Mau Xuyên Nghịch Tập: Boss Thần Bí, Đừng Trêu Chọc Lung Tung

Chương 22: Chương 22: Hello, thiếu tướng (5)




Editor: Bạch Diệp Thảo

Trương Tuệ Tuệ là ai, thiên chi kiêu nữ, là tiểu công chúa Trương gia nâng niu từ nhỏ. Giờ chính tai nghe người yêu mình, vị hôn phu của mình, trốn mình làm bừa với người phụ nữ khác ở bên ngoài.

Ngụm ác khí này, sao có thể nuốt xuống được.

Trương Tuệ Tuệ bất chấp cái khác, ném cái ly trong tay đi, nổi giận đùng đùng xông ra ngoài, đến phòng bên cạnh. An Thanh đi cách Trương Tuệ Tuệ mấy bước, theo sát phía sau.

Trương Tuệ Tuệ không nói hai lời, trực tiếp đá cửa.

Cửa phòng bị đá văng dưới cơn thịnh nộ của Trương Tuệ Tuệ.

Trương Tuệ Tuệ nổi giận đùng đùng đi vào, liền thấy đôi nam nữ trần truồng trên giường. Người phụ nữ trên giường vừa thấy Trương Tuệ Tuệ vào, hoảng sợ thét chói tai.

Cô ta một tay kéo chăn che mình lại, kéo cả Vương Tư vào trong chăn.

Lúc này, Vương Tư vẫn luôn hôn mê không tỉnh trong chăn tỉnh dậy, theo bản năng ôm chăn.

“Vương Tư!”

Trương Tuệ Tuệ nghiến răng nghiến lợi hô.

Vương Tư vừa nghe được giọng Trương Tuệ Tuệ, chính mình còn đang động vào một thân hình ấm áp, Vương Tư chợt tỉnh táo lại.

Vương Tư bật dậy, liền thấy ngay được Trương Tuệ Tuệ vẻ mặt phẫn nộ đứng trước giường.

“Các người là ai?” Người phụ nữ trên giường nổi giận đùng đùng chất vấn.

Vương Tư nghe thấy giọng người phụ nữ phát ra từ bên cạnh mình, nghiêng đầu nhìn thoáng qua, cả người đều muốn ngất.

Nhìn tình hình trước mắt, lại kết hợp với việc lúc trước mình bị người tập kích.

Tất cả đều nói lên rõ là có người muốn hại hắn.

Trương Tuệ Tuệ chính là lợi thế để leo lên trên của hắn, hắn tuyệt đối không thể để Trương Tuệ Tuệ đi.

“Tuệ Tuệ, em nghe anh nói. Anh và cô ta không có gì….” Vương Tư vội vàng mở miệng giải thích.

Nhưng không đợi hắn nói hết lời, Trương Tuệ Tuệ đã tức giận ngắt ngang, “Không có gì? Vương Tư, anh cho rằng mắt tôi bị mù à? Anh và cô ta đều nằm trên một cái giường, còn gọi là không có gì? Chẳng lẽ chờ đến lúc các người có con rồi mới gọi là có gì hả?”

Trương Tuệ Tuệ phẫn nộ chất vấn.

Tưởng tượng đến tiếng động vừa mới nghe được, Trương Tuệ Tuệ tức đến run cả người.

Người đàn ông luôn miệng nói yêu cô này, vậy mà lại gạt cô, có phụ nữ ở bên ngoài!

“Cô là ai, dựa vào mà hô to gọi nhỏ darling nhà tôi? Loại phụ nữ hỏi ngực không ngực, hỏi mặt không mặt như cô, darling nhà tôi mới không xem trọng đâu. Darling thích người như tôi, loại không thú vị lại bệnh tiểu thư như cô thì thôi đi.” Người phụ nữ kiêu ngạo chỉ chỉ vũ khí sắc bén của mình, vẻ mặt khinh thường nhìn qua bộ ngực của Trương Tuệ Tuệ.

“Mày….” Trương Tuệ Tuệ tức đến nổi gân xanh.

Thì ra trong mắt anh ta, mình là người như vậy sao?!

Vương Tư thấy Trương Tuệ Tuệ tức giận, hận không thể bóp chết người phụ nữ bên cạnh mình, lạnh lẽo trừng cô ta một cái, “Cô câm miệng lại cho tôi.”

Người phụ nữ kia suy sụp, đáng thương nói, “Darling, anh không yêu em sao? Không phải anh nói, anh là người phụ nữ này chỉ là diễn trò, anh không yêu cô ta chút nào sao?”

“Gặp dịp thì chơi?” Trương Tuệ Tuệ giận quá, “Được, được lắm, giỏi cho một Vương Tư như anh! Tôi thật sự nhìn lầm anh!”

“Không phải như vậy. Tuệ Tuệ, em nghe anh nói, chuyện không phải như em tưởng tượng đâu, anh….”

‘Bang’ ~~ Một bàn tay vang dội dừng trên mặt Vương Tư.

Vương Tư kinh ngạc nhìn Trương Tuệ Tuệ.

Đáy mắt An Thanh có ánh sáng xẹt qua.

Trương Tuệ Tuệ nhìn tay mình, chột dạ trong lòng, nhưng nhìn người phụ nữ trên giường, chột dạ và không đành lòng đều biến mất.

“Tôi không bao giờ muốn nhìn thấy mặt anh nữa.” Trương Tuệ Tuệ ôm mặt khóc chạy đi.

An Thanh lập tức chạy theo, giờ đúng là thời điểm lay động trái tim Trương Tuệ Tuệ, anh nhất định không bỏ qua cơ hội tốt này.

Vương Tư vội vàng muốn đuổi theo, lại bị người phụ nữ trên giường giữ chặt.

Vương Tư nóng vội, một tay ném cô ta đi, cô ta lập tức ngã lên giường, thu lại nụ cười trên mặt, chỉnh trang lại đầu tóc, bắt đầu bình tĩnh mặc quần áo.

Vương Tư vội vàng xuống giường, xuống rồi mới kinh ngạc phát hiện mình đang trần truồng.

