, các nhân viên bảo an tốn khoảng một tiếng rưỡi mới cứu được anh chàng đó ra khỏi đám người. Từ đó về sau, không ai dám lén đi xem thi đấu nữa.
Bọn họ bị điên mới đi vào giờ này!
Nhưng mà, Diêm Tu lại không quan tâm điều gì mà chạy vào, chứng tỏ nhất định đã xảy ra chuyện.
Đám người xem náo nhiệt bên ngoài không biết nguyên nhân, hai người bên trong lại hoàn toàn khác.
“Đứng lại!” Diêm Tu hô một tiếng với Bắc Vũ Đường.
Bắc Vũ Đường cười nhạo trong lòng, hô về sau, “Anh bảo tôi đứng lại thì tôi phải đứng lại chắc!”
Bắc Vũ Đường chạy càng nhanh hơn.
“Người phụ nữ đáng chết!” Diêm Tu rủa thầm một tiếng.
Tuyệt đối đừng để anh bắt được, nếu không cô xác định!
Giờ khắc này, trong đầu Diêm Tu chỉ có một suy nghĩ: Bắt được người phụ nữ phía trước. Trong mắt anh chỉ có một mình Bắc Vũ Đường tồn tại, hoàn toàn không chú ý đến việc họ đang chạy vào trong sân vận động.
Bắc Vũ Đường vừa nhảy vào sân vận động, nhìn thấy biển người tấp nập, đôi mắt sáng bừng, trực tiếp chui vào trong đám người.
Ha ha, giờ thì chắc chắn anh sẽ không tìm thấy mình đâu!
Lúc này, khán giả phần lớn đều đang quan sát tiết mục trên sân khấu, đôi khi có người rời đi.
Ở cửa khu A, một bóng người cao ráo anh đĩnh đột nhiên xuất hiện, anh vừa nhảy vào trong, người ở lối vào đều theo bản năng quay đầu nhìn một cái.
Vừa nhìn, cả đám đều trợn to đôi mắt.
Một nữ sinh mập mạp hét to, “Đại thần Diêm Tu!”
Giọng của nữ sinh mập mạp ấy rất lớn, người chung quanh đang tập trung xem sân khấu đều sôi nổi nhìn về phía lối vào. Vừa nhìn, cả đám đều khó tin.
“Đại thần Diêm Tu! Là đại thần Diêm Tu!”
“Aaaaaa! Nam thần của em!”
“Phù Dực đại đại, Phù Dực đại đại, thật sự là Phù Dực đại đại......”
Tiếng thét chói tai mang theo hưng phấn và khó tin từ lối vào khu A vang lên, những người đó phản ứng rất nhanh, cả đám đều xông lên, chỉ trong nháy mắt, Diêm Tu đã bị vây lấy.
Diêm Tu vào trong, lúc này mới nhận ra mình đã chạy đến đâu.
Khi vào bên trong sân vận động, Diêm Tu cũng đã mất dấu người phụ nữ kia.
Giờ này, Diêm Tu muốn rời đi, tuyệt không dễ dàng.
Bên khu A có động tĩnh lớn như thế, khu B, khu C bên cạnh cũng chú ý đến, ngay cả khu H, khu F đối diện cũng vậy.
“Bên kia xảy ra chuyện gì vậy?”
Rất nhanh sau đó, khu B và khu C ở gần đã nhận được tin tức.
“Là đại thần Diêm Tu xuất hiện!”
“Đại thần Diêm Tu ở bên đó!”
......
Người xem biết chân tướng ở khu B và khu C đều sôi nổi chạy qua, những người không biết thì lộ ra biểu tình nghi hoặc.
“Sao các người chạy qua bên đó hết thế?” Có người ngăn người đang chạy lại.
Người đó vội vàng bỏ lại một câu, “Đại thần Diêm Tu xuất hiện ở đó!”
Nói xong, người này chạy nhanh, chỉ sợ chậm một tí là không thể tiếp xúc thân mật với đại thần mình sùng bái. Phải biết đại thần Diêm Tu trừ lúc thi đấu thấy được thì đều không biết anh ở đâu!
Các đại thần khác thi đấu xong thì bình thường sẽ nhận một số quảng cáo gì đó, xuất hiện trước mắt công chúng, nhưng Diêm Tu là một ngoại lệ.
Cơ hội nhìn thấy anh quá ít, ít đến mức các fans sùng bái anh cực kỳ đau lòng. Giờ nghe đại thần Diêm Tu thần bí xuất hiện, sao họ có thể không kích động, sao họ có thể không sôi trào!
Người ở nơi xa thấy đoàn người cuồn cuộn không dứt tiến về một phía, mọi người đều bị dời lực chú ý, hoàn toàn làm lơ những người đang biểu diễn trên sân khấu.
Rất nhanh sau đó, toàn bộ người trong sân vận động đều đã biết đại thần Diêm Tu đầy thần bí xuất hiện ở khu A. Lần này, cả sân vận động đều sôi trào.
Cả đám đều lớn tiếng hét, “Aaaaa!! Đại thần Diêm Tu, đại thần Diêm Tu!”
Từ khi Diêm Tu xuất hiện đến khi cả sân vận động biết tin anh đến, chưa đầy một phút... Tốc độ lan truyền nhanh đến mức người trong ban tổ chức trở tay không kịp.
Những đội viên chiến đội chờ xem náo nhiệt bên ngoài sân vận động mau chóng nghe được tiếng hò hét vang tận mây xanh đó.
“Đại thần Diêm Tu! Đại thần Diêm Tu!”
......
Các đội nghe âm thanh khủng bố tựa như sắp xuyên thủng màng nhĩ kia, đều không tự giác nuốt nước bọt.
“Cậu ấy sẽ không sao chứ?” Đội trưởng đội Cực Lạc – 'Diệp Khánh Cuồng' lên tiếng.
“Ha hả, nghe âm thanh đó, anh cảm thấy sao?” 'Mạc Vân Tường' của Thiên Nhai Minh Nguyệt từ từ nói.
Mọi người đội Lưu Vân Các đứng ngồi không yên, 'Mạnh Bà Một Hữu Thang' (Mạnh Bà không có canh) nói: “Đội phó, chúng ta vào giúp đỡ chứ?”
Dạ Kiêu lắc đầu, “Không được, chúng ta vào sẽ chỉ khiến mọi chuyện càng mấy khống chế.”
Bên kia, Quản lý Lưu Vân Các vừa đến lối vào khu A đã nghe được tiếng hò hét đinh tai nhức óc kia, thầm kêu hỏng rồi! Anh ta vội lấy di động gọi cho ban tổ chức, bảo họ phái nhiều bảo vệ tới đây.
Ban tổ chức bên kia thu được tin tức, đã cho phần lớn bảo vệ đi qua.
Bảo vệ muốn đi qua cũng rất khó, vì phần lớn đường đã bị các fans chặn kín, căn bản không có đường mà đi. Rơi vào đường cùng, họ chỉ có thể đi từ ngoài vào.
Lúc này, Bắc Vũ Đường đứng cách đó không xa nhìn Diêm Tu bị biển người bao phủ, yên lặng châm hai cây nến cho anh.
Cô vừa nhớ ra, mình là quỷ, căn bản không cần chạy.
Haizz, xem ra mình vẫn không có tự giác bản thân là quỷ.
Sắc mặt Diêm Tu lạnh như băng, đang bị vây kín, căn bản không thể nhúc nhích. Không những bị chặn, những cái tay còn không biết từ đâu ra, thậm chí anh thấy đồng phục đội của mình còn có thêm mấy dấu tay dầu mỡ.
“Đại thần Diêm Tu, ký tên cho em với.”
“Phù Dực đại đại, chụp ảnh với em nhé!”
Có người còn to gan hơn, trực tiếp thổ lộ, “Đại đại, em yêu anh!”
Một cô gái thanh tú đáng yêu lướt qua 'thiên sơn vạn thủy', cuối cùng đi đến trước mặt Diêm Tu, lớn tiếng nói, “Đại đại, em muốn sinh khỉ con cho anh, anh có đồng ý không?”
Nữ sinh kia nhìn nhỏ gầy mà giọng to lắm, trường hợp nháy mắt yên tĩnh.
Mọi người đều nhìn Diêm Tu, chờ anh trả lời.
Diêm Tu nhìn cô gái trước mặt, “Tôi là người, không sinh được khỉ.”
“Hahaha!”
Người xung quanh cười vang, cả đám cảm thấy Diêm Tu đại đại quá đáng yêu, còn rất nghiêm túc trả lời vấn đề này.
Nữ sinh thổ lộ đỏ bừng cả mặt, ánh mắt vẫn kiên định nhìn anh, “Diêm Tu đại đại, em sẽ không từ bỏ.”
Nói xong, cô gái to gan nhào về phía Diêm Tu.
Bắc Vũ Đường nghe nữ sinh đó biểu đạt, thời khắc xuất sắc như vậy, cô tất nhiên không thể bỏ lỡ nên bay lên trước xem náo nhiệt. Nghe Diêm Tu nghiêm trang trả lời, cô cũng cười phun như mọi người.
Anh thật sự không biết khỉ con là gì hay là giả vờ không biết?
Dù thật hay giả, không thể không nói câu trả lời của anh khiến cô gái đó không quá mất mặt.
Diêm Tu nhìn thấy cô gái nhào tới, khẽ cau mày. Bỗng dưng, khóe mắt lướt qua đám người, thấy khuôn mặt tròn tròn tươi cười như hoa, đôi mắt anh chợt sáng ngời.
Anh cử động, nhào về phía Bắc Vũ Đường.
“Tránh ra, tránh ra.” Diêm Tu vội vàng hô.
Bắc Vũ Đường vừa nhìn thấy gia hỏa kia mò sang phía mình thì hoảng sợ.
Để tránh việc anh bị người ta coi là bị bệnh tâm thần, Bắc Vũ Đường cảm thấy hẳn nên lảng tránh.
Chuyện hôm nay đã khiến anh chịu nhiều đau khổ, nếu còn khiến người ta nghĩ anh bị tâm thần thì thật tội lỗi.
Bắc Vũ Đường phát huy đầy đủ ưu thế của quỷ, trực tiếp xuyên tường rời khỏi sân vận động.
Chờ đến khi Diêm Tu cố sức đi qua, đã không còn thấy cô đâu nữa.
Người đâu?!
****
Roro: Tội anh nhà quá:(( Tui thật xấu xa, tui cười không khép được miệng khi edit chương này:((