Hắn vội vàng mặc quần áo đuổi theo. Chờ hắn chật vật đuổi ra ngoài, đã không còn thấy bóng dáng của Trương Tuệ Tuệ.

Đáng chết! Vương Tư tức giận đá thùng rác bên cạnh.

Một ông lão đi đến, không vui nhìn Vương Tư, giáo huấn, “Tiểu tử, cậu có chuyện gì? Thùng rác đặt ở đây chắn đường cậu chắc?”

Ánh mắt hung ác của Vương Tư nhìn về phía ông, ông lão bị hung quang trong mắt dọa sợ, không tự giác lùi lại mấy bước.

Vương Tư xoay người, đi vào khách sạn.

Chờ đến khi hắn trở lại phòng, người đã sớm đi.

Đáng chết, biết trước nên sớm bắt người phụ nữ kia lại, tra ra người đằng sau hãm hại hắn, giờ thì phí rồi!

Vương Tư hiện tại tức muốn giết người, rốt cuộc là ai muốn hãm hại hắn!

Đột nhiên, Vương Tư nghĩ đến một người.

Vương Tư nhớ tới người vừa tiến vào cùng Trương Tuệ Tuệ, là một người đàn ông. Hắn cẩn thận nhớ lại diện mạo của người đàn ông đó, nửa ngày cũng không có ấn tượng gì.

Vừa rồi đặt toàn bộ lực chú ý trên người Trương Tuệ Tuệ, căn bản không để ý những người khác.

Vương Tư tức giận đấm một đấm xuống giường.

Chờ đến khi Vương Tư xuống lầu, cô bé ở quầy tiếp tân khách sạn vội vàng gọi hắn lại.

“Vị khách ở phòng 202, anh từ từ đã.”

Vương Tư căn bản không ý thức được cô bé gọi mình, đi thẳng về phía cửa. Cô bé vội chạy tới giữ chặt Vương Tư.

Vương Tư nhíu mày, trầm giọng hỏi, “Có việc gì sao?”

Cô bé trợn trắng mắt, rất vô ngữ nói, “Tôi nói anh này, người anh em, anh ở phòng khách sạn chúng tôi, tiền thuê có phải nên trả hay không? Xem cách ăn mặc của anh cũng không giống người thiếu chút tiền này.”

Vương Tư khó thở!

Hắn bị người khác hãm hại, giờ còn phải trả tiền. Dưới trời đất này chắc không còn chuyện gì nghẹn khuất hơn được nữa.

Vương Tư hận chết người sau lưng, nhưng tình huống trước mắt không bỏ qua cho hắn.

“Trả tiền cũng được, trả lời một vấn đề của tôi được không?”

Bản thân không tiếng động bị đưa đến đây, cô bé tiếp tân này tất nhiên sẽ biết, có khi còn biết đó là ai.

“Chuyện gì?” Cô bé hỏi.

“Cô có thấy người đưa tôi đến căn phòng đó là ai không?” Vương Tư hỏi.

Cô bé tiếp tân kinh ngạc nhìn hắn, ánh mắt như muốn nói ‘anh không sao chứ’, làm Vương Tư nhíu mày.

“Vị tiên sinh này, chính anh đi tới đây, còn ôm một người phụ nữ đi cùng.” Tiểu cô nương trả lời đúng sự thật.

“Tự tôi tới?Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!” Vương Tư gần như là rống lên.

Rõ ràng hắn bị người đánh ngất, bị bọn họ đưa đến đây, sao có thể là chính mình đến đây được, bọn họ chắc chắn đã dùng cách nào đó lừa gạt mọi người.

Nghĩ như vậy, Vương Tư kinh hãi. Xem ra người đối phó hắn không đơn giản.

Cô bé tiếp tân bĩu môi, ánh mắt nhìn hắn như nhìn kẻ điên.

Vương Tư nhìn thoáng qua, thu hồi vẻ kinh ngạc trên mặt, hỏi, “Tiền thuê phòng là bao nhiêu?”

“Không đắt, mười lăm đồng một ngày.”

“Cái gì? Mười lăm đồng?” Vương Tư trừng mắt, cái khách sạn rách tung toé này, thuê một phòng còn dám mở miệng đòi mười lăm đồng?

Cô bé trừng mắt, hai tay chống nạnh, “Các người thuê phòng có giường lớn, lại có phòng vệ sinh riêng, còn có TV đen trắng, đó chính là phòng tốt nhất tiệm nhà chúng tôi. Mười lăm đồng tiền đã rất tiện nghi rồi, anh thử đi hỏi xung quanh đi, phòng này ở chỗ chúng tôi là tiện nghi nhất!”

Vương Tư xua tay, không so đo. Mười lăm đồng tiền thì mười lăm đồng tiền vậy.

Vương Tư sờ túi bên trái đựng tiền, lại lập tức sờ bên phải, lấy ra được túi tiền. Nhưng khi mở ra, tiền bên trong đã không cánh mà bay.

Đáng chết! Nhất định là bọn họ cầm đi!

Vương Tư lại bắt đầu tìm tiền lẻ trong các túi quần áo khác, lại không tìm được gì.

Cô bé thấy hắn như vậy, hiểu ra là hắn không có tiền, nhìn Vương Tư cũng cảnh giác hơn, dịch dịch người che cửa lại, phòng ngừa trường hợp hắn chạy trốn.

Vương Tư tìm toàn bộ trên dưới một lần, một đồng cũng không tìm thấy, đồ vật đáng giá cũng không luôn.

Vương Tư ngẩng đầu, thấy cô bé đề phòng nhìn hắn như nhìn cướp, rất xấu hổ.

“Cô bé, tôi không mang tiền, ngày mai tôi mang tiền đến.” Vương Tư nói.

Cô bé trừng mắt nhìn hắn một cái, ánh mắt ‘ngu ngốc’ nhìn hắn, “Anh nghĩ tôi là trẻ con ba tuổi à? Hôm nay thả anh đi rồi, tiền cũng sẽ bay theo. Hôm nay dù thế nào anh cũng phải giao tiền ra.”

Vương Tư nói mãi không được, cũng bực.

Hắn còn vội chạy về giải thích với Trương Tuệ Tuệ, không có nhiều thời gian để lãng phí ở đây.

Vương Tư trầm mặt nói: “Nhóc cũng thấy rồi, trên người tôi hiện tại không có tiền. Nhóc để tôi đi, tôi về lấy tiền xong đưa cho nhóc.”

Cô gái nhỏ không dễ lừa như vậy, “Ai biết anh có phải kẻ lừa đảo hay không. Hôm nay anh cần phải trả tiền thuê nhà cho tôi, tôi mới để anh đi.”

Vương Tư nguy hiểm nheo mắt, anh mắt bất thiện, cô gái nhỏ bị ánh mắt hung hãn của hắn nhìn, lông gà lông vịt dựng hết lên, nhưng vì mười lăm đồng tiền là một khoản tiền lớn, cô không thể nhượng bộ.

“Sao vậy, anh nợ tiền thuê phòng, còn muốn đánh người nữa sao?” Nói xong, cô gái nhỏ sợ hắn động thủ thật, lập tức hô về phía ngoài cửa, “Có ai không? Có người thuê phòng không trả tiền, muốn ăn cơm bá vương!”

Cô gái dù nhỏ, nhưng giọng lại không nhỏ chút nào.

Một câu này nói xong, toàn bộ người xung quanh đều tụ lại.

“Phương Phương, có chuyện gì vậy?” Đại nương cách vách hỏi.

Tiểu cô nương nói liên tục một hồi, nhấn mạnh hai điểm, thứ nhất là người đàn ông này mang theo phụ nữ không đứng đắn tới thuê phòng, thứ hai là dùng phòng xong không trả tiền.

Lần này những người tiến đến đều dùng vẻ mặt khinh thường nhìn Vương Tư.

Vương Tư giận điên, nhìn tiểu cô nương trước mắt, ý muốn giết người cũng xuất hiện luôn rồi.

Ánh mắt âm lãnh của Vương Tư nhìn chằm chằm tiểu cô nương, vừa bước chân, lại nghe thấy cô bé kêu to, “Anh muốn làm gì! Anh còn muốn đánh người!”

Người xung quanh lập tức dùng ánh mắt bất thiện nhìn Vương Tư.

Một kiểu coi Vương Tư thành kẻ tội ác tày trời.

Đối mặt với nhiều người như vậy, dù Vương Tư có bản lĩnh đánh bại tất cả, hắn cũng không dám làm. Hắn là một người lính, còn là một Liên trưởng.

Nếu chuyện này bị bộ đội biết, hắn cũng không thể làm lính nữa. Người trong nhà Trương Tuệ Tuệ chỉ sợ càng khó chấp nhận hắn.

Dù trong lòng đang là lửa giận ngập trời, Vương Tư cũng không dám manh động, ôn tồn nói: “Mọi chuyện cũng không phải như vậy, tôi là…..”

Hắn nói được một nửa, thì thấy tiểu cô nương dùng vẻ mặt khinh thường nhìn mình, hoàn toàn biểu hiện, ‘tôi xem anh diễn trò gì’.

Vương Tư tức khắc không nói thêm được gì, chỉ có thể căng da đầu thừa nhận, “Các cô dì chú bác, tôi ra ngoài quên mang tiền. Tôi về nhà lấy tiền, sau đó sẽ trả tiền thuê nhà.”

Có đại nương lập tức ngăn lại, “Ai ai, tiểu tử, cậu cho rằng chúng tôi đều là kẻ ngốc à? Cậu đi cậu chạy rồi, chúng tôi biết đi đâu tìm cậu?”

Vương Tư rất bất đắc dĩ, “Vậy các người muốn làm gì?”

Không chịu cho hắn về, không lấy tiền, không trả được, đây là một cái chết tuần hoàn đấy.

Một đại nương nói: “Gọi cảnh sát tới xử lý.”

Đề nghị này lập tức được mọi người tán thành.

“Đúng, đúng, đúng, gọi cảnh sát tới xử lý.”

Mặt Vương Tư đen sì.

Vì mười lăm đồng tiền mà vào cục cảnh sát, thực sự là….

Những người này không hỏi ý kiến của Vương Tư, rất nhanh chóng tới cục cảnh sát báo án.

Những người còn lại trông coi Vương Tư, nửa giờ sau, Vương Tư và tiểu cô nương trong khách sạn cùng xuất hiện trong cục cảnh sát.

Sau khi nắm bắt được chuyện xảy ra, đồng chí cảnh sát dùng vẻ mặt khinh thường nhìn Vương Tư, lãnh đạm hỏi hắn: “Vị đồng chí này, anh có giấy chứng nhận thân phận không?”

Vương Tư muốn nói không có, lại nghe được tiểu cô nương kêu la, “Anh ta có, trong ví của anh ta!”

Vương Tư đen mặt.

“Lấy ra.”

Vương Tư không tình nguyện lấy ví ra, đồng chí cảnh sát mở ví ra, thì thấy được chứng nhận sĩ quan bên trong. Đồng chí cảnh sát kinh ngạc nhìn hắn.

“À, không nhìn ra anh còn là một quân nhân.”

Tiểu cô nương thò qua nhìn giấy chứng nhận sĩ quan, lập tức kêu la, “Người như vậy mà là quân nhân?” Giọng điệu ghét bỏ kia làm Vương Tư rất bực mình.

Đồng chí cảnh sát nói với Vương Tư, “Anh có thể gọi điện thoại bảo bạn anh mang tiền đến trả cho cô bé này. Chuyện này coi như kết thúc. Cô gái nhỏ, cháu thấy vậy có được không?”

Tiểu cô nương cười nói: “Không thành vấn đề. Cháu chỉ đòi tiền, anh ta đưa tiền, tất nhiên là không còn việc gì.”

Vương Tư không muốn gọi điện thoại, không muốn người trong bộ đội biết việc này, muốn tìm anh em tốt của mình, như vậy có thể giữ bí mật. Nhưng ông trời lại muốn đối nghịch hắn, tìm ba người, ba người đều không nghe điện.

Cuối cùng, Vương Tư phải gọi cho Chỉ đạo viên.

Chỉ đạo viên mang theo mười lăm đồng tiền vội chạy tới cục cảnh sát, giao cho tiểu cô nương. Tiểu cô nương mỹ mãn cầm tiền, rồi cười tủm tỉm nói với Vương Tư: “Vị đại ca này, lần sau dẫn phụ nữ đến, nhớ phải mang đủ tiền.”

Một câu như thật như giả, làm gân xanh trên trán Vương Tư nhảy nhót điên cuồng, nếu không phải nhìn vẻ mặt ngốc khờ của cô bé kia, hắn còn tưởng là nó cố ý.

Chỉ đạo viên vốn không biết tình hình cụ thể, chỉ nghĩ là Vương Tư quên mang tiền, bị người bắt vào cục cảnh sát, giờ nghe tiểu cô nương nói vậy, xem ra còn ẩn tình khác.

Chỉ đạo viên nhìn sắc mặt âm trầm của Vương Tư, đã hiểu rõ.

Hoá ra Vương Liên trưởng ra ngoài ‘ăn’!

Đây là chuyện không được làm, phải bị ghi tội xử phạt!

Chỉ đạo viên nghĩ đến chuyện này, sao Vương Tư có thể không nghĩ tới, sau khi tiểu cô nương đi rồi, Vương Tư vội vàng giải thích: “Tôi và một người bạn uống say, không đưa về được, chỉ có thể đưa tới khách sạn, không ngờ họ lại hiểu lầm. Chuyện này dù sao cũng là tôi không đúng, trong ví mình không có tiền cũng không biết.”

Chu Minh Sơn nghe vậy, không nói gì.

Vương Tư thấy hắn chỉ mỉm cười, không khỏi hỏi thêm một câu, “Minh Sơn, anh sẽ không hiểu lầm như họ đấy chứ?”

Nói đến nước này, Chu Minh Sơn cũng không dám nói gì, chỉ có thể cười ha hả: “Đương nhiên. Phẩm tính của anh như thế nào thì tôi cũng biết mà.”

Vương Tư cảm kích nhìn hắn, trong lòng lại ảo não. Phải nghĩ cách bịt kín miệng Chu Minh Sơn, bằng không chờ đến lúc chuyện này thọc ra ngoài, hắn sẽ xong đời.

Chu Minh Sơn nhìn Vương Tư ngoài cười nhưng trong không cười, chửi thầm trong lòng.

Chiêu thức này của hắn, lạy ông tôi ở bụi này, không cần rõ ràng như thế chứ?

Xem ra Vương Tư thực sự có vấn đề.

Hắn còn nhớ rõ, Vương Tư đang là đối tượng của khuê nữ nhà Đoàn trưởng. Giờ còn chưa cưới cô nương nhà người ta vào nhà, đã ở bên ngoài làm loạn, phẩm tính này, phải kiểm tra.

Chu Minh Sơn đã quyết định chủ ý, phải nhắc nhở Đoàn trưởng một tiếng, để ông ấy chú ý Vương Tư nhiều hơn. Đoàn trưởng đối xử với hắn không tệ, không thể nhìn con gái ông ấy nhảy vào hố lửa được.

Vương Tư cùng Chu Minh Sơn mỗi người một suy nghĩ rời khỏi cục cảnh sát về quân bộ.

Vương Tư rất sợ Chu Minh Sơn nói chuyện của mình ra ngoài, luôn lôi kéo Chu Minh Sơn nói chuyện, đến tận khi tắt đèn đi ngủ mới bằng lòng buông tha. Như vậy, càng có vẻ Vương Tư đang chột dạ, cũng càng làm Chu Minh Sơn khẳng định Vương Tư có vấn đề rất lớn.

Chu Minh Sơn là Chỉ đạo viên, biết rõ không thể oan uổng bất cứ một ai.

Hiện tại mới chỉ là hoài nghi của hắn, không có chứng cứ chính xác. Chu Minh Sơn quyết định điều tra trước, xem có thật sự có vấn đề hay không.

Chu Minh Sơn nghĩ như vậy, mà Vương Tư cũng tính toán.

Vương Tư và Chu Minh Sơn quan hệ ở chung nhiều năm, Vương Tư rất rõ ràng tính cách của Chu Minh Sơn, cương trược công chính, không bao giờ bao che cho bất cứ ai.

Đồng thời, Vương Tư lại biết rõ phong cách làm việc của Chu Minh Sơn, trước khi có được chứng cứ xác thực, hắn sẽ không động. Điều này cũng cho Vương Tư thời gian thở dốc.

Hắn cần thiết phải giải quyết việc kia trước khi Chu Minh Sơn động tới.

Hôm sau, Vương Tư xin nghỉ rời quân bộ, đến khách sạn kia, người trông ở quầy tiếp tân đã không còn là tiểu cô nương kia.

“Cô bé làm việc ở đây hôm qua đâu?” Vương Tư hỏi.

Lần này người trông là một phụ nữ trung niên, “À, cô bé cậu hỏi làm một ngày thì nghỉ. Hôm qua đã từ chức. Người trẻ tuổi thật là chẳng đáng tin cậy chút nào. Nói không làm thì không làm luôn.”

“Nó đi rồi?”

Lão bản nương thấy tiểu tử này kinh ngạc như vậy, nghi hoặc nhìn hắn, “Sao vậy? Cậu tìm nó có chuyện gì sao?”

Vương Tư rất nghẹn khuất.

Hắn vốn định thu mua cô bé kia, chờ đến lúc Chu Minh Sơn đến đây điều tra, có thể giấu diếm được. Hiện giờ, nó đi rồi, Chu Minh Sơn không tìm được nó, có thể hỏi hàng xóm xung quanh. Ngày đó có nhiều người như vậy, hắn không thể thu mua hết được. Mà chuyện này, chứng nhân có lợi nhất là người phục vụ, giờ nó biến mất rồi, hắn muốn chứng minh trong sạch rất khó khăn.

“Bà biết địa chỉ của nó không?” Vương Tư gấp gáp hỏi.

Lão bản nương lắc đầu, “Không rõ ràng. Nó là người nơi khác tới, tình huống cụ thể tôi cũng không rõ ràng. Tiểu tử, cậu tìm nó có chuyện gì à?”

Mặt Vương Tư âm trầm, không để ý đến lão bản nương, trực tiếp xoay người ra ngoài.

Đáng chết! Bọn họ nhất định đã lập kế hoạch tốt, ngay cả nhân viên khách sạn cũng là người sau lưng an bài tốt. Mình vào cục cảnh sát, có phải cũng trong kế hoạch của người đó?

Nghĩ vậy, khí lạnh chạy khắp người Vương Tư.

Rốt cuộc là ai, lại mất công thiết kế để hãm hại hắn như vậy?!

Vương Tư nghĩ đến rất nhiều người, còn đặc biệt suy nghĩ đến những người hắn có khả năng đắc tội trong quân bộ.

Đương nhiên, hắn cũng không quên người đàn ông hôm qua đi cùng Trương Tuệ Tuệ cũng nằm trong diện khả nghi.

Nghĩ đến Trương Tuệ Tuệ, Vương Tư xoay người vào cửa hàng bán hoa, cố ý mua hoa hồng mà Trương Tuệ Tuệ thích, lại mua chocolate cô ấy thích ăn.

Vương Tư mang theo hai đồ này tới Trương gia, người mở cửa cho hắn là bà Trương.

“À, Tiểu Tư tới.”

Bà Trương vốn không quá vừa lòng với Vương Tư, phản đối con gái kết giao với hắn, nhưng sau đó lại thấy hắn là người không tệ.

Dần dần cũng đồng ý, chủ yếu là vì Vương Tư đối xử tốt với con gái, sẽ đau con gái của mình. Chuyện duy nhất bà không vừa lòng, đó là gia cảnh của hắn quá kém.

Ở cùng con gái mình, hoàn toàn không xứng đôi. Nhưng con gái bà thích, người làm cha mẹ như họ chỉ có thể cố mà đồng ý cho hai người lui tới.

“Dì ạ, Tuệ Tuệ đâu rồi?” Vương Tư mỉm cười hỏi.

“Tuệ Tuệ đi ra ngoài. Nó không ở cùng cháu?” Bà Trương kinh ngạc hỏi.

Vương Tư mỉm cười, che dấu xấu hổ, “Hôm nay cháu xin nghỉ, muốn cho em ấy một kinh hỉ, không ngờ….”

Bà Trương thấy hắn nói vậy, cũng chỉ cảm thấy hắn có tâm, nụ cười trên mặt thân cận thêm vài phần, “Nó giờ chắc đang tìm chị họ chơi. Cháu đến hiệu sách hẳn sẽ gặp được nó.”

“Cảm ơn dì, ngày khác cháu lại tới thăm dì.”

Bà Trương cười xua tay, “Đi thôi đi thôi.”

Vương Tư đến hiệu sách, lại vẫn không tìm được Trương Tuệ Tuệ. Vương Tư đi tìm mấy nơi Trương Tuệ Tuệ ngày thường thích đi, đều không tìm được người.

Mà lúc này, Trương Tuệ Tuệ đang ở cùng An Thanh. Từ hôm qua, An Thanh vẫn luôn an ủi Trương Tuệ Tuệ, Trương Tuệ Tuệ cũng coi anh ta thành đối tượng tố khổ tốt nhất.

Chuyện lần này làm Trương Tuệ Tuệ rất thất vọng về Vương Tư. Từ hôm qua tới giờ, hắn cũng không đuổi theo mình. Mãi đến giờ cũng không nhìn thấy bóng dáng hắn, vốn dĩ cô còn định cho hắn cơ hội giải thích, nhưng giờ giận dữ làm cô không muốn nghe, càng không muốn nhìn thấy hắn.

“Không tức giận nào. Em xứng đáng có được tốt hơn.” Tay An Thanh chậm rãi đặt lên vai cô, Trương Tuệ Tuệ không để ý, động tác của An Thanh càng lớn mật hơn.

An Thanh hiểu, cô đang dần mở rộng cửa lòng với anh. Không bao lâu nữa, anh hoàn toàn có thể cướp được cô từ tay Vương Tư.

Vương Tư tìm nửa ngày cũng không thấy Trương Tuệ Tuệ, lại không dám vào Trương gia, chỉ có thể đứng cách cửa nhà Trương gia không xa, chờ lại chờ, chờ đến tối, cuối cùng cũng thấy Trương Tuệ Tuệ.

Vương Tư vui sướng chuẩn bị tiến lên, lại thấy một người đàn ông vội chạy tới, cởi áo khoác trên người mình khoác lên người Trương Tuệ Tuệ.

Trương Tuệ Tuệ thẹn thùng, hai người thân mật cúi đầu nói gì đó/

Một màn này giống như tát mạnh lên mặt Vương Tư.

Đáng chết, đồ phụ nữ lả lơi ong bướm Trương Tuệ Tuệ, vậy mà lại nhào vào trong ngực người đàn ông khác!

Trong lòng Vương Tư bùng lên ngọn lửa giận dữ, không chỉ đối với người đàn ông kia, mà còn đối với Trương Tuệ Tuệ không trung thành với hắn. Vương Tư là một người đàn ông có chủ nghĩa nam nhân từ trong xương, chỉ là ở cạnh Trương Tuệ Tuệ, hắn giấu rất tốt.

Lửa giận kích động cháy trong lòng hắn, lại không thể phát hoả với Trương Tuệ Tuệ, chỉ có thể trút toàn bộ lên người đàn ông không biết xấu hổ kia.

“Trời có chút lạnh, đừng để bị cảm.” An Thanh thâm tình chân thành nói.

Trương Tuệ Tuệ cảm nhận ấm áp trên người, trong lòng cũng ấm áp. Dưới ánh đèn mờ nhạt, khuôn mặt tuấn tú của An Thanh lộ ra, làm trái tim cô đột nhiên đập nhanh hơn, ánh mắt nhìn hắn cũng dần thay đổi.

Khi hai người thâm tình nhìn nhau, đột nhiên, một bóng đen lao tới, lấy tốc độ sét đánh đấm thẳng vào mặt An Thanh.

An Thanh lùi lại mấy bước, Vương Tư tiếp tục đổi theo đánh, An Thanh cũng nắm tay bắt đầu đánh trả.

Chuyện này xảy ra quá bất ngờ, làm Trương Tuệ Tuệ kinh sợ.

Trương Tuệ Tuệ rất nhanh đã nhận ra người đến là ai, chờ cô hoàn hồn, hai người đã lao vào đánh nhau.

Trương Tuệ Tuệ tiến lên ngăn trở, muốn tách hai người ra.

“Đừng đánh nữa, đừng đánh.”

Trương Tuệ Tuệ nhìn hai người đánh nhau, rõ ràng An Thanh không địch lại Vương Tư, luôn bị Vương Tư đè đánh. Trương Tuệ Tuệ thấy khóe môi An Thanh chảy máu, bất chấp có thể bị ngộ thương hay không, trực tiếp xông lên giữa, che trước mặt An Thanh.

Nắm tay Vương Tư dừng giữa không trung, kinh ngạc nhìn cô.

“Anh nháo đủ chưa?” Trương Tuệ Tuệ căm tức nhìn Vương Tư.

Đáy mắt tràn đầy lửa giận của Vương Tư lộ ra hận ý, hận ý không thể bóp chết người.

Trương Tuệ Tuệ bất chấp sắc mặt Vương Tư khó coi cỡ nào, vội xoay đầu nhìn An Thanh, thấy mặt An Thanh sưng đỏ, khóe môi tràn máu, cả người thê thảm.

Vương Tư thì trái lại, hoàn hảo, hoàn toàn không bị thương đến.

Hai bên so, Trương Tuệ Tuệ tự nhiên nghiêng về phía An Thanh, Vương Tư lại tự nhiên đánh người, làm Trương Tuệ Tuệ càng bất mãn với Vương Tư.

Trương Tuệ Tuệ xem xét thương thế của An Thanh xong, bất mãn với Vương Tư đã đạt đến đỉnh điểm, “Vương Tư, anh phát điên cái gì!”

Vương Tư nhìn đôi mắt tức giận của Trương Tuệ Tuệ, không chỉ cảm thấy nghẹn khuất, mà còn hận. “Tuệ Tuệ, em nghe anh nói, anh quá để ý em, nên mới động thủ.” Vương Tư nhẫn nhịn lửa giận trong lòng, ép dạ cầu toàn giải thích.

Trương Tuệ Tuệ tức giận nói: “Không cần chuyện gì cũng nói là vì tôi. Anh vì tôi động thủ đánh người, có cảm thấy buồn cười không?”

Trương Tuệ Tuệ nâng An Thanh dậy, lo lắng hỏi: “Có đau lắm không? Chúng ta đi bệnh viện.”

An Thanh lộ ra nụ cười an ủi, “Không sao. Nếu anh ta đã tới, hai người cũng nên nói chuyện rõ ràng. Anh không quấy rầy nữa.”

Trương Tuệ Tuệ thấy anh ta tri kỷ như vậy, bị Vương Tư đối xử như vậy cũng không giận, lại còn suy nghĩ cho bọn họ. So với Vương Tư, chênh lệch của hai người càng rõ ràng.

Trương Tuệ Tuệ càng nhìn Vương Tư càng không hài lòng, đối với An Thanh là đau lòng và áy náy, hảo cảm vừa xuất hiện càng sâu, từng bước thay đổi.

“Không được, vết thương trên mặt anh cần đi khám bác sĩ.”

An Thanh cười nói: “Không sao đâu, vết thương nhỏ này không quan trọng. Hai người nói chuyện đi, anh đi trước.”

Trương Tuệ Tuệ còn muốn nói gì đó, lại không ngăn được An Thanh. Trương Tuệ Tuệ nhìn An Thanh khập khiễng rời đi, cô muốn đuổi theo, lại bị Vương Tư ngăn cản.

Sau khi An Thanh đi rồi, trực tiếp đến một quán trà, ở một góc quán trà đã có hai người chờ sẵn.

Trương Huy nhìn thấy vết thương trên mặt An Thanh, vội vàng hỏi: “Có chuyện gì xảy ra vậy?”

Bắc Vũ Đường rót một ly trà cho An Thanh, An Thanh nhận, nói một tiếng, “Cảm ơn.”

“Vết thương trên mặt anh là Vương Tư đánh đúng không?”

Tuy là hỏi, nhưng giọng của Bắc Vũ Đường lại rất chắc chắn.

An Thanh gật đầu, “Chị Bắc đoán không sai. Quả như chị lường trước, Vương Tư không kiềm chế được ra tay đánh em. Chỉ là…”

“Muốn hỏi gì thì hỏi đi.” Bắc Vũ Đường nhấp một ngụm trà, nhìn về phía An Thanh.

“Chị bảo em và Vương Tư phát sinh xung đột thì nhường hắn. Hành động này em hiểu, chị muốn cho Trương Tuệ Tuệ hướng về phía chúng ta. Nhưng mà, vì sao không nhân cơ hội này cướp được Trương Tuệ Tuệ luôn, vì sao còn phải để Trương Tuệ Tuệ và Vương Tư ở chung một chỗ. Nếu Vương Tư dùng hoa ngôn xảo ngữ lừa gạt được Trương Tuệ Tuệ, em bị đánh một trận như vậy, chẳng phải vô nghĩa à?”

Trương Huy nghe cũng thấy có lý, không hiểu thâm ý khi Bắc Vũ Đường an bài như vậy.

Bắc Vũ Đường đặt chén trà trong tau xuống, không nhanh không chậm nói: “Vương Tư luôn có thể có cơ hội ở chung với Trương Tuệ Tuệ, lời ngon tiếng ngọt của hắn, chúng ta không cản được. Nhưng hiện tại có trận đánh này, cậu cảm thấy hai bên khác nhau ở đâu?”

Trương Huy và An Thanh đều không phải người vụng về, nói một điểm đã hiểu.

Bắc Vũ Đường nhìn An Thanh, có thể tìm được anh ta, chỉ là vì ngoài ý muốn. Khi Trương Huy điều tra Vương Tư, phát hiện An Thanh.

Anh trai An Thanh từng là chiến hữu của Vương Tư, nhưng không biết xảy ra chuyện gì, anh của An Thanh chết.

Còn vì sao An Thanh hoài nghi lên người Vương Tư, không thể hiểu hết. Tóm lại hai bên có mục tiêu chung, tự nhiên ăn nhịp với nhau.

“Tiếp theo chúng ta nên làm gì?” An Thanh hỏi.

Bắc Vũ Đường nâng cằm, nhìn chén trà trước mặt, “An Thanh, cậu trước rời đi hai ngày, không cần tiếp xúc với Trương Tuệ Tuệ, mỗi ngày gửi bưu thiếp cho cô ta.”

“Được.” An Thanh còn chưa hiểu dụng ý của Bắc Vũ Đường, nhưng trong khoảng thời gian này, cũng biết được sự lợi hại của Bắc Vũ Đường, tâm trí của cô, họ tuyệt đối không thể so sánh. Có dũng có mưu, là một người rất lợi hại.

Tên hỗn đản Vương Tư, sớm muộn gì cũng sẽ gặp báo ứng.

“Trương Huy, việc tiếp theo anh phải làm khá quan trọng, thời gian tới anh phải theo dõi nhất cử nhất động của Vương Tư.”

Trương Huy thấy cô trịnh trọng như vậy cũng thấy lạ, đang định hỏi lại, thì nghe thấy Bắc Vũ Đường dặn An Thanh, “Thời gian này cậu phải trốn thật kỹ, đừng để hắn biết cậu ở đâu.”

Trương Huy và An Thanh mờ mịt nhìn nhau.

“Vì sao?” An Thanh hỏi.

“Nếu tôi đoán không sai, Vương Tư sắp ra tay với cậu.” Bắc Vũ Đường nói rõ tình hình.

Theo tính cách của Vương Tư, sau khi biết Trương Tuệ Tuệ có hảo cảm với An Thanh, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Cứ dựa theo kết quả của nguyên chủ Bắc Vũ Đường thì biết.

Phàm là trở ngại hắn cưới Trương Tuệ Tuệ, hắn sẽ xử lý hết.

An Thanh xuất hiện đã uy hiếp đến lợi ích của Vương Tư, hắn tàn nhẫn độc ác, không từ thủ đoạn như vậy, sao có thể để An Thanh tồn tại.

“Cậu nhất định phải đặc biệt cẩn thận.” Bắc Vũ Đường không yên tâm dặn dò lại.

An Thanh cười lạnh, “Hắn cứ việc tới, em không sợ hắn.”

“Cậu nghĩ hắn sẽ tự mình động thủ? Cậu nghĩ hắn sẽ đơn thương độc mã đến?” Bắc Vũ Đường liên tục hỏi ra hai vấn đề, hỏi đến An Thanh á khẩu không trả lời được.

“Đừng bao giờ xem thường hắn, bản lĩnh và thủ đoạn của hắn không đơn giản đâu.”

An Thanh đáp: “Em hiểu rồi.”

“Tạm thời tốt nhất cậu nên rời khỏi thị trấn Kim Lăng, đến vùng bên cạnh chờ tin tức của tôi đi.” Bắc Vũ Đường phân phó.

“Được.”

Bắc Vũ Đường lấy ra một trăm đồng tiền, “Tiền này cậu cầm đi, không có tiền cậu cũng không ra ngoài được. Đừng từ chối, đây là vì mục tiêu chung của chúng ta.”

An Thanh nghe vậy, không chống đẩy nữa, nhận tiền.

Bắc Vũ Đường tách khỏi hai người, về căn phòng nhỏ ở tiệm cơm Hưng Hân. Nằm trên giường, cô nhớ lại từng bước của kế hoạch.

Trước mắt, mọi chuyện vẫn trong tầm kiểm soát của họ, chỉ cần Vương Tư tự đi tìm đường chết là được.

Bắc Vũ Đường nhắm mắt lại, trước khi ngủ lại nhớ đến một khuôn mặt lạnh lùng.

Từ ngày đó anh đi, đã được khoảng hai tháng chưa xuất hiện.

Có lẽ anh sẽ không đến nữa!

Hôm sau, Bắc Vũ Đường rửa mặt chải đầu xuống dưới lầu, Quách Dương và chú Vương đã sớm ở đó. Chú Vương đang nói với lão bản nương điều gì đó, cô xuống vừa lúc nghe được một câu: “Gần đây tiệm nhiều khách, phòng bếp làm việc có hơi quá sức, nên thuê thêm một người giúp đỡ nữa.”

Lão bản nương cũng chú ý tới điều này, gần đây, tốc độ đưa đồ ăn lên bàn có chút chậm, không ít khách đã phản ánh về vấn đề này.

“Để tôi thuê thêm người đi.” Lão bản nương sớm đã có quyết định này.

“Em có thể vào bếp hỗ trợ.” Bắc Vũ Đường đột nhiên nói một câu.

Bắc Vũ Đường nhớ đến Tiểu Tử Mặc, nhớ đến bản thân ở thế giới thực. Cô không biết nấu cơm, cũng không thể để Tiểu Tử Mặc nấu mãi. Cô sớm đã có ý định này, chỉ là không tìm được cơ hội.

“Em đi phòng bếp, bên ngoài lại không lo được hết.”

“Chị Chu, chị thuê thêm một người phục vụ là được.” Bắc Vũ Đường nhắc nhở.

Lão bản nương vỗ trán, “Thật là, cong cong vòng vòng. Vũ Đường, công việc ở phòng bếp không thoải mái đâu, em chắc chắn muốn đi à?”

Bắc Vũ Đường khẳng định gật đầu, chợt cười nói với chú Vương, “Chú Vương, thật ra cháu còn muốn bái chú là thầy đấy.”

Chú Vương nghe vậy, tâm tình rất tốt, cười ha ha, “Được chứ, chỉ cần cháu chịu khổ, chịu học, chú nhất định sẽ dạy.”

Bắc Vũ Đường lập tức quỳ xuống, chắp tay bái lễ, “Sư phụ tại thượng, xin nhận của đồ nhi một lạy.”

Chú Vương sửng sốt, ban nãy ông nói đùa, không ngờ cô lại thật sự làm như vậy, còn rất trịnh trọng.

Lão bản nương thấy thế, trêu ghẹo nhắc nhở, “Chú Vương, nhanh thu đồ đệ đi chứ.”

Chú Vương hồi thần, cười ha ha, “Đứng lên, đứng lên đi. Đồ đệ này, chú nhận.”

Bắc Vũ Đường chính thức chuyển ra sau bếp hỗ trợ.

Chú Vương để cô học từ thái rau trước, đừng nhìn thái rau đơn giản, nhưng thật ra là khảo nghiệm đầu tiên cho người đầu bếp. Bắc Vũ Đường vừa mới thái, miếng dày miếng mỏng, thảm không nỡ nhìn.

Lâu ngày, tốc độ thái rau và độ dày của rau đều tốt hơn rất nhiều.

Quách Dương và chú Vương cũng rất chiếu cố Bắc Vũ Đường, lúc ở bên hỗ trợ, Bắc Vũ Đường sẽ nhìn xem chú Vương nấu thế nào, chú Vương thấy cô dụng tâm như vậy, vừa nấu vừa giảng giải, độ lửa của từng món, và thời điểm thêm gia vị vào món ăn.

Ngày này, Bắc Vũ Đường đang nấu đồ ăn, lão bản nương vội vàng chạy vào phòng bếp, không nói hai lời kéo Bắc Vũ Đường ra ngoài.

“Chị Chu, làm sao vậy?”

Chú Vương và Quách Dương bị bộ dạng sốt ruột của lão bản nương dọa sợ, nghi hoặc nhìn chị.

“Chị Chu, có phải xảy ra chuyện gì rồi không?” Quách Dương hỏi.

Lão bản nương gật đầu thật mạnh.

Chú Vương buông muỗng trong tay xuống, nghiêm túc hỏi, “Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Ai nha, không liên quan gì đến hai người đâu, tôi tìm Vũ Đường mà.” Chị Chu trực tiếp kéo Bắc Vũ Đường ra ngoài, không để ý đến hai thầy trò Quách Dương.

Bắc Vũ Đường bị lão bản nương kéo ra khỏi phòng bếp, vừa liếc mắt đã thấy người nào đó ba tháng không gặp đang đứng trong sảnh lớn.

Lão bản nương ái muội nhìn Bắc Vũ Đường, lại nhìn qua Tiếu Nghiêm.

“Vũ Đường, em đi tiếp đón đi.” Nói xong, lão bản nương về sau quầy, nhìn trộm hai người.

Bắc Vũ Đường vô ngữ liếc chị một cái.

Lão bản nương ơi là lão bản nương, chị đừng làm chưởng quầy nữa, đi làm Hồng Nương luôn đi.

Bắc Vũ Đường đi lên trước, “Vẫn là một người sao?”

Tiếu Nghiêm gật gật đầu.

Bắc Vũ Đường dẫn anh tới vị trí cũ, đặt thực đơn xuống trước mặt anh.

“Có đồ ăn gì mới không?”

“Có. Trong tiệm vừa đẩy thêm món cá quế chiên xù và tố tam tiên.”

“Hai món này mỗi món một phần, cô chọn giúp tôi một món nữa đi.”

Bắc Vũ Đường nghĩ nghĩ, “Một món canh sườn củ nhé?”

Tiếu Nghiêm gật gật đầu.

Thật ra khoảng thời gian này ở trong viện mỗi ngày đều uống canh bổ, anh uống đến muốn nôn luôn.

Bắc Vũ Đường viết đơn xong, về phòng bếp, Quách Dương và chú Vương lại cười hà hà không ngừng.

“Chị Vũ Đường, hôm nay bên ngoài vội, chị ra bên ngoài hỗ trợ đi. Trong bếp có em và thầy là được.” Quách Dương cười tủm tỉm.

Bắc Vũ Đường yên lặng trợn trắng mắt, lấy cớ vụng như vậy cũng lấy à.

“Không có việc gì, dù vội cũng có lão bản nương.” Bắc Vũ Đường hạ quyết tâm không ra.

Những người này cũng không biết thế nào, cứ thích trêu cô. Rõ ràng cô và Tiếu Nghiêm không có gì, lại bị họ tám như vậy, làm ra vài chuyện.

Ba món ăn Tiếu Nghiêm gọi rất nhanh đã hoàn thành, đặt ở ngoài nửa ngày cũng không thấy Tiểu Ngọc và tiểu cô nương mới tới mang đi.

Bắc Vũ Đường nhìn qua cửa sổ nói với Tiểu Ngọc, “Ba món này của bàn số mười tám.”

“Vũ Đường, tớ đang vội, nếu không cậu đưa qua đi.” Vừa nói xong, không đợi cô mở miệng đã vội vàng chạy đi.

Bắc Vũ Đường rơi vào đường cùng, chỉ có thể gọi tiểu cô nương mới tới đến.

“Phương Phương, ba món ăn này…..”

Bắc Vũ Đường không nói xong, Phương Phương đã khó xử nói: “Chị Vũ Đường, không phải em không muốn đưa qua, thật sự là em rất bận.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.